Chu Thần Diệp ôm lấy thứ cảm xúc khiến anh ta gần như sụp đổ, cố gắng hết sức để giữ mình bình tĩnh.
Nhưng trái tim của một người luôn là thứ khó kiểm soát nhất, thế nên Trình Chiếu đã nhìn thấy rõ người đàn ông kiêu ngạo khó gần luôn sống dưới ánh đèn hào nhoáng kia đã bắt đầu đỏ hoe đôi mắt.
Chu Thần Diệp khản giọng nức nở, nói rõ từng chữ một: “Trình Chiếu, tôi hối hận rồi…”
Ôn Ngưng không làm gì sai, chỉ có anh ta mới sai.
Anh ta muốn cứu cô ấy không có gì là sai, cái sai là anh ta đã chọn một cách thức quá tàn nhẫn.
“Lúc đó tôi… không nên đối xử với cô ấy như vậy.” Chu Thần Diệp đau đớn nhắm mắt lại, “Tôi thật sự biết sai rồi…”
Anh ta thật sự rất muốn tìm Tưởng Chính Trì để nói chuyện đàng hoàng, bảo anh trả Tô Tô lại cho anh ta. Nhưng anh ta cũng biết Tưởng Chính Trì sẽ không đồng ý với điều kiện của anh ta, Nguyễn Nam Tô cũng không muốn liên quan gì đến anh ta nữa.
Trình Chiếu nhìn dáng vẻ suy sụp và mệt mỏi của Chu Thần Diệp, cảm thấy vô cùng đau lòng. Anh ta rất hiếm khi nhìn thấy Chu Thần Diệp như thế. Trong ấn tượng của anh ta, Chu Thần Diệp luôn là một chàng trai tràn đầy sức trẻ, vô tư và lấc cấc.
Làm sao lại đến nước này…
Trình Chiếu nhất thời không biết nên an ủi Chu Thần Diệp như thế nào, chỉ biết thở dài bất lực, nhìn đối phương với ánh mắt thương hại và đồng cảm.
Anh ta và Nguyễn Nam Tô tuy rằng không thân thiết nhưng cũng không xa lạ, hai người đã gặp nhau vài lần. Đó là một người phụ nữ có vẻ ngoài trông khá yếu đuối và vô hại, song thực ra lại cứng cỏi hơn bất kỳ ai khác. Nếu giữa hai người bọn họ chỉ là những cuộc cãi vã bình thường thì đã không đến nỗi nào, nhưng thực tế lại không phải vậy.
Một quả thận đáng giá bao nhiêu?
Thế nên, việc cô không bao giờ quay đầu nhìn lại cũng là phản ứng bình thường của một con người.
“Thần Diệp…” Trình Chiếu muốn khuyên đối phương hãy buông tay, Nguyễn Nam Tô sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa. Nếu cứ tiếp tục đau khổ như vậy, người bị tổn thương sẽ chỉ là chính mình.
Nhưng những lời thế này quá mức tổn thương, Trình Chiếu không thể nói ra được. Cuối cùng đành phải nuốt ngược vào trong, chỉ vỗ nhẹ bả vai Chu Thần Diệp như một lời an ủi.
Chu Thần Diệp giơ hai tay ôm lấy mặt, bả vai run rẩy kịch liệt, dòng nước mắt nóng hổi chảy qua những kẽ ngón tay. Anh ta thực sự đã say rồi, cũng đã mệt mỏi lắm rồi, nếu không cũng sẽ không bật khóc một cách xấu hổ như thế trước mặt người khác.
Khóc xong, Chu Thần Diệp lại lau mặt, cố ý đè thấp giọng hỏi: “Cậu nói xem liệu tôi còn một chút cơ hội nào nữa không?”
Trình Chiếu im lặng mím môi, không nói gì.
Không còn nữa, đương nhiên là không còn nữa, nhưng làm sao có thể nói ra lời này được đây?
“Không còn sớm nữa, cậu say đến thế này rồi cũng không có cách nào về nhà, để tôi đưa cậu về nhé.” Trình Chiếu đổi chủ đề, đứng dậy rồi đồng thời đỡ Chu Thần Diệp đứng dậy khỏi ghế sofa, rời khỏi câu lạc bộ.
Chu Thần Diệp không đợi được đến khi về nhà, vừa vào xe đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Anh ta nằm mơ một giấc mơ, mơ về Nguyễn Nam Tô của hai năm trước.
Đó là lúc cô yêu anh ta nhất, trong mắt trong tim cô chỉ có một mình anh ta, không bao giờ có thể chịu đựng được cái bóng của người thứ hai…
Anh ta đón sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của mình cùng cô. Đêm đó chỉ có hai người bọn họ, Nguyễn Nam Tô đã chuẩn bị một món quà cho anh ta. Trên con đường lờ mờ ánh sáng, giữa mùa đông tuyết rơi dày đặc, khuôn mặt cô đỏ bừng vì lạnh nhưng vẻ mặt lại tràn ngập sự hạnh phúc.
Cô giúp anh ta quàng chiếc khăn do chính tay cô đan, sau đó thỏ thẻ chúc anh ta sinh nhật vui vẻ.
Nhưng anh ta lại chỉ vì muốn lợi dụng cô, vì muốn dùng một quả thận của cô để cứu Tống Ôn Ngưng.
Vậy mà tại sao khi nhớ lại những chuyện này, Chu Thần Diệp lại cảm thấy mình của lúc đó rõ ràng rất vui vẻ?