Trong giao dịch thể xác, khi nào thì kim chủ sẽ bồi thường?
Khi anh ta muốn kết thúc mối quan hệ.
Kiều Uyển Uyển hiểu được ý của anh ta, hốc mắt lập tức đỏ hoe, có chất lỏng ấm nóng chảy xuống.
“Anh Chu…”
Cô ta xoắn ngón tay, hạ thấp tư thái cố gắng cứu vãn chút gì đó, nhưng lời chưa nói ra đã bị anh ta lạnh lùng cắt ngang: “Giao dịch kết thúc, em được tự do rồi.”
Khóe miệng Kiều Uyển Uyển lộ ra nụ cười ảm đạm, sắc mặt tái nhợt giống như bị người khác rút hết máu: “Nhưng rõ ràng anh đã nói… Chỉ cần em ngoan ngoãn thì anh sẽ để em ở lại bên cạnh anh mà?”
Nghe lời ai oán của cô ta, vẻ mặt Chu Thần Diệp không có biểu cảm gì.
Anh ta dời tầm mắt, thậm chí còn không thèm bố thí cho cô ta một ánh nhìn.
Kiều Uyển Uyển cắn cánh môi, lòng đầy ấm ức nhưng cũng không dám nói ra, chỉ có thể cố gắng kìm nén.
“Nếu cô ấy thật sự đã qua đời, có lẽ tôi sẽ giữ em lại.” Chu Thần Diệp dùng giọng điệu bình tĩnh mà hờ hững nói: “Nhưng cô ấy đã trở lại.”
“…”
Lúc này Kiều Uyển Uyển không thể duy trì nụ cười giả tạo của mình được nữa, cô ta cúi đầu, cảm thấy cả người đang phát run.
“Chấm dứt mối quan hệ này đi, tiền trong thẻ là tôi bồi thường cho em.” Chu Thần Diệp thoáng dừng lại, lần nữa mở miệng đã dùng một giọng điệu vô cùng tàn nhẫn nói với cô ta: “Lúc tôi tìm em cũng đã nói rõ rồi, chúng ta ‘em tình tôi nguyện’, đến với nhau vui vẻ thì ra đi cũng nên dứt khoát.”
Đúng là anh ta đã từng nói như thế.
Lúc ban đầu, quả thật cô ta cũng chỉ ham tiền của Chu Thần Diệp.
Nhưng anh ta thật sự quá ưu tú, ưu tú đến mức có thể làm cho cô ta quên đi mục đích ban đầu của mình, tham lam sinh ra nhiều ý nghĩ.
“Nếu em cảm thấy số tiền này không đủ, tôi có thể bồi thường cho em nhiều hơn một chút.”
Nghe câu nói nhẹ nhàng này của anh ta, Kiều Uyển Uyển cảm thấy trái mình như bị lăng trì.
Cô ta nắm chặt cánh tay Chu Thần Diệp, muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ngào đến nỗi không phát ra được âm thanh nào, chỉ không ngừng khóc.
Chu Thần Diệp thở dài, muốn rút cánh tay của mình ra.
Kiều Uyển Uyển nhận ra ý định của anh ta thì càng ôm chặt hơn: “Anh Chu…”
Người đàn ông giơ tay còn lại lên xoa nắn ấn đường, trên mặt là cảm giác mệt mỏi không giấu được: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chúng ta dừng ở đây đi.”
Hiện tại anh ta không có tâm trạng để tranh cãi hay dây dưa với cô ta.
Nghe xong cuộc điện thoại vừa rồi, anh ta cảm giác như toàn bộ sức lực trong cuộc đời đã gần như cạn kiệt.
Kiều Uyển Uyển nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lẽo vô tình của anh ta, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Nhưng đúng như lời anh ta nói, đoạn quan hệ này bắt đầu hay kết thúc đều do anh ta quyết định, không phải do cô ta…
Cuối cùng, người phụ nữ quay về phòng ngủ thu dọn đồ đạc của mình, sau đó một mình ra khỏi nơi này.
Trên bàn trà, tấm thẻ vàng mà Chu Thần Diệp đưa cho vẫn lặng lẽ nằm ở đó, cô ta không hề mang đi.
Người đàn ông ngả người ra sau dựa lưng vào sô pha, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tưởng Chính Trì… Tưởng Chính Trì…
Anh ta thầm nhắc đi nhắc lại cái tên này trong lòng.
Anh ta biết cho đến bây giờ có rất nhiều chuyện là do anh ta tự làm tự chịu, không thể oán hận bất cứ kẻ nào, nhưng anh ta lại muốn tìm một người đứng ra gánh chịu sự oán hận và hối hận của mình.
Tưởng Chính Trì cố ý nhận điện thoại vào lúc đó, cố ý để anh ta nghe thấy những âm thanh đó, chẳng phải ý đồ của anh đã quá rõ ràng rồi sao?
Được lắm, anh đúng là rất được.
Bất chấp tình bạn bao nhiêu năm, có thể làm ra chuyện hèn hạ như vậy.
….
Nguyễn Nam Tô đang mơ màng ngủ thì cảm thấy gò má hơi ngứa ngáy.
Cô mở đôi mắt còn ngái ngủ ra, vừa vặn nhìn thấy động tác lui về phía sau của Tưởng Chính Trì.
Liên tưởng đến cảm giác ngứa ngáy vừa rồi, Nguyễn Nam Tô lập tức nghĩ tới điều gì đó: “Anh hôn trộm em…”
------oOo------