Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 24: Thà làm tàn phế còn hơn giết chết




Lời này lọt vào tai một bác sĩ cứu người quả thực rất tàn nhẫn.

Việc tháo bỏ cánh tay của một người đang sống sờ sờ sẽ đau đớn đến thế nào?

“Chuyện này…” Tưởng Chính Trì không đồng ý lắm, cân nhắc từng câu từng chữ trả lời, “Có tàn nhẫn quá không?”

“Có chút.” Phó Đình Yến phụ họa theo lời anh, “Tháo một tay thế nào cũng phải đổ máu. Hay vậy đi, tôi sẽ trực tiếp giết cậu ta, như thế có thể sẽ không đổ máu mà cũng không tàn nhẫn.”

Bác sĩ Tưởng: “….”

Cúp điện thoại, Tưởng Chính Trì đau đầu xoa xoa ấn đường. Anh tìm một thủ lĩnh băng đảng giết người để xin giúp đỡ liệu có sáng suốt quá không?

Nhưng đó là địa bàn của Phó Đình Yến, chỉ có nhờ anh ta kiểm tra mới nhanh nhất, vả lại còn có thể tra ra được người kia.

Bỏ đi, đổ chút máu thì đổ chút máu vậy, làm cho một người tàn phế dù sao cũng tốt hơn là giết chết anh ta.

Ngày hôm sau, sắc trời vừa sáng, Tưởng Chính Trì đã bị tiếng chuông điện thoại ầm ĩ đánh thức.

Là Chu Thần Diệp gọi điện thoại tới. Anh ta ở trong điện thoại hỏi thăm một số chuyện có liên quan đến Tống Ôn Ngưng, hỏi xong thì cũng không hề nói đến chuyện gì khác.

“Thần Diệp.” Tưởng Chính Trì gọi anh ta lại trước khi cúp điện thoại, cau mày hỏi: “Nam Tô một đêm không về, cậu không sốt ruột chút nào sao?”

Vẻ mặt Chu Thần Diệp rõ ràng hơi khựng lại: “Cô ấy đi đâu rồi?”

“Ở cửa nhà hàng giải trí xảy ra chuyện, bị một người đàn ông tát một cái.”

Tưởng Chính Trì kể vắn tắt cho anh ta câu chuyện mình biết, hơn nữa còn nói rõ địa điểm xảy ra chuyện.

Nhưng sau khi Chu Thần Diệp nghe xong chuyện này, phản ứng đầu tiên của anh ta không phải quan tâm mà là oán giận. Anh ta dùng một tay chậm rãi vuốt ve lông mày: “Sớm biết vậy tôi đã không dỡ bỏ sự giam lỏng cô ấy, đỡ cho cô ấy chạy lung tung.”

Lời này vừa nói ra, cho dù Tưởng Chính Trì ở trước mặt người khác ôn hòa bao nhiêu thì cũng có chút tức giận: “Giam lỏng? Cô ấy là gì của cậu, vợ hay là nô lệ?”

“Chuyện này liên quan gì đến cậu?” Chu Thần Diệp bị anh chất vấn một câu như thế thì trong lòng cũng có chút bực bội: “Cô ấy là vợ của tôi, cậu quan tâm như vậy liệu có quá mức không?”

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu mọi việc nên có chừng mực, tốt quá hoá dở đấy.”

Chu Thần Diệp không nói gì nữa, thẳng thừng cúp điện thoại.

Tưởng Chính Trì ném điện thoại lên giường, vào phòng tắm rửa mặt qua, sau đó đi vào phòng khách.

Nguyễn Nam Tô dậy sớm hơn anh, đã ngồi trên sô pha trong phòng khách.

“Bác…” Cô nhìn thấy anh thì vô thức muốn gọi ra ba chữ kia, nhưng lúc này đầu óc đã tỉnh táo, kịp thời sửa lại: “Chính Trì.”

Tưởng Chính Trì khôi phục lại vẻ mặt ôn hòa, bước tới chậm rãi hỏi: “Mặt cô còn đau không?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Nguyễn Nam Tô giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào: “Vết sưng tấy đã giảm bớt.”

“Lát nữa tôi lấy thêm thuốc mỡ cho cô, về nhà cô nhớ bôi thêm vài lần, qua hai ba ngày chắc là không nhìn ra nữa đâu.”

“Vâng.” Cô khẽ gật đầu, gương mặt đầy vẻ cảm kích. Sau khi trầm mặc mấy giây, cô lại ngập ngừng nói tiếp, “Chính Trì…”

Tưởng Chính Trì “ừm” một tiếng, âm cuối giương cao.

Có một câu hỏi quanh quẩn bên miệng Nguyễn Nam Tô hồi lâu, cuối cùng cô vẫn không nhịn được hỏi ra: “Anh và Chu Thần Diệp quen biết đã nhiều năm, vậy anh có biết Tống Ôn Ngưng không?”

Bầu không khí vốn hòa hợp bỗng chốc đóng băng ngay lập tức.

Tưởng Chính Trì là một người không thích nói dối. Huống chi, từ tận đáy lòng anh còn thấy có lỗi với cô gái này, bây giờ anh cũng không thể giấu cô chuyện này nữa.

Anh gật đầu: “Biết.”

“Cô ấy bị bệnh sao?” Nguyễn Nam Tô nghĩ đến sắc mặt tái nhợt và thân hình yếu ớt của Tống Ôn Ngưng, mơ hồ có thể đoán được cô ấy khác với người bình thường: “Là bệnh gì vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.