Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 132: Cần Dùng Vô Số Điều Bất Ngờ Và Lãng Mạn Để Chiều Chuộng Em.




Vào giờ khắc này, Nguyễn Nam Tô nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng.

Cô thật may mắn làm sao.

Cô có tài đức có năng lực gì chứ.

Mũi cô cay cay, đôi mắt lại bị một lớp sương mù che phủ, không nhìn rõ được bất cứ thứ gì.

“Tuy rằng chúng ta đã ở bên nhau nhưng anh vẫn chưa nghiêm túc cầu hôn em. Bây giờ anh đứng ở đây, chờ em cho anh một câu trả lời.” Tưởng Chính Trì hít vào một hơi thật sâu, giọng nói có chút run rẩy vì đã dùng hết dũng khí: “Tô Tô, gả cho anh nhé?”

Anh trời sinh tính tình trầm tĩnh ôn hòa, nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh sẽ không có những lúc khẩn trương.

Ví dụ như lời cầu hôn hiện tại.

Trái tim trong lồng ngực anh run rẩy, đang lo lắng bất an chờ đợi một câu trả lời không xác định từ cô.

Nguyễn Nam Tô đang do dự không biết phải đáp lại anh thế nào mới có thể biểu đạt được hết thành ý và quyết tâm của mình, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc và khẩn cấp vang lên sau lưng: “Sao con cứ đứng ngây ra đó? Không mau đồng ý đi?”

Cô giật mình sửng sốt, vô thức quay đầu lại.

Người lọt vào mắt chính là Nguyễn Nghiệp Thành và Khương Lan Chi.

Thì ra bọn họ cũng ở đây. Phòng hòa nhạc này xa xôi hẻo lánh, không có khả năng bọn họ chỉ trùng hợp tìm được nơi này, chắc chắn là do Tưởng Chính Trì đã sắp xếp mọi thứ từ trước…

Nước mắt Nguyễn Nam Tô càng rơi dữ dội, cô biết anh từ trước đến nay luôn tỉ mỉ trong mọi việc, nhưng cô không ngờ anh lại chu đáo đến mức này.

Ngay cả việc muốn bố mẹ cô chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của cô cũng đã cân nhắc đến.

Khương Lan Chi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng tự dưng cũng rất cảm động, bèn phụ họa với Nguyễn Nghiệp Thành: “Đúng vậy Tô Tô, con mau đồng ý đi, bỏ lỡ một người tốt như cậu ấy biết đâu sẽ không tìm được ai như thế nữa!”

Nguyễn Nam Tô khụt khịt mũi, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đứng dậy đi lên sân khấu.

Ánh mắt Tưởng Chính Trì dõi theo từng bước chân của cô, không hề rời đi nửa bước.

Cô sẽ đồng ý đúng không?

Cuối cùng anh cũng đợi được rồi…

Bấy lâu nay anh vẫn luôn cố gắng che giấu trái tim mình, lừa dối mọi người và kể cả bản thân anh, cam lòng làm một người bạn vô danh ở một góc kín đáo không ai nhìn thấy.

Giờ đây, rốt cuộc anh không còn phải cố gắng che giấu bản thân nữa, người mà anh nhớ nhung cuối cùng cũng bằng lòng đi về phía anh.

Nguyễn Nam Tô đi lên sân khấu, cầm tay Tưởng Chính Trì, vì căng thẳng nên lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.

Người đàn ông trở tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giọng nói mang theo ý cười hỏi: “Em căng thẳng lắm à?”

“Đương nhiên rồi, được cầu hôn trước bao nhiêu người như thế ai mà không căng thẳng chứ…” Nguyễn Nam Tô thấp giọng nói thầm, “Không phải anh cũng căng thẳng lắm sao, em có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch không ngừng của anh.”

Tưởng Chính Trì như nghẹn lời, cười nhạt không phản bác.

Anh thực sự căng thẳng.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh cầu hôn người khác…

Mặt Nguyễn Nam Tô đỏ bừng, không dám nhìn bố mẹ mình ở dưới khán đài, cúi đầu thấp giọng hỏi anh: “Là anh đưa bố mẹ em đến đây phải không?”

“Phải.”

Cô có chút ảo não, cau mày nói: “Anh và mọi người đã chuẩn bị từ sớm, sao không nói cho em biết một tiếng?”

Tưởng Chính Trì khẽ cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô: “Vốn muốn cho em một bất ngờ, nói trước cho em biết thì còn gì là bất ngờ nữa.”

“Em cũng đâu phải là cô bé mười tám mười chín tuổi, còn cần bất ngờ gì nữa chứ…”

“Sao lại không phải?” Anh nhướng mày hỏi ngược lại, ánh mắt dịu dàng: “Đối với anh, Tô Tô của anh mãi mãi mười tám tuổi.”

Tô Tô, ở trong trái tim anh, em sẽ luôn tươi trẻ và không bao giờ già đi.

Em mãi mãi là thiếu nữ khong rành sự đời, cần dùng vô số điều bất ngờ và lãng mạn để chiều chuộng em.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.