Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 121: Hay là không đeo nữa, b*n vào trong?




Phần thịt non mềm trong động hoa ẩm ướt siết chặt từng lớp một, khiến cho ngón tay anh muốn cử động cũng khó khăn.

Tưởng Chính Trì chịu đựng cảm sung sướng lan đến tận xương tủy, chậm rãi co rút ngón tay, tiếp tục mở rộng động hoa của cô.

Anh cảm nhận được cô càng lúc càng ướt, nước trong lòng bàn tay cũng càng lúc càng nhiều, lại khàn giọng hỏi: “Thoải mái không?”

Nguyễn Nam Tô quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như bị thiêu đốt.

Tưởng Chính Trì lại không cho phép cô trốn tránh, anh bóp cằm cô xoay đầu cô lại: “Sao em lại trốn, vẫn còn thẹn à?”

Cô vẫn không lên tiếng, tiếp tục động tác trên tay.

Thật ra cũng chỉ kéo dài vài giây, nhưng trong mấy giây này cô cảm thấy dường anh lại lớn hơn ban nãy. Khi đầu ngón tay xẹt qua gân xanh trên thân vật, cô thậm chí còn cảm nhận được nhịp đập của nó...

Nguyễn Nam Tô cuộn bao cao su lại, thứ kia của anh quá lớn khiến cho bao cao su căng ra đến mức tối đa, thoạt nhìn vô cùng chật chội.

“Hình như...hơi nhỏ...”

“Đúng là hơi nhỏ.” Dù đã đẩy lên hết nhưng vẫn còn một đoạn nằm bên ngoài,  Tưởng Chính Trì cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô đang bao lấy cậu bạn khổng lồ của anh, giọng nói càng khàn hơn: “Hay là không đeo nữa, bắn vào bên trong?”

Nguyễn Nam Tô nghe được mấy chữ nhạy cảm cuối cùng, trong cơ thể lại ngứa ngáy trống rỗng.

“Không được.” Cô bất giác vặn vẹo hai chân, động hoa co rụt lại, càng xoắn chặt hai ngón tay thon dài của anh hơn.

Tưởng Chính Trì khẽ cong hai ngón tay đang chôn trong cơ thể cô, sau đó xoay tròn nửa vòng trong hành lang chật hẹp khiến cô rên rỉ thành tiếng rồi lại rút ra, cứ thế lặp đi lặp lại động tác này, không ngừng tạo ra khoái cảm ma sát.

“Ưm...” Cơ thể Nguyễn Nam Tô như nhũn ra, yếu ớt ngã vào lòng anh.

Tưởng Chính Trì lại tăng thêm sức lực trên tay, mỗi lần hai ngón tay cắm vào trong, đầu ngón tay đều nghiền qua miếng thịt nửa mềm nửa cứng kia.

Thế là cảm quan càng lúc càng trở nên mãnh liệt, trong cơn khoái cảm không cách nào ức chế xen lẫn chút đau đớn không dễ nhận ra.

Nguyễn Nam Tô dính sát vào ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà vang dội của anh, mật dịch nóng hổi càng chảy ra nhiều hơn.

“Nhẹ thôi... ưm.. đừng.... đừng đụng vào nơi đó..a...” Cô bắt lấy cánh tay anh, móng tay để lại dấu vết màu đỏ trên làn da trắng lạnh của anh, cơ thể không ngừng run rẩy.

“Đừng đụng vào đâu?” Tưởng Chính Trì biết rõ còn cố hỏi, vừa nói vừa cố ý ấn vào miếng thịt mềm trong động hoa, “Ở đây à?”

Nguyễn Nam Tô bị anh ấn lại hét lên: “A ——”

“Anh còn chưa vào mà em đã hét la um sùm rồi.” Anh đẩy cô ra, để cô dựa vào đầu giường, sau đó dang rộng hai chân cô rồi chen mình vào trong đó.

Cơ thể Nguyễn Nam Tô mềm nhũn như một vũng nước, không hề có sức phản kháng.

Tưởng Chính Trì cúi đầu cắn nhẹ núm vú cô, dùng đầu lưỡi quấn lấy rồi liếm mút.

Cô ngửa cổ, ưỡn cao bộ ngực đẫy đà, đầu óc trống rỗng giống như đang bị tra tấn, chỉ cảm nhận được cơn khoái cảm đang không ngừng tích tụ đến nỗi xương cốt cũng run lên.

“Ưm...ha....ha...”

Tiếng rên rỉ của người phụ nữ càng lúc càng mềm nhũn, đôi chân thon dài bị tách ra cũng không nhịn được muốn khép lại, nhưng chỉ siết chặt lấy eo anh.

Tưởng Chính Trì cảm giác được vách hành lang của cô vẫn không ngừng co rút, nhưng bởi vì đã tiết đủ dịch mật nên ngón tay của anh có thể ra vào một cách thuận lợi.

Ngón tay cái của anh ấn vào nhụy hoa đã căng cứng rồi chậm rãi xoa miết, khiến cho cô hét lên liên tục, đợi đến khi cô bắt đầu co giật vì không chịu được khoái cảm mãnh liệt, anh đột nhiên rút ngón tay ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.