Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 109: Trông anh ta giống thằng hề, buồn cười lại đáng thương




Là một công ty giải trí vừa mới mở năm ngoái, cô ứng tuyển vào vị trí trợ lý đạo diễn.

Nguyễn Nam Tô đã hoàn tất trao đổi trực tuyến với HR, thời gian phỏng vấn được xác định vào buổi sáng ngày hôm sau.

Sáng sớm hôm sau, cô dậy rất sớm, rửa mặt thay quần áo rồi mang theo sơ yếu lý lịch đã in sẵn đến công ty.

Điều kỳ lạ là sau khi gặp mặt HR, đối phương không tiến hành phỏng vấn mà báo cho cô biết là lát nữa sẽ do sếp của bọn họ đích thân đến phỏng vấn.

Đến cũng đã đến rồi, tuy rằng Nguyễn Nam Tô cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không muốn trở về vô ích, chỉ có thể lựa chọn đến phòng tiếp khách ngồi chờ.

Đợi khoảng nửa tiếng cô mới nghe thấy có người đẩy cửa phòng tiếp khách ra.

Cô ngẩng đầu nhìn sang, đoán là ông chủ của công ty, vừa định chào hỏi đối phương, nhưng một giây sau sắc mặt của cô đã trở nên lạnh lùng.

Bởi vì cô nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.

Một gương mặt không hề xa lạ, hơn nữa vô cùng quen thuộc.

“Chu Thần Diệp.” Vẻ dịu dàng trên mặt Nguyễn Nam Tô nhanh chóng tiêu tan, cô siết chặt một góc sơ yếu lý lịch trong tay, “Sao anh lại ở đây?”

“Cố ý quấy rối không thành, đâu đến mức nhốt tôi trong đó mãi được, đúng không?” Người đàn ông cất bước đi tới, “Huống hồ, tôi cũng đâu gây ra tổn hại đáng kể gì cho em.”

Anh ta nói nhẹ nhàng như mây, hời hợt bỏ qua những hành xi xấu xa của mình..

Vẫn giống như trước kia.

Cuồng vọng kiêu ngạo, ghê tởm mà không tự biết.

Nguyễn Nam Tô đè nén cảm xúc dâng trào trong lồng ngực: “Tôi biết anh đã ra ngoài, tôi đang hỏi vì sao anh lại ở đây.”

Cô biết rõ anh ta sẽ không bị nhốt quá lâu, dùng tiền đút lót, rất có thể anh ta sẽ được thả ra ngay.

Chu Thần Diệp cười cười, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô: “Công ty này là một chi nhánh của tập đoàn Diệu Tinh, tôi mới mở năm ngoái.”

“…”

Lúc này Nguyễn Nam Tô quả thực rất muốn chửi thề một tiếng. Cô phải xui xẻo bao nhiêu mới bị anh ta tính kế hết lần này đến lần khác, hơn nữa lần nào cũng không thể đề phòng.

“Vậy thôi, không cần phỏng vấn đâu, tôi không có hứng thú với công việc này.” Nguyễn Nam Tô lãnh đạm nói tiếp, xoay người định đi.

Nhưng mới bước được hai bước đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng uy hiếp của Chu Thần Diệp vang lên sau lưng: “Tô Tô.”

Cô mắt điếc tai ngơ, bước chân không ngừng. Đi tới cửa, vừa định đưa tay kéo cửa phòng tiếp khách ra thì người đàn ông phía sau lại lên tiếng.

“Chắc em về nhà rồi đúng không? Vậy bố em có nói với em là tình hình của xí nghiệp Nguyễn thị hiện giờ đang rất hỗn loạn không? Bộ phận tài vụ có nhiều khoản nợ xấu, bây giờ cho dù ông ấy có muốn bán công ty thì cũng không có ai chịu nhận cái hố này.”

Nguyễn Nam Tô nghe anh ta nói xong, thần kinh thoáng căng thẳng. Cô quay người lại, đôi mắt đỏ hoe mang đầy oán giận nhìn anh ta chằm chằm: “Anh muốn nói gì?”

“Tưởng Chính Trì không phải là người làm kinh doanh, cậu ta không có bản lĩnh cứu vãn sự nghiệp của Nguyễn thị, nhưng tôi thì có thể.” Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Thần Diệp nhuốm ý cười nhạt nhẽo, “Tôi cho em hai con đường, thứ nhất là trở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ xử lý cục diện rối rắm của bố em; thứ hai, em có thể trơ mắt nhìn tâm huyết bao nhiêu năm qua của ông ấy tan thành tro bụi.”

Nguyễn Nam Tô cảm thấy cực kỳ buồn cười. Cô không tức giận, chỉ cảm thấy anh ta thật lố bịch.

“Chu Thần Diệp, anh có biết bây giờ anh giống gì không?” Lời nói của cô sắc bén, sự oán hận trong ánh mắt càng thêm nặng nề: “Giống một tên hề, vừa buồn cười vừa đáng thương.”

Chu Thần Diệp siết chặt nắm tay, đầu ngón tay lún sâu vào da thịt trong lòng bàn tay. Anh ta cố nén lửa giận: “Tô Tô, em khua môi múa mép với tôi cũng vô ích thôi, không thay đổi được sự thật rằng hiện giờ em chỉ có hai con đường có thể đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.