Anh Chồng Ngốc Của Tôi

Chương 7




Đâu phải chỉ có Diệp Tu mới biết cáu kỉnh, Tống Đan Đan cũng biết cáu kỉnh vậy, dù gì cô cũng là cô gái mới mười chín tuổi, còn Diệp Tu đã hai mươi bảy tuổi rồi. So với một đứa con nít như Tống Đan Đan thì Diệp Tu con nít hơn thôi. Bây giờ cô cảm thấy rất giận, hơn nữa cũng buồn phiền, người hầu gọi cô xuống ăn cơm, cô cũng cáu kỉnh không muốn xuống. Sau khi nhớ lại chuyện khi nãy, Tống Đan Đan thở dài, chuyện đó có thể xem là Diệp Tu đang ghen hay không? Nhưng mà anh ngốc như vậy, làm sao hiểu tình yêu là cái gì?

Tống Đan Đan thở dài một hơi, làm sao mà cô cứ cố chấp muốn biết Diệp Tu có biết yêu hay không? Chỉ cần anh mãi mãi là một tên ngốc, chỉ cần anh mãi mãi bám theo cô, làm cô vui lòng thì cô cần gì tình yêu của anh. Quan trọng là cô sợ, anh sẽ không ngốc nữa, sẽ không còn như trước nữa, sẽ không cần cô nữa, cũng không bám theo cô nữa. Diệp Tu không phải bị ngốc bẩm sinh mà là bị tai nạn nên mới ngốc, nếu sau này anh hết ngốc, với sự thông minh và ưu tú của anh, bên cạnh anh sẽ xuất hiện nhiều người đẹp hơn cô, xuất sắc hơn cô. Vì vậy cái cô cần bây giờ là tình yêu của anh, nhưng mà cô cứ cố chấp muốn một đứa bé mười tuổi như anh yêu cô là vì cô cũng yêu anh!

Ý nghĩ đó khiến Tống Đan Đan giật mình, cô yêu Diệp Tu? Cô đã yêu tên ngốc đó? Tâm trạng của cô bây giờ rất rối loạn, cô phải làm sao đây? 

Ở dưới nhà, từ lúc Tống Đan Đan lên phòng, Diệp Tu cứ ngồi yên ở sô pha không nhúc nhích, mắt cũng không rời khỏi cánh cửa phòng của Tống Đan Đan đang đóng chặt. Ba mẹ Diệp và cụ Diệp thấy anh bị thương liền đau lòng không thôi, hỏi vì sao anh bị thương thì anh cứ lắc đầu không chịu nói. Tống Đan Đan cũng không hiểu vì sao tức giận, ngay cả mẹ Diệp lên gọi cũng nhất quyết không chịu mở cửa. Lại nhìn Diệp Tu cứ rưng rưng nước mắt, ngay cả cơm cũng không chịu ăn.

Diệp Tu thật sự không có tâm trạng ăn cơm, cũng chẳng nghe lọt tai lời nói nào của ba bô lão nhà họ Diệp, so với việc Tống Đan Đan bỏ đi, anh còn sợ cô không thèm nhìn mặt anh hơn. Từ lúc về nhà đến giờ đã hơn ba tiếng rồi, cô cứ nhốt mình trong phòng không chịu gặp mặt anh khiến anh rất buồn. Cuối cùng Diệp Tu không chịu nổi nữa mà bước lên phòng của Tống Đan Đan, bộ ba nhà họ Diệp cũng len lén đi theo. Từ khi Tống Đan Đan ở Diệp gia tới giờ, bọn họ chưa từng thấy cô giận, vì tính cách cô rất ôn hòa, cho dù bị Diệp Tu làm phiền cỡ nào cũng chưa từng tức giận. Nhưng hôm nay cô lại giận đến như vậy, bọn họ cũng rất thắc mắc.

“Đan Đan…” Diệp Tu nhẹ giọng gọi.

“Đan Đan… em mau ra ăn cơm đi” thấy Tống Đan Đan im lặng Diệp Tu ngập ngừng một chút mới nói tiếp.

“Đan Đan… em ăn chút gì đi… không sẽ rất đói…” anh lại lần nữa gõ nhẹ cửa phòng.

“Đi đi! Đừng làm phiền tôi!” Tống Đan Đan ôm đầu hét, cô cần yên tĩnh, cô muốn suy nghĩ một chút.

Bên trong phòng bỗng vọng ra tiếng hét khiến ba người kia đang nghe lén cùng Diệp Tu giật mình, cuối cùng Diệp Tu cũng không chịu nổi mà khóc rống lên nói.

“Anh xin lỗi… anh sai rồi… hu hu em đừng không để ý đến anh… hu hu... anh hứa sau này không tùy tiện đánh người nữa mà…”

Hả? Đánh người? Diệp Tu đánh người? Bộ ba nhà họ Diệp nghe chuyện này liền kinh hoàng, người thường đánh người không nói, nhưng Diệp Tu ngốc nhà họ mà cũng biết đánh người? Vì lý do gì?

Bên trong phòng Tống Đan Đan vẫn một mực giữ im lặng, cô nghe tiếng khóc của Diệp Tu liền đau lòng không thôi. Bình thường cô chỉ thấy anh lặng lẽ khóc hoặc giả vờ đáng thương, chưa bao giờ cô thấy anh khóc rống lên như vậy. Có phải cô sai rồi không? Sai khi cố chấp so đo với anh? Dù gì anh đối với cô chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém, nhưng bây giờ cô đã yêu anh rồi thì phải làm sao? Anh đau cô cũng đau, anh khóc, cô cũng đau lòng mà khóc theo, rồi cô với anh mai sau sẽ ra sao? Liệu có tiếp tục hạnh phúc như bây giờ, hay là cô sẽ ôm trái tim tan nát mà rời đi?

Cạch! Tiếng cửa bật mở, Diệp Tu nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Tống Đan Đan, anh đau lòng không thôi, vội tiến đến ôm lấy cô vào lòng. Còn cô ở trong lòng anh khóc đến thương tâm liệt phế, nghe tiếng khóc của cô, lòng của Diệp Tu rất đau khiến anh cũng khóc theo cô. 

“Anh sai rồi… anh biết lỗi rồi… em đừng khóc nữa…” Diệp Tu một tay ôm eo Tống Đan Đan, một tay lau nước mắt cho cô.

“A Tu… A Tu…” Tống Đan Đan nức nở gọi, tay cứ níu lấy cổ áo của Diệp Tu.

“Anh đây… anh đây…”

Bộ ba nhà họ Diệp thấy cảnh này chỉ có thể mỉm cười hài lòng, len lén đóng cửa lại nhường chỗ cho hai người trẻ tuổi. Còn dặn tất cả những người hầu không được làm phiền bọn họ.

“Đan Đan ngoan… đừng khóc nữa… em khóc anh rất đau lòng…” Diệp Tu nhẹ giọng an ủi, lời nói này như những người đàn ông bình thường vẫn hay dỗ người yêu. Nhưng đối với Diệp Tu, bình thường mẹ Diệp hay an ủi anh như vậy nên anh cũng an ủi Tống Đan Đan như vậy, cô biết, cô biết hết, vì cô biết nên mới đau lòng.

“A Tu… em yêu anh… em rất yêu anh…” cô biết mặc dù anh không hiểu nhưng cô vẫn muốn nói, Diệp Tu của cô, cô mặc kệ không biết có thể bên canh anh được bao lâu, nhưng cô vẫn muốn, cho dù có phải rời đi, cô chấp nhận.

“Đan Đan! Đan Đan! Anh cũng yêu em, rất yêu em!”

Diệp Tu ôm chặt lấy Tống Đan Đan gấp gáp nói, mẹ Diệp từng nói với anh, nếu như cô nói yêu anh thì lúc đó cô vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh. Anh hỏi mẹ, yêu là gì? Mẹ Diệp liền nói với anh, khi anh gần cô nếu tim anh đập mạnh, anh chỉ muốn cô nhìn anh, chỉ muốn cô nói chuyện với anh, chỉ muốn cô ở mãi bên cạnh anh, quan tâm anh, chăm sóc anh. Nếu anh có những ý nghĩ đó với cô thì chính là anh yêu cô, anh hiểu từ yêu là gì, anh cũng có những ý nghĩ đó, anh cũng yêu cô. Anh rất hạnh phúc vì cô cũng yêu anh, anh thực sự rất hạnh phúc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.