Anh Chồng Ngốc Của Tôi

Chương 3




Tống Đan Đan tiễn cha Tống về rồi liền về phòng do cụ Diệp chuẩn bị, Diệp Tu cũng theo cô đi lên phòng, nhìn Diệp Tu như thế, Tống Đan Đan chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt. Bây giờ bỗng dưng mọc ra một cái đuôi như thế này, cô cũng không biết phải làm sao… Vì thế Tống Đan Đan liền trừng mắt nói với Diệp Tu.

“Tại sao còn ở đây? Em muốn tắm, anh cũng đi về phòng tắm đi, hôi quá!” Tống Đan Đan làm vẻ mặt ghét bỏ nói. Diệp Tu tưởng mình hôi thật liền chạy nhanh về phòng tắm rửa, Tống Đan Đan nhìn bóng dáng Diệp Tu chạy đi liền mỉm cười.

Khi ngâm nước nóng thoải mái rồi, Tống Đan Đan mới thay bộ đồ ngủ mà người hầu của Diệp gia chuẩn bị cho cô, là một cái đầm dây trông khá đáng yêu, nhìn mình trong gương cảm thấy ổn rồi cô mới bước ra ngoài. Trên giường bỗng xuất hiện một thân ảnh cao lớn đang thẳng lưng ngồi ở đó, Tống Đan Đan cũng đoán trước Diệp Tu sẽ xuất hiện ở đây. Nhìn mái tóc còn ướt nhẹp của anh, Tống Đan Đan nhíu mày, mở tủ lấy máy sấy mang ra sấy tóc cho anh.

Diệp Tu ngồi tận hưởng bàn tay nhỏ nhắn mịn màng đang luồn vào tóc mình liền cảm thấy vui vẻ không thôi. Lúc nãy anh về phòng, nhưng lại sợ Tống Đan Đan đi mất, anh liền vội tắm cho sạch, cho nhanh rồi chạy đến phòng của cô, ngay cả tóc cũng quên sấy. Khi đến phòng cô, anh còn nghe tiếng nước chảy liền thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên anh sợ mất một người đến vậy nha, cứ sợ sẽ không nhìn thấy cô nữa.

“Anh về phòng đi, em mệt rồi, muốn ngủ!” nhìn đồng hồ đã hơn 10h đêm, cô thật sự đã mệt rồi.

“Anh không đi! Anh muốn ở cùng với Đan Đan nha~” Diệp Tu ôm lấy Tống Đan Đan nói, lỡ anh đi rồi cô về mất thì sao?

“Trời ạ! Không được, anh về phòng ngủ đi!” Tống Đan Đan phản đối, cô dù gì cũng là con gái, Diệp Tu có ngốc đi chăng nữa thì cũng là đàn ông, cả hai không là gì của nhau làm sao ngủ chung một giường được.

“Hu hu hu... không chịu… anh không muốn rời xa Đan Đan đâu…” Diệp Tu lại khóc rống lên khiến cô điếc cả tai.

“Trời ạ! Được rồi, ngủ ngủ!”

Tống Đan Đan đầu hàng, đẩy Diệp Tu lên giường ngủ, Diệp Tu cuối cùng cũng đạt được mục đích, anh vui vẻ nằm nghiêm túc trên giường. Tống Đan Đan thấy Diệp Tu không có đụng tay đụng chân gì với mình nên cũng thở phào nhẹ nhõm. Diệp Tu đẹp trai như vậy, cô sợ mình không chịu nổi mà ăn đậu hủ của Diệp Tu mất.

Diệp Tu nằm nghiêng người về phía Tống Đan Đan, anh vì quá vui vẻ nên chẳng ngủ được, anh liền quay sang nhìn cô ngủ, khi cô ngủ cái miệng chu chu ra trông thật đáng yêu nha. Đột nhiên ánh mắt của Diệp Tu dừng lại ở bộ ngực sữa của Tống Đan Đan, sau đó anh lại nhìn vào ngực mình, tại sao ngực của cô lại to hơn của anh nhỉ, còn lại trắng nữa. Anh vươn tai sờ sờ ngực của Tống Đan Đan, oa thật mềm nha, mềm hơn ngực của anh nữa. Vì Tống Đan Đan nằm nghiêng nên ngực bị ép lại tạo thành một rãnh sâu, cảnh này thực sự mê người. Diệp Tu nằm sát lại gần hơn, anh ngửi được mùi hương trên người của Tống Đan Đan, thật thơm nha.

Diệp Tu nằm sát lại, cúi đầu vào ngực của Tống Đan Đan mà ngửi, thật thơm, lại còn mềm nữa, anh vươn tay bóp nhẹ một cái, vì sợ cô thức nên không dám bóp mạnh hơn. Bỗng dưng ở phía bụng dưới, Diệp Tu cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất là chỗ giữa hai chân kia đột nhiên sưng lên, vô cùng đau nhức, liệu có phải anh bị bệnh rồi không?

“Đan Đan… huhu… Đan Đan…”

Tống Đan Đan đang ngủ liền bị tiếng khóc của Diệp Tu đánh thức, cô vội giật mình ngồi dậy hỏi: “Sao vậy? Chuyện gì?”

“Hu hu... anh bệnh rồi… anh khó chịu lắm…” Diệp Tu khóc nói.

“Sao lại bệnh? Khi nãy còn khỏe mạnh lắm mà!” Tống Đan Đan có chút hoảng hốt, vội đưa tay sờ trán của Diệp Tu.

“Ở chỗ này nè, nó sưng lên đau quá, thật khó chịu!”

Diệp Tu vừa nói vừa kéo tay của Tống Đan Đan đặt lên bộ vị kia của mình, Tống Đan Đan bị Diệp Tu dọa cho hết hồn, trời ạ, mặt cô đỏ lên, vội rút tay ra khỏi tay của Diệp Tu, không phải Diệp Tu bị ngốc sao, ngay cả phản ứng này mà cũng có?

“Đan Đan… có phải anh sắp chết rồi không…” thấy vẻ mặt sợ hãi của Tống Đan Đan, Diệp Tu khóc to hơn.

“Ách! Không có việc gì đâu, anh ngủ đi, mai sẽ hết” Tống Đan Đan bối rối nói.

“Nhưng mà anh khó chịu lắm… Đan Đan xoa giúp anh đi…” mỗi khi anh bị ngã sưng lên, mẹ Diệp liền xoa giúp anh nha, tuy hơi đau nhưng một lát sẽ hết đau.

Trời ạ! Tống Đan Đan thầm kêu khổ, làm sao mà xoa, xoa lỡ nó không hết mà càng ngày càng sưng to ra thì sao? Không đợi Tống Đan Đan kịp suy nghĩ, Diệp Tu đã kéo lấy tay của Tống Đan Đan đặt vào trong bộ phận đang sưng lên kia. Cảm nhận được mình vừa chạm phải một vật vừa cứng vừa nóng đó, Tống Đan Đan không khỏi xấu hổ, nhìn ánh mắt sâu thăm thẳm của Diệp Tu, cô liền ngây ra.

“Ưm… a… Đan Đan… thật thoải mái…” Diệp Tu trầm giọng than nhẹ, anh dứt khoác kéo quần xuống, để tay của Tống Đan Đan không bị ngăn cản.

“A Tu… đừng…”

Tống Đan Đan bị hành động của Diệp Tu dọa cho hết hồn, bàn tay của anh vẫn giữ chặt tay cô ở nơi nóng rực đó, bên tai cô là tiếng rên trầm thấp của anh khiến cô xấu hổ cúi mặt xuống. Đột nhiên Diệp Tu tiến lại gần cô, cúi đầu hôn khắp mặt của cô khiến cô hoảng hốt, Tống Đan Đan thầm than trời, tên này giả ngốc hay đây là bản năng của đàn ông vậy hả trời.

“A… Đan Đan… anh muốn đi vệ sinh…”

Tống Đan Đan nghe Diệp Tu nói vậy liền biết anh sắp xong, cô vội tăng nhanh động tác tay để kết thúc chuyện này đi.

“A… Đan Đan… đừng… anh muốn… muốn… đi vệ sinh…”

“Ra đi…”

Tống Đan Đan ghé vài tai của Diệp Tu nhẹ giọng nói, trong phút chốc cảm giác tê dại từ thắt lưng truyền tới não, Diệp Tu không chịu nổi mà xuất ra. Tống Đan Đan nhìn chất lỏng trắng đục đầy tay mình, cô không khỏi xấu hổ chạy nhanh vào nhà vệ sinh rửa tay. Còn Diệp Tu cả người đã xụi lơ nằm xuống giường thở hồng hộc, khi nãy giọng nói của Tống Đan Đan quá quyến rũ, quá kích thích, khiến anh không chịu nổi mà tiểu ra. Nhìn cách cửa phòng tắm đóng chặt, Diệp Tu lặng lẽ khóc, khi nãy anh tiểu ra tay của cô, chắc cô ghét bỏ anh rồi huhu.

Khi Tống Đan Đan cầm khăn ướt ra ngoài thì nghe tiếng khóc thút thít, cô vội chạy lại giường liền thấy Diệp Tu khóc, cô khó hiểu hỏi: “Làm sao lại khóc rồi?”

“Hu hu… Đan Đan không ghét bỏ anh sao… anh không cố ý tiểu trên tay Đan Đan đâu…”

Nghe Diệp Tu nói vậy, Tống Đan Đan mặt đỏ như tôm luộc, cô không nói gì, cầm lấy cái vật đang mềm oặt kia lau cho sạch sẽ rồi bảo Diệp Tu mặc quần lại. Lần đầu tiên trong đời Tống Đan Đan trải qua cái chuyện này, cũng may là cô rất hay đọc tiểu thuyết nên chuyện này không quá xa lạ với cô. Tuy Diệp Tu là một tên ngốc, nhưng chuyện này thực sự quá xấu hổ, Diệp Tu vừa xuất xong cũng vô cùng mệt mỏi nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không phá Tống Đan Đan nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.