Nhìn thấy cảnh ấy, đám bác sĩ Tây y kêu la ầm lên.
"Quỷ Môn Châm Pháp gì đó đúng là vớ vẩn, làm chết người rồi đấy thôi!"
"Đúng thế, tôi tưởng thế nào, hóa ra Trung y toàn những kẻ thích diễn xiếc!"
Trần Hạo bình tĩnh rút kim về, ra khỏi phòng và đưa Tử Lôi Châm cho Chu Lập Hiên.
Chu Lập Hiên cất Tử Lôi Châm đi, đồng thời vỗ vào vai Trần Hạo: "Không sao, số trời đã định rồi!"
Lưu Khánh cũng an ủi: "Trần đại sư, đây là số kiếp của lão Hạ, không liên quan gì tới y thuật của cậu, vừa rồi cả tôi và lão Chu đều đã chứng kiến phương pháp châm cứu của cậu, biết cậu đã cố gắng hết sức!"
Trương Minh Văn vẫn luôn im lặng quan sát nãy giờ, lúc này ông ta mới lên tiếng: "Chậc chậc, mấy người học Trung y diễn sâu thật đấy, sao không làm diễn viên đi? Làm trò mèo xong lại nói là cố gắng hết sức rồi? Ai biết hắn có cố gắng hết sức không?"
Giáo sư Dương hùa theo: "Đúng thế, vốn dĩ ông Hạ còn sống được hai tiếng nữa, nhưng lại bị mấy tên lừa đảo này làm hại, chuyện này có được tính là mưu sát không nhỉ? Có cần báo cảnh sát không?"
Nghe những lời nói xỉa xói của ông ta, Lưu Khánh nổi giận: "Ông nói cái gì thế hả? Ai lừa đảo? Ai mưu sát? Trần đại sư đã cố gắng hết sức rồi, đâm mười ba kim trong Quỷ Môn Thập Tam Châm, ngay cả những bậc thầy ở thủ đô cũng không làm được, đồ nông cạn!"
Hạ Hành Bắc ở bên cạnh thì âm trầm mặt mày, dáng vẻ như muốn ăn thịt người khác.
Thấy vẻ mặt của cậu ấy khó coi như thế, Trương Minh Văn lại khích bác.
"Tôi đã nói với cậu Hạ rồi, bệnh của ông Hạ không chữa được đâu, cậu còn cố tình mời đám Trung y tới, làm ông Hạ mất mạng! Haizz..."
Giáo sư Dương nhìn Trương Minh Văn và nở nụ cười âm hiểm, mừng như mở cờ trong bụng.
Chém gió tiếp đi, đắc ý tiêp đi! Trung y? Bọn này khinh!
"Ơ, sao lại đông thế này? Đây là đâu?"
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên.
Mọi người xung quanh đều không để ý tới tình hình trong phòng ICU.
Trong lúc bọn họ cãi vã, Hạ Bách Lăng đã khôi phục lại như người bình thường, đi tới cửa phòng bệnh.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, bà Hạ ngơ ngác xoay người lại.
Nhìn thấy khuôn mặt mà mình đã nhìn mấy chục năm, bà ta kích động ôm lấy Hạ Bách Lăng.
"Lão Hạ...Ông không sao nữa rồi, may quá!"
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Sao...!Sao lại thế được?
Rõ ràng vừa rồi đã tắt thở rồi mà?
Đám bác sĩ Tây y muốn phát điên luôn!
Khởi tử hồi sinh! Đây đúng là phương pháp châm cứu có thể khởi tử hồi sinh!
Trời ạ! Sao Trung y lại thần kỳ như thế, bệnh như vậy mà cũng chữa được! Lúc trước Lưu Khánh nói không sai, bọn họ đã quá nông cạn rồi!
Nhìn Hạ Bách Lăng vẫn sống sờ sờ ra đó, đám bác sĩ Tây y không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào nữa.
Nhớ tới chuyện mình vừa chê bai Trần Hạo, ai nấy cũng cảm thấy mặt mình nóng hầm hập.
Lưu Khánh và Chu Lập Hiên cũng mừng rỡ không thôi, chẳng phải vừa rồi...!
Cả hai cùng nhìn Trần Hạo bằng ánh mắt khiếp sợ.
Hạ Hành Bắc thì run rẩy nhìn Hạ Bách Lăng đứng ở cửa phòng bệnh: "Bố..."
Sau khi gọi một tiếng, cổ họng Hạ Hành Bắc nghẹn ứ, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Lúc này, Trần Hạo liếc nhìn giáo sư Dương và Trương Minh Văn: "Ai nói với các người là chữa bệnh thất bại? Ông ấy đang sống sờ sờ ra đây này, mưu sát gì?"
"..."
Giáo sư Dương và Trương Minh Văn đỏ bừng mặt.
Lưu Khánh là người thân quen với Trần Hạo nhất, ông ấy chạy tới cạnh Trần Hạo, hỏi: "Trần đại sư, vì sao vừa rồi ông Hạ lại tắt thở?"
Trần Hạo cười nói: "Vừa rồi tôi cố tình làm ông ấy tắt thở thôi!"
Chu Lập Hiên cũng cảm thấy hứng thú, bèn hỏi: "Vì sao?"
"Ông Hạ bị tắc nghẽn mạch máu, trong đó có hai nơi bị tắc rất nghiêm trọng, nếu đột nhiên bị thông thì áp lực máu chảy sẽ tăng lên dột ngột, trái tim không thể chịu được.
Giả dụ mà làm như thế, cho dù chữa khỏi cho ông Hạ thì cũng sẽ ảnh hưởng tới tim, nặng thì chết ngay tại chỗ, nhẹ thì sẽ biến chứng thành bệnh tim đi theo ông ấy cả đời.
Vậy nên tôi đã dùng Sinh Tử Châm, làm ông ấy chết rồi sống lại! Nhịp tim ngừng lại thì sẽ không xuất hiện tình trạng mạch máu tăng tốc đột ngột.
Sau khi mạch máu thông suốt rồi thì sẽ phán đoán tần suất nhịp tim của ông Hạ, huyết áp cũng sẽ bình thường trở lại!"
Chu Lập Hiên thực sự bội phục: "Thần y, Trần đại sư đích thực là thần y rồi!"
Giờ khắc này, Hạ Bách Lăng nhìn về phía Trần Hạo, cảm thấy may mắn không thôi.
"Trần đại sư, ơn đức này không thể nói được bằng lời, Hành Bác, tặng cậu đây một tấm chi phiếu trống!"
Lúc này Hạ Hành Bắc mới hoàn hồn lại, vội vàng lấy một tấm chi phiếu ra, quỳ xuống và giơ lên qua đầu: "Trần đại sư, xin hãy nhận một lạy của tôi! Sau này Trần đại sư muốn sai bảo gì thì cứ việc nói, Hành Bắc nhất định sẽ nghe theo!"
Mọi người đều ngây ra như phỗng, người nhà họ Hạ đã lên tiếng là nghe lệnh Trần Hạo, thế chẳng phải là sau này anh sẽ tha hồ tung hoành ở Hải Dương sao?
Trần Hạo mỉm cười nhận lấy chi phiếu: "Tôi nhận tiền thôi, đổi được mạng của Hạ Bách Lăng thì nhà họ Hạ cũng không lỗ, còn chuyện cậu muốn đi theo tôi thì dẹp, tôi không rảnh dẫn theo một cái của nợ!"
"..."
Mọi người xung quanh thộn mặt ra!
Đó là cậu chủ nhà họ Hạ, là người có thể tung hoành ở Hải Dương, người như thế muốn đi theo anh mà anh còn nói là của nợ?
Hạ Bách Lăng cười một tiếng: "Trần đại sư đừng chê thằng bé, tuy rằng nó còn trẻ, nhưng cũng khá chững chạc, chuyện lớn thì thôi, chứ chuyện nhỏ thì nó vẫn có thể san sẻ với cậu.
Tôi cũng muốn để con trai tôi đi theo và học tập Trần đại sư, mong cậu đừng từ chối!"
Trần Hạo cạn lời, anh thầm nghĩ, chữa bệnh mà còn bị bắt vạ nữa.
Trần Hạo bất đắc dĩ nói: "Nói sau đi, tôi xin phép về trước!"
Nhìn thấy cảnh ấy, đám người xung quanh ngây ra như phỗng.
Đầu óc của bố con nhà họ Hạ bị úng nước à? Nào là cho tiền, nào là đưa con đi theo làm đàn em cho người ta, vậy mà còn bày ra vẻ mặt vinh hạnh như thế!
Điều khiến mọi người càng thêm ngạc nhiên là Trần Hạo không hề giả vờ khách sáo như những gì bọn họ nghĩ, mà là đi thật luôn, trông như thể sợ bị nhà họ Hạ lây bệnh cho mình.
Sau khi Trần Hạo đi, giáo sư Dương và Trương Minh Văn cũng định nhân lúc mọi người không chú ý để chuồn êm.
Vốn dĩ bọn họ muốn thấy Trần Hạo xấu mặt, nào ngờ không chỉ cứu sống người ta, mà còn khỏe mạnh như người bình thường nữa.
Mặt cứ bị vả đôm đốp vậy.
Kết quả mới đi được hai bước thì Hạ Hành Bắc bỗng xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Giáo sư Dương đã cao tuổi rồi, tôi thấy ông không thích hợp làm bác sĩ tuyến đầu nữa, ông tự nộp đơn xuống tuyến hai đi! Còn chủ nhiệm Trương, ông cố tình ngăn cản Trần đại sư chữa bệnh cho bố tôi, không biết có ý đồ gì, tôi cảm thấy ông không thích hợp làm bác sĩ, ông từ chức đi!"
Hạ Hành Bắc vừa dứt lời, Trương Minh Văn lập tức ré lên: "Dựa vào đâu?"
Hạ Hành Bắc cười khẩy: "Dựa vào việc tôi là Hạ Hành Bắc!"
Giáo sư Dương biết mình tiêu đời rồi, nhà họ Hạ có mối quan hệ thân thiết với Cục Vệ Sinh, chỉ một câu nói là có thể khiến bọn họ không ngóc đầu lên được, dù có muốn hay không thì ông ta cũng phải chấp nhận kết quả này.
Giáo sư Dương cười mà như khóc: "Cậu Hạ nói có lý lắm, ngày mai tôi sẽ xin về hưu, hành nghề bao năm nay, cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi!"
Nói hết câu, giáo sư Dương đi luôn mà chẳng hề quay đầu lại.
Trương Minh Văn đờ người ra, giáo sư Dương có gốc rễ trong bệnh viện sâu hơn ông ta nhiều, ngay cả giáo sư cũng không dám phản bác, vậy thì ông ta...!
Nghĩ tới đây, Trương Minh Văn ngã bịch xuống đất, đồng thời còn bật khóc.
Lúc Trần Hạo rời khỏi bệnh viện thì đã là chạng vạng tối, anh không tới Bạch Thị mà về biệt thự luôn.
Về đến biệt thự, xe của Bạch Phi Nhi ở trong sân, Trần Hạo biết cô nàng ấy cũng về rồi.
Theo lý mà nói, trong căn biệt thự lớn như thế, nam nữ ở chung với nhau, phải xảy ra chuyện gì đó thì mới đúng với kịch bản thông thường.
Nhưng Bạch Phi Nhi như yêu phải cái bàn, cả buổi tối chỉ ở trong phòng làm việc, Trần Hạo chẳng nói được câu gì với cô.
Anh đi qua phòng làm việc những ba lần liền, nhưng đều bị coi thành không khí, chỉ đành đi tắm rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, Bạch Phi Nhi tới công ty từ sớm.
Sau khi thức dậy, Trần Hạo vệ sinh cá nhân xong xuôi, nhìn căn biệt thự trống trải, anh nở nụ cười bất đắc dĩ.
Dù gì anh cũng là người có vợ, không biết số đo ba vòng của vợ đã đành, bây giờ còn sắp quên trông cô như thế nào luôn rồi.
Sau khi ra khỏi nhà, Trần Hạo kiếm một quán ăn sáng rồi tới Bạch Thị.
Vừa tới Bạch Thị, còn chưa vào bộ phận bảo vệ thì phó giám đốc bộ phận nhân sự là Quan Kiệt đã chặn đường anh.
"Trần Hạo, chúc mừng anh đã thăng chức lên làm quản lý sale, sắp được nhận chức rồi!"
"Có xe riêng cho quản lý không?", Trần Hạo hỏi.
"..."
Quan Kiệt nghẹn lời, mãi mà không nói được câu gì.
Nhìn vẻ mặt của anh ta, Trần Hạo biết là mình vẫn phải đi đường 11.
"Không có xe thì tôi không làm!"
Dứt lời, Trần Hạo quay đầu đi luôn.
Quan Kiệt phiền muộn đuổi theo.
"Trần Hạo, bộ phận sale là bộ phận lớn của công ty, lương cao, lại còn có hoa hồng, tiềm năng phát triển lớn hơn bộ phận bảo vệ nhiều!"
Trần Hạo liếc nhìn Quan Kiệt: "Tôi không thích!"
Quan Kiệt muốn khóc luôn rồi, anh ta nhìn Trần Hạo với vẻ mặt khó xử: "Trần Hạo, tôi chỉ là người truyền đạt tin tức thôi, anh đừng làm khó tôi! Trâu bò đánh nhau, cần gì phải làm khổ con ruồi như tôi? Tôi còn mẹ già con thơ..."
Trần Hạo liếc nhìn Quan Kiệt một cái, anh ta không dám nhìn thẳng.
Trần Hạo lập tức hiểu ra, chắc có chuyện gì rồi!
Trong đầu anh bất giác hiện lên khuôn mặt của Bạch Minh Hợp và Bạch Trình Viễn.
Quan Kiệt bày ra vẻ mặt nịnh nọt: "Năn nỉ anh đó, giúp tôi đi!"
Ánh mắt của Trần Hạo trở nên cợt nhả, từ chối thì chỉ là một câu nói thôi, nhưng người khác đã muốn chơi thì sao anh lại không chơi cùng cơ chứ?
"Được!", Trần Hạo gật đầu đồng ý.
Thấy Trần Hạo gật đầu, Quan Kiệt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi trước dẫn đường, chẳng mấy chốc đã tới tầng của bộ phận sale.
Quan Kiệt dặn dò thư ký của bộ phận sale vài câu rồi chạy mất hút, như thể sợ Trần Hạo đổi ý.
Thư ký đã biết chuyện này từ trước rồi, dẫn Trần Hạo vào thẳng phòng họp.
- ------------------.