Anh Chồng Khờ

Chương 35: Cho Các Ông Mở Rộng Tầm Mắt




Ông lão sững sờ, khóe miệng nhếch lên: “Tay chơi mới như cậu phải tìm một người hiểu biết để học hỏi.

Dù sao đồ cũng còn ở đây, chạy đi đâu được.

Cậu nói xem?”

Ông chủ thấy ông lão muốn gây chuyện thì vội vàng tách hai người ra: “Tôi nói này ông lão à, sao ông lại như thế chứ! Ông không mua thì cũng đừng phá hỏng chuyện buôn bán của tôi!”

Ông lão thản nhiên nói: “Người già cả khó tránh khỏi dài dòng, người trẻ tuổi…”

Ông chủ không vui nói: “Ồ! Tôi biết rồi, chắc có nhà nào tìm ông tới phá hoại việc kinh doanh của tôi đúng không? Buôn bán đổ cồ tốt thì phải dựa vào bản lĩnh, làm như thế này không sợ bị sét đánh sao, ông đi ra khỏi tiệm tôi ngay!”

Ông chủ thấy mọi chuyện trở nên tồi tệ thì đổ tội luôn cho ông lão!

Trần Hạo biết ông lão có ý tốt, nhưng anh cũng không phải kẻ ngốc, thản nhiên đưa thẻ cho ông chủ: “Quẹt thẻ đi, đừng làm khó người già!”

“Ôi… cậu nói gì thì là như thế? Tôi quẹt thẻ ngay đây!”

Vẻ mặt ông chủ thay đổi rất nhanh, nháy mắt đã quẹt thẻ rồi.

Ông lão nhìn sang Trần Hạo, trong mắt lóe lên vài phần tiếc nuối nhưng cũng không can thiệp vào nữa!

Mình có ý tốt muốn khuyên nhưng người ta không nghe, cứ muốn vứt tiền qua cửa sổ thì như thế cũng đáng đời!

Trần Hạo thì không quan tâm ông lão nghĩ thế nào, nắm chặt miếng ngọc cổ trong tay nói: “Mua một tặng một nhé! Tôi lấy miếng ngọc cổ này!”

“Đương nhiên rồi, trừ những thứ xung quanh trấn đường, những thứ khác cậu cứ tùy ý lựa chọn!”, ông chủ cười tươi như hoa.

Trần Hạo không quan tâm đến ông chủ tiệm này nữa, đồ cổ thật giả thế nào anh đều biết!

Số lượng ngọc quý mà phật y quỷ thủ Trần tiên nhân từng gặp còn nhiều hơn cả số lượng mà cả phố đồ cổ này từng nghe, cộng thêm sự nhạy cảm của Âm Dương Cửu Thiên quyết đối với linh lực, thì sao có thể bị lừa ở cái nơi toàn đồ cấp thấp như phố đồ cổ này?

Cầm lấy đồ vừa mua, Trần Hạo cũng không ở lại lâu, mỉm cười, lắc lắc cuộn tranh.

Anh vốn định chào tạm biệt, nhưng lại bị ông lão coi là khiêu khích.

Ông lão chế nhạo: “Người trẻ tuổi à, về nhà đừng ngồi mà khóc nhé, vui mừng quá sớm rồi đấy!”

Trần Hạo cười thản nhiên: “Tôi không bao giờ nhìn lầm! Những đồ mà tôi chọn thì chưa từng nhìn sai!”

Lời nói này của Trần Hạo khiến ông lão càng muốn cười.

Ông ta đã nghiên cứu đồ cổ cả đời, ít nhiều cũng bị lừa vài ba lần, một cậu thanh niên mà lớn giọng như thế thì ông lão cảm thấy nên dội cho ít nước lạnh.

“Trong nghề có những thứ gọi là chắp nối, thật giả lẫn lộn.

Có nhiều người bán đồ cổ chuyên thu mua những bức thư pháp cổ không thể phục chế, mang về tìm người bắt chước lại một phần, sau đó dùng kỹ thuật đặc biệt để ghép lại, chuyên lừa những người biết một chút về đồ cổ nhưng chưa tới mức xuất sắc!”

Ông chủ lại đứng bên trách mắng: “Cái gì mà chắp ghép, nói nhảm nhí cái gì vậy!”

Ông lão thản nhiên nói: “Tôi không nói ông, sao phải cuống lên thế?”

Ông chủ bĩu môi: “Thật hay giả người ta sẽ tự biết nhìn? Ông nói gì thì nói? Ông tưởng mình là có hỏa nhãn kim tinh của cụ ông Cổ Thiên Mãnh trong giới đồ cổ sao!”

Trần Hạo tỏ ra rất bình tình: “Cảm ơn ông lão, tôi đã nói tôi sẽ không nhìn lầm!”

Trần Hạo lại một lần nữa thể hiện sự tự tin của mình khiến ông lão và ông chủ đều bật cười.

“Nếu cả hai ông đều chắc chắn như thế hay là tôi sẽ chứng minh cho các ông ngay tại đây nhé! Ông chủ à, cho tôi mượn cái dao rọc giấy!”

Ông chủ không biết Trần Hạo định làm gì, nhưng cũng không ngăn cản.

Ông lão cũng tò mò không biết Trần Hạo định biểu diễn cái gì.

Trần Hạo cầm dao rọc giấy cắt vào bức tranh, sau khi cắt xong thì thu lại cái thanh cuộn còn đưa cho ông lão bức tranh.

“Ông lão, vừa rồi thấy ông rất thích bức tranh này, tôi tặng ông!”

Ông lão sửng sốt, chuyện này là sao?

Ông chủ cũng chết lặng.

Con hàng này không phải là bị điên rồi sao, mua tranh xong lại cắt ra tặng người khác? Đầu bị kẹp vào cửa à?

Ông lão nói: “Cậu thanh niên này, tuy tôi thích nét vẽ của bức tranh này, nhưng không có công không dám hưởng, đồ này do cậu mua rồi thì tôi không thể lấy bức tranh này!”

Trần Hạo bật cười: “Vốn dĩ tôi cũng không thích bức tranh này.

Rõ ràng là ông biết bức tranh này có sấm vẫn sẵn sàng trả giá cao.

Tôi biết ông là người yêu thích hội họa, bức tranh này tôi tặng ông.

Tôi mà cầm về cũng chỉ vứt đi thôi!”

Ông chủ sững sờ, trong lòng nghĩ, thằng nhóc này điên rồi?

Ông lão lại không nghĩ như ông chủ, Trần Hạo có thể nói ra một câu chuyên nghiệp như kiểu “có sấm” đó thì rõ ràng không phải người chơi bình thường!

Nếu đã là người chơi có trình độ thì sao lại không nhận ra đây là hàng giả chứ?

Lẽ nào…

Không… không thể nào! Tôi sẽ không bao giờ nhìn lầm!

Ông lão lại nhìn bức tranh, chắc chắn đó là giả không thể khác được!

Trần Hạo cười, nói: “Ông không cần nghi ngờ tôi có ý đồ gì, bức tranh giả này tôi liếc mắt cũng nhìn ra.

Nhưng quả thật là nét vẽ cũng không tệ, bảo kiếm tặng anh hùng, bức tranh đẹp đương nhiên dành tặng người yêu tranh!”

“Cậu biết sao? Nhìn ra vậy mà vẫn mua? Chẳng lẽ có càn khôn? Không thể nào, tôi không thể nhìn lầm!”, ông lão kinh ngạc.

Trần Hạo cong cong khóe môi.

Chuyện hôm nay thật may mắn, nhặt được một miếng ngọc cổ, lại thêm một báu vật.

Lúc này, ông chủ mặt mày xám xịt nói: “Nói cái gì đấy? Chỗ của tôi đều là hàng thật, đều là đồ từ Thái Cổ! Biết Thái Cổ không? Là cửa hàng đồ cổ lớn nhất ở huyện ta đấy, từ trước tới nay chưa từng có hàng giả! Hai người không cần người tung kẻ hứng như vậy đâu!”

Khóe miệng Trần Hạo cong lên, ông chủ rõ ràng là sợ Trần Hạo hối hận trả hàng.

Nếu đã như thế thì phải để ông này mở rộng tầm mắt!

Trần Hạo đem cái thanh cuộn tranh đặt trong tay, khẽ niệm, lõi cuộn tranh bị đứt đôi, bên trong có một cuộn vải lụa.

“Đây… đây là…”, ông lão kinh ngạc trợn tròn mắt.

Bức tranh là giả nhưng cuốn tranh cuộn và đường viền là thật, ai mà ngờ được lại có đồ tốt giấu trong thanh cuộn tranh.

Ông chủ nhìn thấy vậy thì sững sờ, trong lòng không ngừng cầu trời khấn phật, đừng giấu tiên đan trong đó…

Tiên đan là từ chuyên ngành, chỉ báu vật như Tuệ nhãn kiểm phế, nếu ăn tiên đan thì giá trị tăng nhanh chóng lên đến Cửu Tiêu.

Nhưng, người được mệnh danh Trần tiên nhân, Trần Hạo, được vô số người ngưỡng mộ thì sao có thể nhìn lầm được?

Bi kịch của ông chủ đã được định từ sớm!

Trần Hạo nhẹ nhàng mở tấm lụa.

Ông lão vẫn đang đứng đó, run lên vì phấn khích.

“Đây… đây là tác phẩm thật của Triệu Mạnh Phủ.

Trời ơi! Bức Hồng Y La Hán…”

Ông chủ nghe thấy cái tên này thì yên tâm rồi: “Vẫn còn diễn! Ít vờ vịt đi… tôi sẽ tin hai người sao? Bức Hồng Y La Hán vẫn còn ở bảo tàng Liêu Châu kìa!”

Ông lão coi thường liếc nhìn ông chủ: “Ông chỉ biết một mà không biết hai, bức Hồng Y La Hán không chỉ có một, là một trang trong tập họa của Triệu Mạnh Phủ năm đó, mà bức được trưng bày ở bảo tàng Liêu Châu chỉ là bản thảo trong tập họa chứ không phải tác phẩm cuối cùng!”

Trần Hạo gật đầu, ông lão có thể hiểu được điểm này chứng tỏ ông ta là người có trình độ thâm sâu.

Ông chủ cười lớn: “Kỹ thuật diễn xuất của hai người vụng về quá đấy, muốn tôi tin để bỏ ra số tiền lớn mua lại à? Coi tôi như thằng ngốc sao, bộ dạng này tôi gặp nhiều rồi, cút hết ra ngoài cho tôi!”

Ông chủ hoàn toàn không tin lời nói của ông lão, phố đồ cổ thường có nhiều kẻ lừa bịp, mang đồ giả đến bán cho ông chủ tiệm đồ cổ, sau đó tìm người phối hợp diễn giả giả thật thật khiến không ít người mắc bẫy!

Ông chủ coi hai người giống như vậy rồi.

Ông lão không hề để ý lời nói của ông chủ: “Này ông, tôi tung hoành trong giới đồ cổ mấy chục năm.

Đây là lần thứ tư nhìn sai, nhưng nhầm lẫn bản gốc của Triệu Mạnh Phủ thì cũng không quá thiệt… Cậu thanh niên, cậu có thể cho tôi mượn bức họa xem kỹ hơn chút nào!”

Trần Hạo mỉm cười đưa bức tranh lụa cho ông ta.

Ông lão càng nhìn càng phấn khích đến nỗi khoa chân múa tay.

“Bức Hồng Y La Hán hoàn hảo này… Đời này tôi có phúc nhìn thấy một bức hoàn chỉnh thế này thì có chết cũng đang! Cậu thanh niên này thật tinh tường, tinh tường đấy…”

Trần Hạo thản nhiên cười, khóe miệng nhếch lên nhìn có vẻ kiêu ngạo.

Nếu Trần tiên nhân này mà còn nhìn lầm thì trong thiên hạ làm gì còn ai dám tự nhận là chuyên gia đồ cổ?

Ông chủ bĩu môi: “Tôi nói này hai người phiền phức quá, vẫn còn diễn, đừng ở đây làm chướng mắt tôi nữa.

Nhìn cũng thấy khó chịu, cút, cút đi…”

Ông lão vừa nói dứt câu thì bên ngoài có mấy người mặt bộ vest đen, vóc dáng cao lớn xông tới.

Lúc nhìn thấy ông lão thì vẻ mặt của cả đám cũng nhẹ nhõm hơn nhiều!

“Mấy người, mấy người là ai? Muốn làm gì?...”, ông chủ bị khí thế của đám người mặc đồ đen này dọa cho sợ hãi, vô thức hét lên.

Mấy người mặc vest đen khinh thường liếc nhìn ông chủ, không hề coi ông ta ra gì.

“Các người, các người mua đồ hay muốn làm gì? Ở đây là nơi cổ kính không được gây chuyện.

Nếu có chuyện gì thì từ từ nói!”, ông chủ tiệm bình tĩnh lại một chút, lại hỏi.

Đám mặc vest đen mặc kệ ông chủ tiệm, khom lưng với ông lão, người dẫn đầu nói: “Ông Cổ, ông dọa tôi sợ chết khiếp, lần sau ông đi đâu nhớ bảo chúng tôi đi theo!”

Ông lão bật cười: “Một lão già như tôi, trong túi chưa có đến một trăm thì ai làm khó tôi chứ?”

Đội trưởng đội vệ sĩ không biết nói sao: “Gần đây tình hình ở Hải Dương không được ổn cho lắm, nếu chưa làm rõ những người này nhằm vào Thái Cổ không thì chúng tôi bắt buộc phải luôn đi theo bảo vệ ông!”

“Thái… Thái Cổ… ông Cổ…”, lúc này ông chủ mới kịp phản ứng, ông lão này chính là bậc bô lão trong ngành, suýt nữa tè dầm ra quần.

- ------------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.