Anh Chồng 70 Vạn

Chương 9




Sau nụ hôn tôi gần như choáng vì thiếu oxy lên não, tôi không biết anh ấy đã xác nhận rõ ràng như thế nào, vì anh ấy không nói cho tôi biết nên tôi cũng không hỏi. Ở lại nơi đây lâu rồi, tôi không muốn làm phiền mọi người nữa nên đề nghị về nhà.

Trước khi đi, Lâm Cảnh Chi đã trò chuyện với dì Ngô rất lâu, nhưng dì Ngô dường như vẫn không muốn đến bệnh viện chữa bệnh, việc này khiến anh có chút chán nản.

Nhưng điều tôi giỏi nhất là mang lại hạnh phúc cho mọi người, đặc biệt là chồng tôi, tôi hưng phấn đẩy anh lên sofa: “Chờ một chút, em sẽ nấu cho anh một bữa cơm tình yêu!”

Anh ấy lập tức không vui liền ngăn tôi lại: "Không, không được làm vậy."

Nhìn thấy tôi bĩu môi như muốn khóc, anh cong môi mỉm cười rồi đưa tay xoa đầu tôi rất tự nhiên.

Chỉ là cậu bé ngây thơ vẫn là cậu bé ngây thơ, sau khi nhận ra việc mình đã làm thì mặt vẫn đỏ như tôm chiên.

Khi tôi đang cảm thấy anh ấy thật dễ thương thì điều bạn tôi nói chợt hiện lên trong đầu tôi: Khi cậu nghĩ ai đó dễ thương thì cậu đã xong đời rồi, yêu rồi.

Tôi thực sự có thể yêu anh ấy phải không? Thần linh ơi mong người bạn cho con trái tim khỏe mạnh để có thể yêu đương và ăn anh ta.

Lúc trước tiệm quần áo của mẹ rất gần nhà chỉ cần 5 phút là đến, bây giờ sống chung với anh thì nhà quá xa không đi làm được, khiến tôi trở nên thất nghiệp. Lâm Cảnh Chi làm việc trong phòng, còn tôi ở nhà nhàn rỗi và buồn chán, nên muốn đi dạo. Thế là tôi lấy điện thoại di động và đi ra ngoài, tôi hiếm khi ra ngoài đi dạo một mình, một là thể lực không tốt lắm, hai là tôi lười ra ngoài, hơn nữa, gia đình tôi luôn lo lắng sẽ xảy ra tai nạn gì khi ra ngoài.

Tôi luôn cảm thấy bọn họ làm ầm ĩ lên, dù sao tôi cũng chưa từng gặp tai nạn ở bên ngoài... Không, hình như đã từng có một lần, tôi không nhớ rõ. Tôi đại khái nhớ là lúc đó tôi sợ hãi, cơ thể không ổn định nên ngất đi, tôi mơ hồ nhớ có một bạn nam trường khác đã đưa tôi đến bệnh viện. Đã lâu đến mức tôi gần như quên mất nó, sau khi đi dạo vài vòng, tôi vội vã về nhà trước khi cơ thể cảm thấy mệt mỏi. Nhà của Lâm Cảnh Chi ở tầng mười tám, nếu không đi thang máy, leo chưa đến nơi tôi đã ngỏm rồi.

Tình cờ hôm nay hai thang máy còn lại bị hỏng, chỉ có một thang máy làm việc nên tôi phải ngồi trên ghế sofa ở sảnh chờ thang máy đi xuống. Thang máy dừng ở tầng mười tám một lúc lâu, khi đi xuống tầng một, một người đàn ông trung niên đẩy một thanh niên ngồi trên xe lăn ra ngoài. Người thanh niên nhìn khoảng ba mươi tuổi, nhưng khí chất lại như người sống chớ lại gần. Đặc biệt là cách anh ta nhìn tôi luôn có chút cợt nhã, không những vậy còn ngăn tôi lại:

Anh ta cười tục tĩu, nhìn tôi bằng ánh mắt trêu tôi làm vui: "Là em dâu phải không? Thấy anh mà cứ như người lạ vậy, chúng ta đi chơi cùng nhau và 50 vạn sẽ là của em, Cảnh Chi không biết được đâu. Em thấy thế nào?"

"Thần Kinh."

Bệnh thần kinh, thật là một kẻ khốn nạn dám dụ dỗ em dâu mình. Cú tui, cú tui, thấy mặt anh ta làm tôi buồn nôn quá. Về đến nhà, Lâm Cảnh Chi ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt buồn bã.

Tôi nghiêng người thăm dò anh: "Em về rồi, anh sao thế? Nhìn em có vẻ tâm trạng không tốt."

Anh ấy cố gắng để tôi không lo: "Không sao đâu."

Tôi không muốn nói thêm gì nữa, thật là một người đàn ông lạnh lùng. Bà đây nguyện đánh yêu ma cho anh mà anh còn sĩ diện. Hôn xong vứt đi, thật vô tâm, nhưng tâm tình anh ấy thực sự có vẻ không được tốt, tôi khó có thể quấy rầy anh ấy. Đi bên ngoài mệt quá, tôi ngồi trên ghế sofa rất mạnh làm cho chân ghế đánh mạnh vào chân, một lúc sau anh mới lặng lẽ tiến tới đặt chân tôi lên đùi anh, xem thật kỹ.

"Nói cho trẫm biết, là ai đắc tội với hoàng hậu của trẫm, trẫm sẽ đứng ra vì nàng."

Lâm Cảnh Chi phụt cười không muốn nói cũng phải nói: "Được rồi được rồi, anh không sao nữa."

Tôi suy nghĩ kỹ thì nhận ra trong lòng anh có rất nhiều điều giấu kín, nhưng anh không chịu nói cho tôi biết bất cứ điều gì, dù chúng tôi gặp nhau chưa lâu nhưng tôi đã nói với anh rằng chúng tôi giống như châu chấu trên cùng một chiếc thuyền.

Lời “xác nhận” mà anh ấy nói lúc trước thực chất là xác nhận rằng anh ấy không thích tôi chút nào!

Ah! Cảm thấy buồn. Mặc dù lúc đầu tôi không nghĩ anh ấy sẽ thích tôi, nhưng khi nghĩ đến việc anh ấy không thích tôi sau khi ở bên nhau lâu như vậy, tôi luôn cảm thấy sức hấp dẫn của bản thân thật đáng lo ngại. Tôi vỗ nhẹ bảo anh ấy buông chân tôi ra, tôi muốn uống nước để có sức, nếu khóc sẽ có nước mắt.

Vừa bước vào bếp tôi đã nhận ra có điều gì đó, có hai chiếc cốc được sử dụng đặc biệt để tiếp đãi khách trong bồn rửa. Chẳng lẽ người đàn ông ban nảy tôi gặp ở sảnh là anh cả của anh, là con quái vật xấu xa mà dì Ngô nhắc đến. Lâm Cảnh Chi tâm tình không tốt, nhất định có liên quan tới con quái vật xấu xa đó.

Suy cho cùng, đây cũng là việc của gia đình anh ấy, một người ngoài cuộc như tôi, thực sự khó có thể nói được điều gì. Nhưng! Tôi cầm ly nước, tức giận đi tới bên cạnh Lâm Cảnh Chi: “Con quái vật xấu xa đến nhà mình à? Ban nảy em vừa gặp anh ta ở sảnh.”

Anh bắt đầu cuống lên rồi sửng sốt: "Tên khốn chết tiệt kia đã gặp em?"

"Đúng, chính là anh ta! Ở sảnh dưới anh ta nói với em một câu khó hiểu!"

Vẻ mặt Lâm Kinh Chi đột nhiên trở nên căng thẳng: “Câu gì? Anh ta đã nói gì với em?”

"Thật buồn nôn, thật kinh tởm!"

Tôi nhấp một ngụm nước rồi nhìn anh, Lâm Cảnh Chi thở dài, vỗ đầu tôi. Không biết có phải do thói quen xấu nào đó ở cô nhi viện hay không, gần đây anh luôn thích xoa đầu tôi, vò rối tóc tôi.

Anh nói: "Mặc kệ anh ta đi, anh ta bị bệnh lâu ngày nên phát điên rồi. Đồ khốn nạn."

Đây là lần đầu tiên tôi nghe Cảnh Chi chửi thề, tôi thấy nó rất mới lạ.

"Thật sao? Vậy hãy nói cho em biết anh ta bị sao vậy?"

Kết quả Lâm Kinh Chi rất nghiêm túc nói: “Thận anh ta không tốt, nói chung là bị liệt dương rồi ”

Tôi có một thắc mắc, không biết có nên hỏi hay không. “Vậy thận của anh thế nào?”

Anh nghẹn không nói được nữa: "???"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.