Anh Chàng Tiếp Thị Băng Vệ Sinh Ngoài Cửa

Chương 9: Anh đến công ty tôi làm gì?




Sáng sớm lúc đứng lên, Tùy Dịch cảm thấy toàn thân mình đã thay da đổi thịt, tiến tới thế giới cực lạc rồi~

Nghĩ đến chuyện đồng ý đi làm với tổ tưởng tối qua, Tùy Dịch chỉ có thể uốn éo đứng lên khỏi giường, nhìn đôi mắt vừa sưng vừa thâm quầng như gấu trúc trong gương.

Hôm nay là lần đầu tiên Tùy Dịch không chen chúc trên xe bus để đi làm. À há, bạn nghĩ cậu ta muốn thế chắc? Chẳng qua là bị thực tế ép buộc thôi. Tùy Dịch vốn định đi bus cho rẻ, nhưng vừa đứng lên thì hai chân cậu đã nhũn ra như kẹo đường. Tùy Dịch thét to với cái trần nhà – ông chủ, có giỏi thì cho tôi hai chai nước tăng lực đi!

“Ơ, nhóc Tùy, bữa nay chơi sang ghê ha?” Chị gái đồng nghiệp trêu chọc. Tùy Dịch lườm cô một cái, không biết nên đáp lại thế nào. Hu hu, sao cậu có thể nói là vì hôm qua *** loạn quá đà nên hôm nay chân nhũn không chen nổi bus chứ?

“Thằng nhóc mày còn dám trừng chị?” Chị gái vờ tức giận đẩy Tùy Dịch một cái, không ngờ chỉ đẩy nhẹ một cái, cậu đã ngã úp mặt xuống đất! Tùy Dịch âm thầm khóc rống – chị à, giờ em yếu đuối còn hơn cả phụ nữ có thai đó, xin đừng thích đẩy là đẩy được không… A không phải, em không phải là phụ nữ có thai đâu…

Nếu Hà Tiêu biết suy nghĩ của Tùy Dịch lúc này, nhất định sẽ chỉ vào mặt cậu mắng một trận. Bạn nhỏ Tùy Dịch à, bây giờ không phải cậu nên xem xem cậu có ngã chết không à?

Đang lúc Tùy Dịch phỉ nhổ bản thân thế mà lại bị phụ nữ đẩy ngã thì sau lưng, người đỡ được thắt lưng cậu nói: “Không sao chứ?”

Cậu lúng túng quay đầu: “À, tôi không sao, cảm… Ơ.. Phắc!” Vừa quay lại, Tùy Dịch đã bị dọa đến ngồi lại xuống đất. Cậu không biết vẻ mặt mình bây giờ quái dị cỡ nào – mặt xanh mét, mắt chữ O mồm chữ A, lắp ba lắp bắp: “Hà, Hà Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu…”

“Nhóc, hai người quen nhau à?”

“Vâng.” Hà Tiêu trả lời thay Tùy Dịch rồi kéo người vào phòng làm việc.

Tùy Dịch ngồi thẳng lưng trên ghế xoay – lần gặp gỡ hôm nay rõ ràng là ngoài dự kiến của cậu. Bạn nghĩ xem, tối qua bạn còn vừa DIY vừa gọi tên người ta, sáng nay người thật đã đứng trước mặt bạn, có thể không chột dạ được à?

Hà Tiêu thấy Tùy Dịch vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào… vô định? Anh liền buồn bực, chẳng lẽ nhìn anh xấu đến nỗi không nỡ nhìn cơ à?

“Này.”

“A!”

“…”

“…”

Hà Tiêu tùy ý vỗ vai Tùy Dịch, không ngờ người này sợ tới mức dán bẹp vào cánh cửa, sau đó – không có sau đó.

“Anh cũng làm ở đây à…”

Nghe giọng nói khô quắt của Tùy Dịch, Hà Tiêu không giận mà cười, giải thích: “Không, anh là nhân viên tiếp thị.”

“… À, tôi biết rồi.” Tùy Dịch vẫn cúi đầu: “Vậy sao anh lại ở công ty của tôi…?”

“Đến bàn chuyện công việc thôi.”

“Á…” Tùy Dịch mải nghĩ đến chuyện tối qua mà quên mất một chuyện quan trọng – Hà Tiêu tới công ty cậu quảng cáo sản phẩm? Chẳng lẽ anh vừa cười vừa nói với tổ trưởng nhà cậu – quý khách, có nhu cầu mua bvs không? Muốn xem sản phẩm này có được nhân viên công ty cậu thích không à?

Tùy Dịch không trả lời, Hà Tiêu liền đến gần cậu: “Sao thế?”

Cảm giác khô nóng chờn vờn quanh lỗ tai làm Tùy Dịch phát hoảng: “Không có! Không có gì! Cái gì cũng không có!”

“Vậy sao — “ Hà Tiêu cười cười, răng nanh lấp ló, hai tay khoác lên vai Tùy Dịch, áp trán vào trán đối phương, tự đắc nói: “Được rồi. Những thứ anh đưa em, em đã dùng thử chưa?”

Nghe vậy, Tùy Dịch hít một hơi, giả bộ lạnh lùng: “A—– tôi không biết dùng.”

“Cần anh dạy không?”

“!!!!” Máu trên mặt cậu tuyệt đối là đang chảy ngược! Hà Tiêu anh còn muốn kiểm tra còn muốn kiểm tra sao! Tùy Dịch cắn môi dưới, mắt vẫn nhìn về vô định: “Không cần khách sáo, anh không cần…”

“Với em, anh không ngại đâu.”

Anh đừng có cười, đừng có cười nữa! Tôi sẽ sợ hãi đó! Anh cười rất dọa người có biết không! Tùy Dịch đứng lên, định giả bộ rót nước để trấn tĩnh, không ngờ không hổ là một con người không có tiền đồ, chân cậu nhũn một cái… ngã bùm xuống đất. Tùy Dịch chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống – đứa trẻ 3 tuổi đi đường cũng không ngã đâu, mất mặt thật mà… Càng nghĩ vậy cậu càng xấu hổ, quỳ rạp trên đất, nửa ngày cũng không đứng dậy.

“…” Hà Tiêu vỗ vỗ đầu cái người đang nằm giả chết trên đất: “Ôi chao, em đây là muốn anh bế em lên sao?”

“!!!” Lời này đúng là linh nghiệm, vì Hà Tiêu mới dứt lời, Tùy Dịch đã lảo đảo đứng lên. Anh tỏ ra khỏe mạnh làm gì! Có tin về nhà tôi quất chết anh không!

“Anh, anh đi trước đi. Tôi còn phải làm việc, đừng làm phiền tôi!” Tùy Dịch vọt khỏi phòng, đóng sầm cửa lại rồi đập đầu vào tường.

Tùy Dịch con mẹ cậu thật có tiền đồ! Mẹ cậu dạy cậu túng – dục thế sao! đáng lẽ cậu phải học hành thật tốt, hướng về phía trước, trêu chọc nữ sinh và đánh nhau với nam sinh mới phải… À, không được chọc đến nhân viên tiếp thị nữa…

Hà Tiêu đứng ngoài cửa nghe tiếng đập cửa bình bịch, mờ ám cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.