Năm ngày sau cũng vừa đến ngày thành hôn của Bạch Đăng Kỳ và Vương Khả Như diễn ra.
So với đại hỷ tổ chức lần trước của Bạch Thanh Phong và Vương Ái Lệ thì lần này tổ chức hoành tráng hơn nhiều. Khắp nơi đều bao trùm màu đỏ và những trái tú cầu treo xung quanh. Từ Thủy Linh cung đến Hi Hoa cung được rải cánh hoa, treo đèn hoa đỏ lộng lẫy hai bên dọc theo đường đi. Tám vị tiên đồng đã mang kiệu hoa đợi trước Thủy Linh cung từ sáng sớm, các tỳ nữ khéo léo chải tóc, trang điểm và thay đồ cho tân nương. Khả Như khoác lên mình hỉ phục của tân nương, đầu đội khăn lụa đỏ làm cho tầm nhìn của nàng thoát ẩn thoát hiện. Giờ lành đã đến, nàng được hai tỳ nữ dìu ra kiệu hoa. Chiếc kiệu nhấc lên bay thẳng đến Hi Hoa cung.
Ma Giới.
''Chuẩn bị cho ta một bộ lễ phục màu xanh.'' Tuyết Lạc gọi tỳ nữ.
''Nàng không mặc hắc bào sao?'' Bạch Thanh Phong vận xiêm y màu bạc có chút óng ánh, ngạc nhiên nhìn nàng.
''Để tránh gây hiềm khích ở Thiên Giới ta không thể dùng thân phận Ma Tôn đến đó được, tốt nhất nên đến đó với cái danh phận tỷ tỷ. Tiểu nha đầu và ta có gương mặt giống nhau, nếu ta còn ngoan cố vận xiêm y đỏ thì e là khiến nhiều người lầm tưởng ta mới là tân nương. Cứ xem ngày đại hỷ của nó là ngoại lệ của ta.'' Tuyết Lạc vừa đắc ý vừa vui mừng nói rồi vào trong thay xiêm y.
Thiên Giới.
Tuy Vương Khả Như là công chúa của Thiên Giới, Bạch Đăng Kỳ là hoàng tử Hoả tộc nhưng hai người lại tổ chức đại hỷ khi Lục Giới đang loạn lạc chưa kể Thiên Giới cũng chỉ còn vỏ bọc bên ngoài không còn ai ngoài hai lão già khó ở khiến cho ngày đại hỷ thật buồn tẻ chỉ có vài người đến tham dự.
Nhất bái! Nhị bái! Rồi tam bái. Một đại hỷ được chuẩn bị chu đáo, trang trọng đến đâu mà không có người dự thì kết thúc sớm sau ba cái khấu đầu của tân lang và tân nương. Sắc mặt Hoa Thần có chút thay đổi âm thầm đi theo sau tân nương, trong tay chứa một thứ gì đó. Mọi hành động của cô ta đều đang nằm trong tầm mắt của Tuyết Lạc, nàng nhanh chóng chạy theo sát Hoa Thần thì thầm vào tai ả ta còn tay thì bóp lấy cổ ả.
''Cuối cùng cô cũng chịu lộ mặt, tránh xa tiểu nha đầu ra.''
''Ngươi cản được ta sao? Ả ma đầu ngu ngốc?'' Hoa Thần dùng cấm thuật hất mạnh đẩy Tuyết Lạc.
''Lập tức bảo vệ nghiêm ngặt Hi Hoa cung. Bạch Đăng Kỳ, mau bảo vệ tiểu nha đầu thật tốt, không cần lo cho ta.'' Tuyết Lạc vừa nói xong liền xuất hiện đội vệ binh của Ma Giới hộ tống Khả Như và Đăng Kỳ đi vào Hi Hoa cung một cách an toàn nhất.
''Ngươi tính kế ta?'' Hoa Thần ngạc nhiên nói.
''Đừng nhiều lời nữa, ta chỉ muốn biết ngươi tạo ma thai để làm gì?'' Tuyết Lạc đưa Trạch Dương kiếm kề vào cổ Hoa Thần.
''Tuyết Lạc, cẩn thận!'' Lan La từ sau bay đến chuẩn bị đánh lén nàng, may là Bạch Thanh Phong tinh ý phát hiện liền tấn công Hoa Thần.
''Nếu ngươi dám động vào muội ấy ta sẽ lập tức lột da róc xương ngươi.'' Tuyết Lạc trừng mắt nói, đôi đồng tử thoáng chút chuyển thành đỏ, đưa kiếm lao thẳng đến Hoa Thần.
Hoa Thần nhanh nhẹn né được lưỡi kiếm của Tuyết Lạc liền dùng cấm thuật tấn công nàng ''Một kẻ từng quỳ lạy dưới chân ta như ngươi cũng xứng giết ta sao? Ngươi đừng tưởng khoác lên người bộ hắc bào thì có thể xoá sạch quá khứ muốn làm gì cũng được. Nếu đã vậy thì hãy tự ôn lại quá khứ của ngươi đi, xem bản thân mình đã từng rác rưởi đến mức nào.''
''Đó là 'bi thống phù sinh'.'' Bạch Thanh Phong vội chạy tới kéo Tuyết Lạc ra nhưng đã muộn cả hai cứ vậy mà tiến vào mộng cảnh của Tuyết Lạc.
Bi thống phù sinh được tạo ra từ cấm thuật là một mộng cảnh ghi lại những nỗi đau thống khổ trong cuộc đời bềnh bồng trôi dạt của người bị yếm thế, làm cho họ mãi xoay dòng trong những ký ức, lần lượt nếm trải những việc đau thương thêm lần nữa, khó mà thoát ra được.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
Bạch Thanh Phong tỉnh lại thấy bản thân đang nằm ở một nơi khá thơ mộng đầy hoa thơm cỏ lạ, thác nước tinh khiết chảy róc rách, chim bướm bay lượn lờ khắp nơi, hắn ngước nhìn xung quanh liền tinh ý nhận ra đây là khung cảnh của Hoa Giới một vạn năm trước.
''Tuyết Lạc nàng đâu rồi?'' Chàng nhanh chóng đi tìm nàng, nhìn thấy bên kia có một nhóm tinh linh đang vui vẻ bàn tán gì đó thoảng nghe thấy hai chữ 'Tuyết Lạc' hắn liền vui mừng chạy lại hỏi ''Các người có nhìn thấy một nữ tử nào vận xiêm y xanh không?'' Nhưng đám tinh linh đó không hề để ý đến hắn vẫn tiếp tục say sưa trò chuyện, y liền thử đưa tay khều nhẹ nhưng lại phát hiện không thể nào chạm được vào họ, tay hắn cứ vậy mà xuyên qua người họ.
''Xem ra ta không thể can thiệp được gì vào mộng cảnh này, phải mau chóng tìm nàng ấy thôi.'' Bạch Thanh Phong cứ vậy mà đi tìm Tuyết Lạc trong mộng cảnh.