Ánh Bình Minh Lạnh Lẽo

Chương 54: Nhuộm đỏ Minh Giới




''Không biết Ma Tôn tìm ta có việc gì mà lại đến vào giờ này?'' Sự xuất hiện của cô làm hắn phải ngừng bế quan.

''Chẳng lẽ ngươi không biết tiểu nha đầu nhà ta đang mang thai sao? Còn không mau ra ngoài?''

''Nếu Ma Tôn nói như vậy thì ta cũng không cần giả vờ nữa. Ta không phải là Bạch Đăng Kỳ.'' Vừa nói xong hắn liền trở về nguyên hình là Minh Tôn.

''Tại sao lại là ngươi? Bạch Đăng Kỳ đang ở đâu?''

''Nếu người muốn biết thì hãy tự mình đến Minh Giới sẽ rõ.'' Khoan đã, cô ta vừa tái sinh có lẽ linh lực chưa mạnh ta phải nhân lúc này bắt lấy cô ta để cướp Hồng hoang chi lực. Không nghĩ nhiều nữa hắn liền ném mê dược đánh ngất nàng rồi đem đi như cách hắn bắt cóc Bạch Đăng Kỳ.

Minh Giới.

Tuyết Lạc bị nhốt vào một căn phòng giam khá tồi tàn, cỏ rác khắp nơi, nấm mốc, hôi thối bao chùm lấy nhà giam.

''Nữ nhân này nhìn kỹ thì cũng là một mỹ nhân, không thua kém gì khí sắc của Châu Hạ Vỹ năm đó.'' Minh Tôn nâng cằm nàng lên, đôi mắt quét khắp người nàng ''Nha đầu ngu ngốc à, nhan sắc của ngươi quả thật lay động lòng người làm cho bản tôn đây rất muốn nếm thử mùi vị của nữ nhân không sợ không sợ trời đất của nàng.'' Hắn vừa nói vừa gặm lấy vành tai nàng không chút phòng thủ với bàn tay nhọn hoắt kia.

''Tới lúc rồi.'' Tuyết Lạc mở mắt ra nhuần nhuyễn dùng móng vuốt sắc bén đâm vào lưng hắn.

''Tên biến thái này, mau đi chết đi.'' Nàng nói xong liền dùng ngọn lửa của Hồng hoang chi lực mà thêu sống hắn. Có lẽ hắn đã chuẩn bị từ trước nên không bị thêu sống mà còn đánh trả lại, Tuyết Lạc nhanh nhẹn né tránh những đòn tấn công của hắn rồi hoá phép ra Trạch Dương kiếm trực tiếp đâm thẳng vào tim hắn. Thanh kiếm vốn chứa cấm thuật của Hoa Thần nên đã dễ dàng hạ gục hắn. Nàng nhanh chóng đi tìm Bạch Đăng Kỳ nhưng chưa đi được bao xa đã nghe thấy âm thanh của các Minh binh vang lên khắp nơi ''Cảnh báo! Ma Tôn đã thoát khỏi ngục!'' Cùng lúc đó Bạch Đăng Kỳ không biết từ đâu xuất hiện kéo lấy tay Tuyết Lạc trốn sau vách đá.

''Bạch Đăng Kỳ, là ngươi sao?'' Tuyết Lạc nghi ngờ hỏi.

''Tại sao Ma Tôn lại ở đây?'' Đăng Kỳ thắc mắc.

''Ta định đến cứu ngươi nhưng xem ra ngươi có thể tự đi về trước rồi!'' Tuyết Lạc nhìn đám Minh binh ở ngoài kia rồi nhếch môi cười ''Mau quay về với tiểu nha đầu đi, ta có thể giải quyết hết đám thừa thãi này, nếu có gặp Bạch Thanh Phong thì hãy nói với hắn lập tức cho quân đến Minh Giới.'' Bạch Đăng Kỳ nghe vậy vội vàng rời đi.

Tuyết Lạc ung dung nhảy lên không trung, hai tay không ngừng đánh trả đám Minh binh, lần lượt lần lượt ngã xuống từng tên. Thoáng chốc nghe thấy tiếng nói của tên chỉ huy vang lên ''Mau dùng cung tên bắn chết ả ta!'' Trạch Dương kiếm lập tức bay lơ lửng giữa không trung, chỉ cần những đường kiếm nhẹ nhàng đã có đánh trả được tất cả cung tên đang bay đến tấn công nàng. Những cây cung tên không có mắt ấy lần lượt đâm chết những đám Minh binh, máu tươi phun đỏ đất trời, chảy ra theo cung tên rơi xuống, khắp người bọn chúng dính đầy máu làm Tuyết Lạc càng thêm phấn khích. Chỉ một chốc lát Minh Giới đã không còn một Minh binh nào chỉ còn tên chỉ huy hèn nhát quỳ xuống khóc lóc xin tha mạng.

Tuyết Lạc nhẹ nhàng bay xuống bóp lấy cổ hắn, ma mị nói ''Không phải lúc nãy ngươi là kẻ muốn giết ta nhất sao? Bây giờ quỳ xuống xin tha mạng như vậy không cảm thấy quá hèn nhát sao? Minh Tôn đúng thật là đáng thương khi nuôi một tên vô dụng như ngươi.''

Tuyết Lạc nói xong liền bóp cổ hắn, máu chảy ra từ khóe miệng rồi tắt thở chết, làm hắn không kịp trăn trói một lời. Không biết từ lúc nào Minh Tôn đột nhiên cầm một thanh kiếm bay đến chỗ Tuyết Lạc cũng may là nàng nhanh nhẹn né được liền cầm Trạch Dương kiếm quay sang ch.ặt đ.ứt đầu hắn, máu phún lên văng khắp người nàng trông khá đáng sợ vừa hay đám Ma binh do Bạch Thanh Phong chỉ huy vừa tới.

''Tuyết Lạc, nàng không sao chứ?'' Hắn nhìn khắp người nàng toàn máu nên nghĩ nàng bị thương nặng không khỏi hoảng sợ.

''Ta không sao, chỉ mới vận động gân cốt hơi mạnh đã nhuộm đỏ cả Minh Giới rồi. Truyền lệnh của ta lập tức đóng quân ở chỗ này để người trong thiên hạ biết được nó đã được Ma Giới sở hữu, đem đầu của Minh Tôn treo trước sông Vong Xuyên răng đe Thiên Giới.'' Tuyết Lạc sau một hồi vận nội công liên tục đã thấm mệt. Cũng phải, đã lâu rồi cô chưa hao tốn linh lực nhiều như vậy.

''Ta đưa nàng về Lan Lăng điện nghỉ ngơi.'' Bạch Thanh Phong dìu nàng đi trong lòng có chút khó hiểu. Hắn còn tưởng giờ này cô đang vui vẻ với Thẩm Vũ Kỳ nhưng không ngờ cô lại một mình chạy đến đây biến Ngũ Giới thành Tứ Giới.

''Đêm nay ta muốn đến Nguyệt Như cung nghỉ ngơi, đã lâu rồi ta chưa đi đến đó.'' Tuyết Lạc mỉm cười nói, nàng muốn thử như cách Vũ Kỳ nói, thử yêu hắn lần nữa. Đi chưa được vào bước thì nàng đã ngất, một mình giết sạch Minh Giới không biết đã tiêu hao bao nhiêu linh lực rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.