Anh Bán Cám Lợn

Chương 10: Thách thức đầu tiên




Anh họ Dương, tên Dương Quang Huy. Anh là trợ lý đắc lực nhất của Trương Quốc Hùng, cũng là bạn tâm giao từ nhỏ của Trương Mỹ Ái Như. Anh yêu nàng, cái tình yêu cháy bỏng, cái thèm khát lớn lao, nhưng anh biết, sẽ chẳng bao giờ anh có được nàng.

Yêu một người, đâu nhất thiết phải được đáp lại?

Yêu một người, đơn giản chỉ là chứng kiến người ấy được hạnh phúc.

Yêu một người, không nhất thiết phải chiếm một chỗ nào đó trong trái tim họ, chỉ cần, chia sẻ một vài chuyện buồn vui, giữ hộ họ vài bí mật nho nhỏ, đã là quá đủ rồi!

Chuyện nàng giả điên, anh biết. Anh không ủng hộ, nhưng cũng không phản đối. Anh giúp nàng vài việc lặt vặt. Vừa hay, điện thoại anh đổ chuông, giọng nói của nàng vang lên, vẫn như mọi khi, chảnh chọe, ghê gớm…cớ sao anh lại yêu được cơ chứ???

-“Thế nào? Mày xong chưa?”

-“Xong thì xong rồi, nhưng tao nghĩ mày không muốn nghe đâu.”

-“Nói đi, mệt người!”

Anh mở đống tài liệu, phì cười.

-“Mày muốn nghe trong khoảng thời gian nào?”

-“Ừm…hai năm trở lại đi…”

-“Được! Chắc chưa?”

-“Chắc!”

-“Đừng có sốc nhé!”

-“Sốc gì mà sốc, nói mau lên, lằng nhằng…”

-“Hoàng Thế Lân, chủ tịch CL Group…cũng chính là thằng chồng trên danh nghĩa của mày, trong vòng hai năm, bao nuôi tất cả 73 em gái, đấy là con số thống kê, còn trên thực tế, chưa kể tới tình một đêm… mà sao cưới bao nhiêu năm rồi giờ mày tự dưng quan tâm làm gì?”

Trương Mỹ Ái Như cười khẩy, 73 em gái, giỏi cho phu quân của nàng.

-“Hỏi nhiều, nói tiếp đi.”

-“Hắn chơi rất sòng phẳng, thoáng tính, có em được ba ngày, có em được một tuần, nói chung các em đều phục vụ anh, và vui vẻ nhận tiền ra đi, mày cũng biết thằng chồng mày nổi tiếng khốn nạn rồi đấy, không ngậm mồm cũng không được…Nhưng mà, haha, đối thủ hiện tại của mày là đứa nặng kí nhất, hình như là trụ lâu nhất thì phải Như ạ…”

-“Tao biết, ngay từ lần đầu gặp ở bệnh viện tao đã biết là nó không đơn giản…”

-“Mày kém tự tin tới vậy?”

-“Không phải tao kém tự tin, mà lúc đó tao không nghĩ tao phải bẩn tay…”

-“Thế giờ thì sao? Hoàng Thế Lân đã đắc tội gì với Như bà chằn vậy?”

-“Tội của hắn có kể cũng không hết được, thế mày tra được gì về nó rồi?”

-“Cũng hơi thú vị đấy, nhưng mày phải thề không nói lại cho lão Hùng!”

Cái gì mà lại liên quan tới cả anh trai của nàng, Ái Như hơi sốc.

-“Ừ, hứa!”

-“Tên thật của em là Phương, em đã đổi giấy khai sinh hai năm trước, và tao phát hiện ra, em có dính líu tới anh Hùng nhà mình, nhưng mà rồi thì anh Hùng anh ấy giấu em đi đâu trong hai năm thì tao cũng chịu không thể tra ra, mày biết bản lĩnh anh trai mày rồi đấy…nhớ đừng nói gì đấy, lão cho tao nghỉ việc thì khốn…”

-“Chủ tịch CL cao quý của chúng ta chắc biết chứ nhỉ?”

-“Tao không nghĩ thế, căn bản hắn quá tự tin về bản thân mình…”

-“Là sao?”

-“Nghe nói đàn bà với hắn không quan trọng xuất thân, chỉ quan trọng số đo ba vòng, biết nghe lời và khả năng trên giường…Tao nghĩ thế cũng đúng, làm gì có con thỏ non nào dám giỡn mặt với thằng cáo già như thế?”

-“Tao nghĩ sắp có một con đấy. Được rồi, cảm ơn bạn yêu.”

-“Cảm ơn xuông thôi à, hôn cái đê?”

-“Vớ vẩn, thằng này thích ăn đòn à?”

-“Rồi, rồi…em không dám, chào chị!”

-“Bye…”

-“À Như ơi!”

-“Sao mày?”

-“Mày có tính…li dị không? Mày có hạnh phúc không?”

-“Việc đó mày không phải lo…”

…..

Phu nhân CL Group cúp máy, hít một hơi thật dài. Dù sao cũng nên vậy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nàng đứng trước cửa phòng 1510. Khách sạn này cách âm “tốt” thật, tiếng thở gấp, tiếng nũng nịu, mè nheo…chỉ cần ghé tai sát, là có thể nghe thấy rõ mồn một.

Cái con người trong kia, vậy mà nàng còn tưởng hắn yêu nàng, bất chấp mạng sống để cứu nàng cơ đấy? Còn tưởng, đời này rốt cuộc đã tìm được tình yêu đích thực. Hay cho cái danh phu nhân CL Group, nàng cười, chua xót, ngán ngẩm…Nhưng dù sao nàng cũng muốn, hắn ít nhất nhận được một bài học nhớ đời.

Ba tiếng cốc cốc cốc vang lên.

Bên trong vẫn tiếp tục không màng thế sự.

Thôi thì đành.

-“Chồng yêu ơi chồng có ở trong đấy không?”

Giọng thỏ non dễ sợ. Ngay lập tức có hiệu quả, hai diễn viên chính sau 10 phút mở cửa. Chị thì nằm trên giường, ốm tưởng sắp chết rồi. Anh sơ vin nghiêm chỉnh tới mức, cúc áo còn cài lệch.

-“Sao em tới đây?”

Giọng e hèm, uy nghiêm kinh hết cả người. Mịa chúng mày, bà điên lắm rồi đấy. Cố nén, phu nhân tươi cười.

-“Thích quá, cuối cùng cũng tìm được chồng rồi nhá, Như tìm chồng mãi, cứ tưởng chồng bỏ Như đi mất rồi…”

-“Ngoan, anh đã nói sang thăm cô Đạm rồi mà!”

-“Nhưng mà lâu quá à?”

Nàng liếc một vòng. Đi công tác mà cũng mang theo tới 3 chiếc túi Hermes, chồng à, chồng cũng chi thoáng thật đấy.

-“Anh thương, mình về nào…”

-“Chồng ơi sao cúc áo chồng bị lệch thế? Như cài lại cho chồng nhé!”

Chủ tịch tái mặt, phu nhân vẫn hồn nhiên như cô tiên, cởi áo chồng, vuốt ve cơ bắp săn chắc, rồi lại mặc áo, ngay trước mặt cô Đạm.

Đoạn, nàng quay ra hỏi han.

-“Ôi chị quên mất, Đạm ốm à em, Đạm nhớ uống thuốc đầy đủ vào nhé…”

-“Dạ…em…em đỡ rồi ạ…”

-“Đỡ thật à, sao người em toát nhiều mồ hôi vậy? Chắc là bị nặng lắm rồi…”

Nàng lấy khăn mùi soa, chân thành lau trán cho cô.

Đúng lúc đó, trợ lý chủ tịch báo cáo, đối tác mời chủ tịch đi tham quan trang trại nuôi hải sản. Lúc đầu chỉ định ba người đi thôi, nhưng cô Đạm ham việc, nhất định muốn theo.

Cô Đạm cô ốm quá, đi nghiêng đi vẹo. Chồng nàng có vẻ muốn đỡ, cô lại e lệ từ chối, ngứa mắt quá, phu nhân lên tiếng.

-“Chồng ơi em Đạm bị ốm nặng quá, chồng đỡ em ấy với, kẻo em ấy lại ốm nặng thêm…”

Chủ tịch nhìn phu nhân, đúng là ấm đầu thật. Lại còn bảo chồng mình đỡ người khác, được thôi, hắn đỡ thư kí hắn, xem nàng chịu được bao lâu?

Không được như hắn mong muốn, hắn đi với thư kí, thì nàng nói chuyện bi bô với trợ lý hắn đằng trước. Nàng hơn tên trợ lý 5 tuổi, mà sao trông họ đi với nhau, xứng đôi đến thế?

Tên đó mặc áo sơ mi đơn giản, nàng diện váy vàng tươi rói, nổi bật làn da trắng muốt. Họ đi với nhau, sáng bừng sức sống. Còn chủ tịch đỡ cô Đạm đằng sau, yếu đuối lạ kì.

-“Chào chủ tịch ạ!”

Tên trợ lý bối rối.

-“Chủ tịch…chủ tịch ở đằng sau ạ…”

Người ra đón họ phát ngượng, hắn nghe nói phu nhân xinh đẹp nổi tiếng, nên đoán phu nhân là người đằng trước này, vậy suy ra chủ tịch là người đi cạnh phu nhân, ai ngờ…

Hoàng Thế Lân giận sôi cả máu, Trương Mỹ Ái Như xem ra không để ý lắm, nàng chưa bao giờ xem trại nuôi hải sản cả, thực ra rất thú vị nha, tên trợ lý này cũng biết nhiều thứ lắm, nghe rất hay.

-“Gọi anh là gì?”

-“Dạ…phu nhân, phu nhân gọi em là gì thì em là thế ạ!”

Lẻo mép ghê ta.

-“Tên anh là gì?”

-“Dạ, tên em là Hải ạ.”

Hải cứ khép nép dạ vâng mãi, làm phu nhân phì cười. Nàng bắt một con cua, đặt vào tay hắn, vậy mà hắn vẫn để yên mới sợ chứ. Bị cua cắp vẫn nín nhịn.

-“Điên à? Không biết đau à?”

-“Dạ, phu nhân vui là được ạ!”

Nàng cảm động, xoa xoa tay cho hắn, khen hắn tốt. Hắn dẫn nàng đi xem hết các trang trại, kể nhiều chuyện lắm, hắn còn trèo cây hái xoài xanh cho nàng ăn, tạm thời, nàng quên béng mất kế hoạch trả thù.

Phía xa xa, ai đó đã đen hết cả mặt. Chủ tịch CL Group, bây giờ rất là khó chịu, phải chăng trời nóng quá sao?

-“Như!”

Cô Đạm rời khỏi người chủ tịch, suýt nữa thì ngã. Phu nhân bị gọi, giật bắn cả mình.

-“Dạ!”

-“Đi về thôi…”

Nàng đang nhai xoài, mồm xồm xoảm hỏi.

-“Sao vậy? Em Đạm hết ốm chưa chồng?”

-“Hết rồi!”

-“Vâng!”

Phu nhân khó hiểu nhìn chồng, tên này, gặp đối tác có gì bất lợi à?

……

……

Về tới nhà, ai đó ngây thơ tròn xoe hỏi.

-“Chồng ơi, chồng mệt à?”

-“Anh không mệt!”

-“Sao chồng khó tính vậy?”

Hoàng Thế Lân uống ngụm nước, hắn cũng không hiểu, sao hắn khó tính vậy.

-“Ừ thì mệt…”

-“Vợ hỏi thật chồng một chuyện nhé, chồng phải trả lời thật…”

-“Ừ!”

-“Ngoài bà nội ra thì ai là người chồng yêu thương nhất?”

Chủ tịch tý sặc, ngài ngây người. Hỏi rất hay, một câu hỏi mà chính hắn cũng không biết câu trả lời. Nhưng nhìn đôi mắt long lanh ngây thơ, bờ môi mọng đỏ đang cắn kia, hắn đành giảo biện.

-“Tất nhiên là vợ rồi…”

Mịa, sáng vừa mới chơi xếp hình với thư kí, tối về đã lẻo mép như thế rồi. Tên này, đúng là bỉ ổi. Đợt này không trị hắn nàng thề không phải là cháu gái Trương Đại Phước!

Cũng từ đợt đi công tác ấy, vợ chồng nhà chủ tịch ngủ chung, Nàng biết, nguyên tắc của hắn là không bao giờ động tới gái đã mất trinh, chính vì thế, nàng càng yên tâm đạp gác đè. Hoàng Thế Lân đêm qua đêm, đau khổ khổ đau.

……

……

Một ngày đẹp trời, Trương Mỹ Ái Như nhận được tin nhắn: “Trưa nay anh đi ăn cơm với đối tác, em tự ăn một mình!”. Nàng mừng lắm, sửa soạn áo quần tới công ty chơi, đối tác cái gì chứ, chẳng phải là anh chị lại đú đởn với nhau sao? Nàng muốn xem bộ mặt của họ khi bị bắt gian nha, rất là sung sướng!

Hứng khởi tới công ty, ai ngờ hắn đi nhậu với đối tác thật. Nàng được thư kí của hắn tiếp đón rất nhiệt tình.

Hai chị em trò chuyện, tâm sự, “vui ơi là vui”.

Chợt, nàng rơm rớm nước mắt, hỏi han.

-“Đạm à, chị nghe mọi người trong công ty nói, chồng chị thương Đạm lắm phải không?”

Cô thư kí nghe mà giật mình, vội vàng phủ nhận.

-“Đâu có đâu có, chị nghe linh tinh rồi, miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ…”

-“Thế Đạm có thích anh Lân không?”

-“Ặc, sao em dám trèo cao thế cơ chứ…”

Mịa kiếp, bà mày đã cho cơ hội nói thật rồi nhé. Thôi được rồi, nàng sẽ cho ả, một đường thoát cuối cùng, nhận hay không là sự lựa chọn của ả.

-“Nhưng Đạm này, em xinh đẹp như này, để gần anh ấy, Như không yên tâm đâu, dù em có trong sạch, thanh cao nhưng đàn ông mà, ai chả ham của lạ, hay thế này nhé, em chuyển sang công ty của nhà chị làm đi, làm trợ lý cho anh Hùng nhà chị, đảm bảo lương gấp ba ở đây, em đồng ý không?”

Cô kinh ngạc nhìn phu nhân, lời này nói ra, liệu nàng ta bị điên thật hay trả vờ? Nhắc tới Trương Quốc Hùng, là phu nhân đã biết quan hệ của cô và hắn? Hay chỉ là ngu ngơ ích kỉ muốn giữ chủ tịch làm của riêng?

Dù sao vẫn nên cẩn trọng, dù sao thì cô cũng muốn thử. Trương Mỹ Ái Như, chị ta có xuất thân cao quý, nhưng cô cũng không ngại đâu, ngược lại, thú vị là đằng khác. Tách trà nóng trên tay cô lùi dần về phía phu nhân, liệu bị đổ cả tách trà này lên người, chị ta có lộ bộ mặt thật không nhỉ?

Trương Mỹ Ái Như, nàng từ nãy quan sát phản xạ của Đạm, nàng nhìn rất rõ từng cử chỉ, từng nét mặt. Và dù cô ta rất nhanh, nàng vẫn biết cô ta định làm gì. Nàng thừa sức tránh, nhưng tại sao phải tránh? Khi mà liếc ra phía cửa, chủ tịch đang đi tới!

Mọi việc tính toán của cô Đạm diễn ra đúng như kế hoạch. Chỉ có điều kết quả thì hơi khác. Cả tách trà đã đổ được lên người phu nhân, nàng không trách, không mắng, chỉ òa khóc như một đứa trẻ. Không ngờ nhất, chủ tịch từ đâu tiến tới hốt hoảng.

-“Cô làm cái quái gì vậy?”

-“Em…em nhỡ tay…”

-“Như nóng quá, huhu…nóng quá à…”

Phu nhân mếu máo, mắt mũi tèm nhem, nước nóng làm cho đùi nàng đỏ rực, nhìn vào rất thương xót. Chủ tịch tự dưng thấy hơi nhói, việc đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn, không phải là sợ bà, mà là mau chóng gọi bác sĩ riêng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.