Anh Ấy Vẫn Luôn Yêu Tôi

Chương 2: Nhập học




Ngày đầu tiên nhập học tại đại học A, Hứa Tư Hạnh mặc một chiếc váy hoa đơn giản nhưng vô cùng đáng yêu và năng động.

Chiếc váy này là quà mà mẹ đã cố dành ra để mua cho cô khi biết cô đỗ đại học.

Mồ hôi thấm ướt hai bên mai tóc, trên lưng đeo cặp sách, ánh mắt sáng ngời tràn đầy hi vọng, đúng là một cô học sinh từ nhà quê lên thành phố với ước mơ đổi đời nhờ vào học tập mà.

Nhìn thấy cô gái với nụ cười thật tươi trên môi, đôi mắt to linh động trong trẻo, làn da trắng sáng rạng ngời khiến không ít người ngoái đầu lại nhìn thầm cảm khái: "Tuổi trẻ thật đúng là tốt".

Hứa Tư Hạnh nhận thấy ánh mắt của người xung quanh, trong lòng rụt rè nghĩ: "Có phải mình làm lố quá không, sao ai cũng nhìn mình vậy nhỉ?".

Thu lại nụ cười rạng rỡ trên mặt, phải nghiêm túc trưởng thành lên mới đúng.

Nhưng sự thật thì nói luôn dễ hơn làm, dù có trưởng thành như thế nào nhưng khi gặp Phó Minh, cô liền không có cách nào thoát khỏi chiếc lồng vô hình do anh tạo ra.

Vừa đặt chân vào cổng trường, đã có một tốp những tình nguyện viên nhiệt tình đến hướng dẫn cho những sinh viên mới vào trường như cô.

Hứa Tư Hạnh đang ngơ ngác nhìn ngó xung quanh thì ngay tức khắc một nam sinh đến hỏi thăm: "Em muốn đến tham quan trường hay muốn tìm đường vào kí túc xá vậy? Anh tên Trình Ngôn, có chuyện gì không hiểu cứ hỏi, anh sẽ giải đáp giúp em."

Nói rồi anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi nở một nụ cười thật dịu dàng.

Hứa Tư Hạnh ngẩn ngơ quên mất phải chào hỏi, giáo dưỡng thường ngày bỗng bay mất.

Trong đầu cô bây giờ chỉ còn hình bóng người con trai trước mắt: "Thật đẹp trai, thật dịu dàng, giọng nói cũng thật ấm áp".

Đây chắc hẳn là nam chính trong ngôn tình thanh xuân vườn trường cô hay đọc rồi.

Nhưng người đẹp và xuất sắc như vậy cô không với tới nổi cũng không có can đảm để với tới, chỉ lặng lẽ mà ngắm anh.

"Em có ổn không?"

"À em tên Hứa Tư Hạnh. Em không có ở kí túc xá, em chỉ muốn tham quan giảng đường thôi ạ". Giọng nói cô lí nhí đáp lại, khuôn mặt đỏ bừng lan đến cả vành tai.

Thật là quá mất mặt, nhìn người ta thất thần như vậy! Aaaaaaaa..

Cô bé này có một khuôn mặt đơn thuần trắng trẻo, chiếc mũi nhỏ tẹt, đôi mắt long lanh mở lớn, mặc dù không phải quốc sắc thiên hương nhưng trái lại đẹp mắt dễ chịu, cho người nhìn cảm giác thật tươi mát trong trẻo, khi bị anh hỏi thì mặt đỏ bừng, vành tai trắng nõn cũng bị nhiễm sắc đỏ.

Khuôn mặt cúi gằm xuống, thiếu điều muốn chui hẳn vào cổ áo luôn rồi.

Trông cô thật đáng yêu quá!

Trình Ngôn quan sát Hứa Tư Hạnh rồi khẽ cười: "Được, vậy anh sẽ dẫn em đến giảng đường nhé".

"Dạ được ạ".

Trình Ngôn bước đi trước, sau lưng lẽo đẽo một chiếc đuôi nhỏ, thật là cảnh đẹp ý vui nhưng cũng thật chướng mắt trong mắt nhiều người.

Hứa Tư Hạnh đang chìm đắm trong niềm vui sướng không hề biết có bao nhiêu đôi mắt đố kị của những bạn học nữ khác nhìn vào mình.

Và còn có cả một đôi mắt mang chút oán giận cũng dõi theo cô.

"Trình Ngôn, thầy Chu tìm gặp".

Chủ nhân của đôi mắt bước đến trước hai người, giọng nói trầm thấp vang lên: "Cậu đi gặp thầy đi, để tôi hướng dẫn bạn học này giúp cậu".

Hứa Tư Hạnh nghe vậy vừa thất vọng ngẩng đầu thì bắt gặp anh.

Thật không biết có phải nhìn nhầm hay không nhưng cô cảm thấy ánh mắt vừa rồi của anh có chút thất vọng lại pha chút oán giận nhìn mình.

Nhưng khi quay lại thì Trình Ngôn đã đi mất, chỉ còn lại ánh mắt nóng rực kia nhìn cô chằm chằm. Bất giác cô cảm thấy bị áp bức: "Chúng ta có thể đi chưa ạ?"

Lần này thì Phó Minh thật sự không còn gì để nói.

Cô gái nhỏ không nhớ ra anh, ánh mắt nhìn anh cũng không có ngưỡng mộ và yêu thích như vừa rồi nhìn Trình Ngôn.

Anh cười giễu một tiếng, nhưng trong nháy mắt đã âm thầm quyết định một chuyện gì đó.

Ánh nắng vương xuống khắp nơi, không khí trong lành, hơi thở của thanh xuân nồng đậm, khuôn viên trường đông đúc hơn bao giờ hết, từng tốp sinh viên đi qua đi lại nhưng thật không đếm được có bao nhiêu nữ sinh quay lại nhìn anh.

Mái tóc cắt ngắn nhuộm màu nâu trà sữa, trên tai gắn một viên kim cương nhỏ, dưới ánh nắng mặt trời càng trở nên chói mắt, trông thật lưa manh ngả ngớn nhưng khí tức tỏa ra lại hoàn toàn đối nghịch: Nghiêm túc lạnh lùng.

Từng đưởng nét trên khuôn mặt đã đẹp, khi kết hợp với nhau càng làm người khác câm nín, hận đời mà nghĩ sao trên đời này lại có người mang vẻ đẹp hoàn hảo đến thế, đôi mắt sắc bén cùng chiếc mũi cao thẳng.

Liếc xuống dưới nữa là đôi môi hồng nhạt gợi cảm không mỏng cũng chẳng dày, vừa vặn đẹp mắt.

Nghĩ đến đây, Tư Hạnh bất giác nuốt nước miếng rồi đỏ mặt nhìn sang hướng khác, cô than ngắn thở dài, thật là vẻ đẹp hại nước hại dân.

Đẹp thì đẹp đó, nhưng ai mà làm bạn gái của anh thì cũng thật thảm, có lẽ suốt ngày phải đối mặt với con người lạnh lùng kia, sẽ bị đông đá rồi chết mất.

Nếu tìm bạn trai thì Trình Ngôn hẳn là tiêu chuẩn hơn đi.

Nhưng sau này cô mới biết thì ra lại có nhiều người cam tâm tình nguyện nhảy vào hố băng như vậy.

Phó Minh thấy cô cười khúc khích, đôi mắt lúng liếng ánh nước giờ đây khẽ cong lên như vành trăng non, bất giác cũng mỉm cười theo.

Nếu biết cô có suy nghĩ không tốt về mình như vậy, anh sẽ không bày ra vẻ mặt trứng thối này, có lẽ việc theo đuổi cô sau này sẽ dễ dàng hơn một chút đi.

Nhưng ngay lúc biết cô không nhớ ra mình, trong lòng anh đã không nhịn được mà có chút khổ sở, khuôn mặt cũng không tiết chế được mà làm ra biểu cảm lạnh nhạt như vậy để che giấu sự thất thố của mình.

Lần gặp mặt đầu tiên trong trí nhớ của Hứa Tư Hạnh này chính là vẻ mặt đó của anh khiến ấn tượng về anh cũng không được tốt, còn mang đến sự sợ sệt và xa lánh từ phía cô nữa.

Phó Minh mang cô đi tham quan hết ngõ ngách của đại học A, lúc dẫn cô ra đến cổng trường để đi về anh đột nhiên nói tiếp: "Để anh thêm wechat của em, có chuyện gì cần hỏi cứ nhắn với anh qua đây".

Cô nghĩ không nên tiếp xúc với anh nhiều nhưng Phó Minh đã có lời như vậy, Hứa Tư Hạnh cũng không tiện từ chối.

À, biết đâu từ anh có thể kết giao thêm nhiều bạn hơn, anh đẹp trai lại ga lăng như vậy chắc hẳn quen biết không ít người, lại biết đâu tìm được một nửa của đời mình.

Hứa Tư Hạnh tủm tỉm cười khẽ, rụt rè đưa điện thoại ra: "Dạ được ạ".

Cô gái nhỏ thật ngoan, giọng nói cùng điệu cười thật ngọt giống như chiếc lông vũ khẽ cào vào trái tim anh, bất giác khiến tim anh run lên.

Nếu biết được suy nghĩ trong lòng cô, chắc hẳn anh sẽ tức chết mất.

Một nửa của đời cô phải là anh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.