Anh Ấy Vẫn Luôn Yêu Tôi

Chương 10: Cơ thể người đàn ông




Hình như anh ấy lại không vui rồi thì phải. Hứa Tư Hạnh nghĩ thầm, còn đang không biết nên rời đi kiểu gì thì thấy anh quay ngược lại chỗ tủ lạnh, lấy ra thịt bò cùng cá lọc xương, thịt lợn, tôm.. những loại đắt đỏ nhất rồi cứ thế đặt vào giỏ đồ của cả anh và cô dưới ánh nhìn sợ hãi của cô: "Ăn uống đầy đủ chất vào, em gầy quá."

Trời ơi! Cô gầy thì liên quan quái gì đến anh chứ? Chỗ đồ này chắc bằng tiền ăn nửa tháng của cô mất thôi. Hu hu..

"Không cần đâu, em không muốn ăn mấy thứ này."

Cô vội vàng ngăn anh lại, tay toan lấy đồ đặt vào chỗ cũ thì đã bị anh kéo ra quầy thanh toán, đã thế anh còn tiện tay với mấy túi bánh kẹo cùng đồ ăn vặt trưng chỗ quầy để vào giỏ hàng của cô, đẩy giỏ cô trước, đặt giỏ của anh sau.

Lúc này dưới con mắt nhiệt tình của nhân viên, cô cũng không dám có ý định lấy đồ ra, chỉ chậm chạp rút chiếc ví tiền cổ lỗ sĩ ra, đau lòng không thôi, trong đầu còn tính toán lát nữa sẽ đem bán cho người khác để lấy lại tiền.

Lúc thu ngân định đưa hóa đơn, cô đã lén lút nhìn trước, con số in trên đó khiến cô muốn ngất xỉu, tiền ăn cả tháng đi tong chứ không phải nửa tháng nữa.

Chưa kịp hết đau lòng, Phó Minh đã nhanh tay cầm lấy hóa đơn, mắt cũng không nhìn nửa chữ, đưa thẻ cho nhân viên nói: "Tính cả", làm đôi tay đang chuẩn bị rút tiền ra của cô khựng lại, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.

Anh xách cả hai túi đồ bằng một tay, tay còn lại thì đưa ra kéo cô khỏi vinmart. Đôi chân dài của anh sải bước khiến cô bị kéo theo có chút thở gấp: "Anh từ từ đã."

Phó Minh cũng nhận thấy cô không ổn, bước chân cũng chậm lại đôi chút. Hứa Tư Hạnh lúc này mới thấy anh vẫn nắm chặt lấy tay cô liền lặng lẽ mà rút tay ra, vẫn còn động tác chuẩn bị rút tiền ra lúc còn ở quầy thanh toán. Sực nhớ ra rồi lấy tiền đưa đến trước mặt anh: "Em gửi tiền thức ăn a."

"Không cần đâu."

Cả hai đã vào trong thang máy, chưa kịp hết ngạc nhiên bởi câu nói của anh thì lại bị việc số tầng anh ở cũng trùng với số tầng của cô làm cô trợn to đôi mắt vốn đã không nhỏ của mình.

"Như vậy sao được, hay anh mua hết chỗ đồ đó nhé!"

Hứa Tư Hạnh tự suy diễn rồi lại mừng thầm trong lòng, nghĩ mặc dù hơi mất công xuống mua lại, nhưng còn hơn là phải trả tiền cho đống đồ đắt đỏ kia.

Cửa thang máy vừa mở ra, cô định chờ anh ra khỏi rồi mình sẽ xuống dưới mua lại luôn. Nhưng Phó Minh vừa đi ra, anh đã quay đầu lại nhìn chằm chằm khiến cô không thể không ra khỏi thang máy.

Anh đi theo cô đến trước cửa nhà rồi đưa túi đồ đầy ắp thức ăn cùng đồ ăn vặt cho cô, nhanh chóng mở cửa phòng đối diện ra: "Chào hàng xóm mới, đó là quà gặp mặt cho em", rồi bước vào rồi đóng cửa lại, còn cô thì vẫn chưa tiêu hóa hết những việc xảy ra.

Vậy là anh không những chung tòa nhà, chung tầng ở, còn ở đối diện phòng cô nha!

Thật không thể tin nổi!

Bạn trai của Hướng Lam vẫn chưa đi. Hứa Tư Hạnh xách đồ vào cất trong tủ lạnh nhưng bỏ một phần chỗ cá lại dự định nấu canh cá riêu cùng trứng bắc cà chua.

Lúc xong xuôi, cô với tay lấy bát ở trên giá xuống rồi múc một nửa chỗ canh cá đó vào bát, bưng đến phòng đối diện rồi ấn chuông cửa. Dù sao cũng phải đáp lễ lại anh, nếu không với tình cảnh nghèo khổ này, cô cũng không còn cách nào khác.

Cửa phòng mở ra chỉ sau một hồi nhấn chuông, Phó Minh xuất hiện với hình ảnh khiến người khác muốn phun máu. Tựa hồ vừa tắm xong, nửa người trên của anh vẫn ướt sũng nước còn nửa dưới được quấn lại bằng chiếc khăn tắm lỏng lẻo.

Hứa Tư Hạnh thấy thế thì ngay lập tức nhắm chặt mắt lại, cả người cũng nhanh chóng xuất hiện một tầng đỏ hồng.

Từ bé tới giờ, lần đầu tiên cô thấy qua nửa trên trần trụi của một người đàn ông thực thụ, ở nhà mẹ cô không cho phép bố cùng em trai lộ ra thân hình trước mặt cô vì nghĩ nam nữ khác biệt, sợ cô sẽ xấu hổ.

Nhưng rõ ràng là ngay lập tức nhắm mắt thì cô cũng không thể nào không thấy xương quai xanh gợi cảm, sâu hoắm càng toát lên vẻ quyến rũ. Xuống tiếp là hai khối cơ ngực nóng bỏng, cơ bụng sáu múi săn chắc và vòng eo hẹp không chút mỡ thừa.

Cô thế mà lại còn thấy cả những giọt nước uốn lượn trên các múi bụng, qua rốn rồi biến mất dưới lớp khăn tắm.

Aaaaaaa.. Hứa Tư Hạnh mày thật là hư hỏng mà!

Hứa Tư Hạnh thầm khinh bỉ chính mình, đã nhìn thấy thì thôi đi, còn miêu tả lại rõ ràng như vậy!

Phó Minh khẽ cười thích thú mà quan sát cô.

Cần cổ lộ ra bên ngoài trắng như tuyết nhưng giờ đây lại nhiễm chút hồng, vành ta nhỏ xinh cùng khuôn mặt cũng không tránh khỏi, đáng yêu đến mức khiến bụng dưới của anh không khống chế được mà dâng lên một cỗ tà khí.

Chỉ muốn ôm cô vào lòng, một ngụm ăn hết!

Thu lại ánh mắt, tiết chế lại cỗ dục vọng, anh liền nghe thấy cô nói nhỏ, giọng nói cũng vì ngượng ngùng mà run run: "Em cũng có nấu món này cho anh, không được ngon lắm nên anh đừng chê nhé."

"Em mở mắt ra đi, anh cũng đâu có ăn thịt em."

"Không được, anh còn chưa mặc quần áo, anh mau cầm lấy đi, em muốn về ăn cơm rồi." Bảo cô mở mắt ra nhìn lần nữa chắc cô phụt máu mũi mất.

Phó Minh vừa đưa tay cầm lấy tô canh vừa trêu chọc cô: "Anh mặc quần áo rồi mà, em mở mắt ra đi."

Thế là con thỏ nhỏ ngây thơ kia tin tưởng anh mà mở mắt ra thật, nhìn thấy thân hình cùng nụ cười đểu cáng của anh thì liền biết bị anh trêu đùa, hét "Aaa" một tiếng rồi mau chóng chạy về nhà đóng cửa, sau lưng vẫn còn nghe thấy tiếng cười lưu manh trầm thấp của anh.

Ngồi một lúc trên bàn ăn, Hứa Tư Hạnh vẫn chưa chưa điều tiết lại được nhịp tim đập bình bịch trong lồng ngực, càng nghĩ lại càng thấy xấu hổ.

Nhưng nghĩ lại thì, trừ những lúc làm mặt lạnh ra thì anh cũng biết trêu đùa người khác đó chứ, nhưng cũng không tốt đẹp gì, còn xấu xa vô cùng. Hừ.

Nhưng Hứa Tư Hạnh vẫn chưa nhận ra rằng sự khác biệt của anh chỉ dành cho mình cô mà thôi.

Sau khi ăn xong dọn dẹp xong xuôi chuẩn bị về phòng, cô thấy Hướng Lam cùng bạn trai của cô ta ra khỏi phòng, bộ quần áo thiếu vải mặc trên người với kiểu trang điểm đậm nhìn không ra khuôn mặt thật.

Người bạn trai kia cũng thấy không phải người tốt lành gì cho lắm.

"Muộn thế này rồi cậu vẫn muốn ra ngoài à."

"Mới có 9h, chưa muộn, nhưng có thể đêm nay mình cũng không về."

Cô "à" một tiếng rồi cũng đi về phòng tắm rửa, nghĩ sau khi lên thành phố này, Hướng Lam có vẻ phóng túng nhiều, mặc dù trước kia cô ta có bạn trai nhưng chung quy lại vẫn là chịu sự giám sát của gia đình.

Nhưng nay thì.. cô thở dài một hơi.

Dù sao ai cũng có cuộc sống của riêng mình, cô cũng không có đủ tư cách khuyên bảo, thôi thì không ảnh hưởng đến cô là được.

Trèo lên giường lướt mạng, tìm vào chỗ kiếm việc làm thêm cho sinh viên thì thấy toàn là việc làm có thời gian cố định, nhưng khi nhìn lại vào lịch học của cô thì thấy không có khả năng, chỉ có sang năm hai tự mình sắp xếp lịch học được thì may ra mới phù hợp với yêu cầu của họ thôi.

Tắt đèn nằm trằn trọc trên giường một lúc, nhớ nhà không ngủ được, từ lúc cô lên đây tới giờ mới chỉ nhận được một cuộc gọi từ bố mẹ, không biết bao giờ bố mẹ mới lại gọi cho cô nữa.

Vì ở quê không có điều kiện, phí điện thoại lại đắt đỏ nên bố mẹ cô nói chỉ khi nào bố mẹ đăng kí mạng gọi video trước cho cô thì mới được, còn không thì không được lãng phí tiền gọi lại cho họ.

Nghĩ một lúc mắt lại đỏ lên, nhưng sự tủi thân của cô cũng nhanh chóng bị cơn buồn ngủ nhấn chìm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.