Anh Ấy Thực Sự Quá Yêu Tôi

Chương 8: Còn gì bằng việc có cùng người đại diện với Lục Viễn




Năng lực của Lý Kế Hựu rất giỏi, nhân phẩm cũng tốt, quang trọng nhất ở chỗ ông là người đại diện của Lục Viễn.

Giang Nguyên híp mắt, cậu muốn từ chối tình yêu nồng nàn của Lục Viễn nhưng cũng muốn làm bạn với anh, vậy thì phải tiếp xúc gần gũi mới được.

Còn gì bằng việc có cùng người đại diện, đây chính là cách tiếp xúc tốt nhất!

Vậy nên việc chọn Lý Kế Hựu để hợp tác quả thực là một mũi tên trúng hai con chim! Vừa có thể giải quyết được vấn đề của cậu vừa xây dựng được tình bạn với Lục Viễn.

Hoàn hảo!

Quá hoàn hảo!

Vậy chọn kế hoạch hoàn hảo này đi! Đổi thành Lý Kế Hựu!

Nỗi phiền muộn trong lòng được xóa sạch, tâm trạng của Giang Nguyên tươi sáng trở lại, cậu lên xe đến chỗ chup hình buổi chiều.

Đến 11 giờ đêm mới kết thúc công việc, Giang Nguyên về đến nhà đã sắp 12 giờ khuyu.

Giang Nguyên tắm tráng xong bèn ném một quả cầu tắm vào trong bồn, mùi hương cam quýt tràn ngập không gian. Cậu vừa hưởng thụ chế độ mát xa lưng vừa đăng nhập vào Weibo.

Bài đăng trên Weibo giữa trưa của cậu đã sắp đột phá 2 triệu bình luận.

Giang Nguyên vừa nhấn mở, tất cả những bình luận điều hướng dư luận đều là của Zombie.

"A a a! Nguyên Nguyên cũng biết dùng meme nữa!"

"Get được meme với Nguyên Nguyên!"

"Nhìn phông nền giống như căn tin, Nguyên của tui đang quay phim mới à?"

"Nguyên Nguyên nhận bộ phim vườn trường kia hả? Oh no! Mị từ chối!"

"Nguyên Nguyên, nếu anh còn không ra ca khúc mới để dỗ em, em sẽ trèo tường đó! Hừ!"

Cậu kéo xuống một lúc lâu mới nhìn thấy vài bình luận kiểu khác.

"Không phải gần đây đổi sang con đường tự bôi đen à? Không phải nói chứ, hình như cũng đáng yêu thật."

"Đã xóa video nhưng vẫn cue meme? Chẳng lẽ bị tinh thần phân liệt?"

"Góc độ chụp ảnh kiểu ma chê quỷ hờn gì vậy, đây là đồ ăn cho gà hay sao? Chẳng lẻ M&M sắp sập rồi?"

"Giang Nguyên lại bắt đầu bán xuẩn(*)! Cậu ta nghĩ mình đáng yêu lắm hả? Nôn! Rác rưởi quá đi!"

(*) Giả vờ ngốc nghếch, tỏ vẻ đáng yêu

Bình luận này có hơn một ngàn lời phản hồi phía dưới.

Một hàng fan Zombie vào phỉ phổ: "Mắc cười quá, Nguyên của tôi còn cần phải bán xuẩn à? Cậu ấy chẳng cần bán cũng xuẩn lắm rồi! Tìm hiểu vu Toán Lý Hóa cộng vào mới được 12 điểm của cậu ấy đi!"

Giang Nguyên thoát khỏi Weibo, còn 10 phút nữa mới ngâm xong nên cậu định vào League of Assassins chơi chút.

Sau khi đăng nhập, người cày thuê lấy lại được hơn một nửa số điểm cho cậu. Giang Nguyên đang định tìm một chỗ để đánh một trận thì nhân vật trong game đã ngã xuống đất.

Hệ thống thông báo: "Đại Lão Hổ" bị "L" đánh chết, trừ 10000 điểm cùng một skin vàng.

Giang Nguyên hết bình tĩnh nổi, cái skin vừa rớt chính là cái cậu thích nhất!

Nó cũng là skin khó hiếm nhất từ khi trò chơi này ra mắt, có giới hạn thời gian, đã vậy còn phải dùng 20 triệu điểm để đổi, cả cái game này chỉ có 10 người có.

Có thể nói nó chính là người tình trong mộng của mỗi người chơi, là ánh trăng sáng có tiền cũng không mua được.

Giang Nguyên lập tức nhắn cho "L": Ra giá đi, đừng có lấy skin của tôi nữa!

"Bụp!"

Cùng lúc đó, một tiếng động nhỏ vang lên, phòng ngủ Lục Viễn chợt tối om. Lục Viễn bỏ điện thoại xuống, vịn tay lên bàn, đứng dậy ra khỏi phòng,

Bên ngoài cũng bao trùm trong bóng tối, anh lần mò đi trong bóng tối vài bước, đột nhiên có một vật thể ấm áp bám dính lấy chân anh, ôm đùi anh thật chặt.

Lục Viễn nở nụ cười, nâng tay lên, chuẩn xác mà xoa lên mái đầu mềm mại: "Không sao đâu, anh đi sửa ngay đây."

Toàn nhà này đã rất cũ, đồng hồ đo điện nằm ở bên ngoài, Lục Viễn cầm theo đèn pin và thùng dụng cụ đi ra hành lang.

Mười phút sau, căn phòng tối đen đã rực rỡ lên ánh sáng màu vàng kem.

Lục Viễn xách theo thùng dụng cụ trở về, từ đằng xa đã có một khuôn mặt nhỏ bằng tay ngó ra khỏi cánh cửa hé mở.

Lục Viễn bước nhanh hơn, anh đi tới trước cửa, cô bé nhanh chóng chạy ra giơ tay ra làm ký hiệu với anh trai.

Lục Viễn cười khẽ: "Trước khi ngủ mà uống nước chanh sẽ rất khó chịu, uống sữa nóng được không?"

Cô bé tỏ rõ sự không vui, Lục Viễn lại nói: "Nếu em chịu uống sữa thì anh sẽ làm một con diều cho em.:

Cô bé nở nụ cười rồi gật đầu, lại tiếp tục ra dấu. Lục Viến cười: "Được rồi, anh sẽ làm diều bồ câu trắng."

-

"Sao còn chưa trả lời? Treo máy rồi à?" Giang Nguyên uống hết ly nước chanh, đặt ly xuống rồi cầm lấy điện thoại, "L" vẫn chưa đáp.

Không phải chứ, mấy giấy trước mới giết cậu giờ đã treo máy là sao?

Giang Nguyên không khỏi đoán: "Có phải đối phương mở tool tự động để treo máy, sau đó đúng lúc vô tình đánh chết cậu?"

Có thể lắm, cả hai làn đối phương đều giết được cậu trong vòng một phút, làm gì có ai có kỹ thuật tốt như vậy. Giang Nguyên còn đang miên man suy nghĩ, lơ đãng liếc qua màn hình bèn thấy khoảng không ở giữa hai nhân vật một đứng một ngã lúc này đã trống không.

Cậu hét to: "Skin của tôi!"

Quy tắc của League of Assassins là: Skin và điểm bị rớt thì ai cũng nhặt được, ngoại trừ bên bị đánh chết.

Có không ít người chơi luôn không làm mà đòi có ăn, chuyên môn ẩn núp chờ người khác bị đánh chết thì sẽ dùng tốc độ cực nhanh để nhặt chiến lợi phẩm. Sau đó, họ sẽ bán những thứ nhặt được lên diễn đàn trò chơi và đổi thành tiền mặt.

Giang Nguyên chán nản, thời gian ngắn ngủi để cậu uống hết một ly nước chanh, là kẻ nào dám cả gan đi trộm skin của cậu!

Giang Nguyên cực kỳ tức giận, cậu nhìn chằm chặp vào "L" đang đứng yên, mở chế độ báo thù, đồng thời còn treo thưởng giết "L" ở trên kênh thế giới.

Lệnh đuổi giết nghĩa cũng như tên, bây giờ Giang Nguyên công khai treo thưởng, chỉ cần có người giết được "L" thì sẽ nhận được tiền.

Đồng tiền lớn nhất của League of Assassins chính là điểm, 1 điểm tương đương với 1 tệ, Giang Nguyên treo giải thưởng là 1000 điểm, đồng nghĩa với việc đánh chết "L" một lần sẽ nhận được 1000 tệ.

Người treo thưởng mà không hủy thì giải thưởng này sẽ có hiệu quả vĩnh viễn. Bắt đầu từ giây phúc đó, "L" chính là cây ATM di động của cả server.

Kênh thế giới bỗng bùng nổ, hàng loạt người chơi XXX đã thêm "L" vào danh sách báo thù của mình.

Giang Nguyên vẫy tay với "L": "Đi đường bình an."

Vừa nói xong, cậu đã rời khỏi trò chơi, thuần thục ấn mở diễn đàn trò chơi để tìm kiếm skin. Chẳng qua, cậu lục tung cả trang giao dịch mà vẫn không thấy ai bán skin vàng bản giới hạn đó cả.

Giang Nguyên suy sụp, cậu bỏ điện thoại sang một bên, úp mặt mạnh vào nước. Những giọt nước li ti bắn tung tóe.

"Hu hu, skin vàng giới hạn của tôi..."

-

Lục Viễn trở về phòng ngủ, vừa cầm điện thoại đã thấy có người chơi đang giết anh. Lục Viễn lập tức tung chiêu, tránh thoát được công kích.

Vừa né được một cú thì phía sau đã bị đánh úp, anh thao tác nhân vật, trực tiếp tung ra một skin lớn rồi nhảy vọt lên cây.

Lần này đổi thành sát thủ khác từ trên trời rơi xuống, đám người giết anh cứ nhiều như bồ công anh. Lục Viê chạy trốn hơn hai mươi phút, núp ở trong góc chết mới tránh được bị toàn server đuổi giết.

Lục Viễn khó hiểu, sau đó anh nhìn thấy một tin nhắn riêng.

"Đại Lão Hổ": Ra giá đi, đừng có lấy skin của tôi nữa!

Lục Viễn hơi ấn tượng với ID này, cấo bậc rất cao nhưng cách chơi quá cùi bắp. Anh suy tư 1 giây mở bảng truy nã.

Đứng đầu chính là - Treo thưởng 1000 điểm không giới hạn cho "L"!!!!!

Năm dấu chấm than màu đỏ đã đủ thể hiện sự hận thù khó kìm nén của người ban lệnh.

Lục Viễn cong khóe môi, anh bấm vào nút phát lại ở góc phía trên bên phải - noi quay lại cả quá trình.

Lục Viễn giật mình: "Cái skin này."

Anh đi tìm ID của người nhặt được skin này, khoảng hai phút sau...

Hệ thống thông báo.

"L" đã thành công giết chết "Tốc đọ tay của FA 22 năm". "Tốc độ tay FA 22 năm" vừa chết đã rơi xuống một skin vàng, bị trừ 100 điểm.

Lục Viễn nhặt skin bỏ vào trong ba lô, nhanh nhẹn logout trước khi quân đoàn đuổi giết anh kéo tới.

-

Lịch trình tuần sau của Giang Nguyên kín tới mức cậu hận không thể biến một giây thành ba giây, còn phải bay tới vùng duyên hải để quay hai quảng cáo.

Giang Nguyên vừa xuống sân bay đã trực tiếp ngồi phịch ở ghế sau của xe. Cậu không cần ăn uống điều độ để giữ dáng như nghệ sĩ khác, ngày nào cậu cũng tiêu hao quá nhiều thể lực, có ăn như hạm thì ngừi vẫn mỏng dính như một trang giấy.

Thân hình thon dài 1m81 đang cuộn tròn lại, thoạt nhìn có cảm giác mong manh dễ vỡ.

Lý Bành Sinh không đành lòng đánh thức Giang Nguyên, nhưng công ty thúc giuc gấp quá nên cậu ấy chỉ đành gọi cậu: "Nguyên Nguyên."

Giang Nguyên không muốn Lý Bành Sinh gọi là "anh", cậu ấy bèn bắt chước mọi người gọi cậu là "Nguyên Nguyên."

Giang Nguyên mơ thấy skin vàng bản giới hạn của cậu.

Skin chiến giáp màu vàng rực rỡ, oai phong lẫm liệt, nhìn kiểugì cũng thấy đẹp trai bức người khiến Giang Nguyên suýt bật khóc trong mơ. Cậu nghe loáng thoáng có người gọi mình, mơ màng mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

"Hả?" Cậu hơi ngước lên, giọng nói còn hơi ngái ngủ.

Giang Nguyên không có thời gian để thay quần áo, cậu vẫn còn mặc trên người chiếc áo cổ V xẻ sâu lúc chụp hình. Chiếc áo màu hồng nhạt, phần cổ lỏng làm lộ ra mảng da trắng như tuyết và xương quai xanh nhô cao, cộng thêm gương mặt xinh đẹp không phân giới tính khiến Lý Bành Sinh dù đã miễn dịch nhưng vẫn phải cảm thán.

Lý Bành Sinh dời mắt, không dám nhìn thẳng vào Giang Nguyên: "Anh Chung bảo cậu nhanh chóng về công ty họp."

Giang Nguyên "Ồ" một tiếng, lấy miếng bịt mắt đeo lên lại ngã xuống đệm.

Khi cậu tỉnh lại, xe MPV vừa dừng thì bên ngoài đã truyền đến tiếng la hét chói tai.

Giang Nguyên kéo miếng bịt măt xuống, mơ màng hỏi: "Tới rồi sao?"

"Ừm." Lý Bành Sinh đưa cho cậu một lon cà phê đá.

Nắp đã được mở, Giang Nguyên nhận lấy uống một hơi hết nửa lon. Sau đó cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, bóp dẹp lon bỏ vào thùng rác rồi tự mở cửa xuống xe.

Tiết trời hiện tại đã vào tháng sáu, ánh nắng buổi chiều nóng hơn lò lửa nhưng vẫn không thể cản nổi sự nhiệt tình của fans Giang Nguyên.

Một đám người đông đúc gáo thét tên Giang Nguyên: "A a a! Nguyên Nguyên em yêu anh!"

"Nguyên Nguyên chị nhớ em lắm!"

"Nguyên Nguyên!"

"Vợ ơi vợ à!"

...

Giang Nguyên dừng bước, nhìn sang bên trái, fans càng hét dữ hơn.

Giang Nguyên xác định cậu không nghe lầm.

Thật sự có người gọi cậu là "Vợ!"

"Vợ xinh đẹo làm việc vất vả rồi!"

Còn là một cô gái có khuôn mặt tròn tròn, nhỏ nhắn đáng yêu nữa chứ.

"..." Giang Nguyên chấn động.

Thấy cậu không bước tiếp, Lý Bành Sinh đành nửa đẩy nửa kéo cậu vào công ty.

Vào bên trong, Giang Nguyên vẫn còn chấn động. Why! Rốt cuộc là why(*) Tại sao lại gọi cậu là "Vợ"? Chẳng lẻ đây là trào lưu mới của internet hay sao?

(*) tác giả viết vậy đó

Giang Nguyên thất thần, vậy nên khi Chung Nghĩa Tề đưa ra đề nghị tạo nhóm nhạc nam cho cậu, cậu thuận miệng nói: "Ồ"

Chung Nghĩa Tề mừng rỡ: "Cậu đồng ý rồi?"

Đương nhiên Giang Nguyên không đồng ý, nhưng có thể mượn cớ này để đuổi Chung Nghĩa Tề đi, cậu chớp mắt: "Tôi có một điều kiện."

Lưu Tông Lương cam đoan: "Cậu cứ việc nói, tôi sẽ đồng ý vô điều kiện."

Giang Nguyên vỗ nhẹ lòng bàn tay lên mặt bàn, hiên ngang nói: "Tôi muốn đổi người đại diện."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.