Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 46: Tôi muốn ra viện




Sau khi mua bữa sáng xong Đường Sóc lái xe trở lại bệnh viện, trêи đường nhận được tin nhắn từ một người bạn,

[Ôi vãi nhái, ông mau xem xem, lại vừa có người đăng thêm một video nữa lên mạng, con mèo nhỏ nhà ông cũng biết cắn người nha.]

Đường Sóc lập tức ấn mở đường link, trong video là cảnh Ôn Niệm Nam mạnh bạo tóm chặt tay Thẩm Lạc An hỏi y lấy bản nhạc phổ kia từ đâu ra, biểu cảm của Thẩm Lạc An có vẻ rất khổ sở, vùng vẫy kêu đau.

Đoạn video này chỉ dừng lại tại đó khiến ai ai cũng nghĩ vợ của Tổng giám đốc Cố là đang ghen tị với người yêu cũ nhỏ bé kia vì y được diễn tấu cùng Cố Ngôn Sinh, vì vậy mới chạy tới vu khống cho y đã ăn cắp bản nhạc phổ.

Đây rõ ràng là có người cố ý bôi nhọ Ôn Niệm Nam, quả nhiên chiều hướng trong phần bình luận đều chỉ trích nói xấu Ôn Niệm Nam, thi nhau đau lòng thay Thẩm Lạc An.

[Trời ạ, tội nghiệp tiểu hoàng tử* quá đi, bị người vu khống tội ăn cắp nhạc, cái loại người ngang ngược này đâu ra đây?]

*Ừm, tôi không edit thành hoàng tử nhỏ, phía trêи nhỡ ghi tiểu hoàng tử dương cầm, giờ mà sửa lại lộn lên sửa hết, tôi lười á, beta có muốn sửa thì sửa

[Mị mãi mãi ủng hộ couple thần thánh, kẻ ác độc xấu xí kia mau đi chết đi!]

[Nói người khác ăn trộm thì đưa bằng chứng ra đây, vu khống tiểu hoàng tử chỉ bằng lời nói suông vậy cũng quá nham hiểm rồi.]

[Tay của tiểu hoàng tử bị nắm đỏ hết lên kìa, chắc chắn là đau lắm, ôi khó chịu trong lòng quá đi!]

[Người vợ này thật khiến người ta ghê tởm, chẳng trách Tổng giám đốc Cố luôn ghét hắn.]

[Tôi nói cho mọi người biết một tin chấn động, hai người này chính là couple điển hình của trường chúng tôi đó, yêu nhau từ hồi cấp ba lận.]

Thấy có bạn học cũ tham gia vào, Đường Sóc liền biết chuyện trước kia không thể che giấu được nữa, trong lòng anh càng thêm tức giận. Bỗng anh tự hỏi không biết Ôn Niệm Nam đã đọc tin chưa, nghĩ vậy vội vàng tăng tốc lái xe về bệnh viện, liếc qua tấm kính ngoài cửa phòng liền thấy Ôn Niệm Nam ngồi trêи giường, tay cầm máy tính bảng xem gì đó.

Trong lòng Đường Sóc liền bồn chồn, quả nhiên là đã thấy tin tức rồi, cậu ấy vốn quan tâm tới việc hôm qua như vậy sao có thể không biết gì…

Giả vờ mới vừa từ bên ngoài trở về, Đường Sóc mở cửa bước vào: “Tớ trở lại rồi nè, bên ngoài lạnh quá.”

“Niệm Nam, tớ mua cháo cho cậu, cậu có muốn ăn một chút không?” Đường Sóc bưng bát cháo tới định đút cho cậu nhưng Ôn Niệm Nam lại né tránh.

Ôn Niệm Nam buông máy tính bảng trong tay ra, nhận lấy bát cháo, tự mình xúc một thìa lên ăn, mùi vị thơm lành của gạo lan tỏa trong miệng.

“Đường Sóc.”

“Ừ? Sao thế?”

“Tôi muốn ra viện.”

Lời nói đột ngột của Ôn Niệm Nam làm trứng gà trong tay Đường Sóc rơi bịch phát xuống đất.

“Cậu… cậu còn chưa khỏe làm sao ra viện được?” Bác sĩ đã dặn đi dặn lại phải bồi bổ cho tốt, thế mà Ôn Niệm Nam vừa tỉnh lại đã đòi ra viện, nhất thời khiến Đường Sóc luống cuống chân tay.

Ánh mắt Ôn Niệm Nam rời khỏi bát cháo, vô cùng áy náy nhìn về phía Đường Sóc nhưng vẫn kiên định nói: “Tôi đã khỏe rồi, sau khi về nhà sẽ nhờ dì Lam để ý, nấu vài món ăn bổ dưỡng là được, cậu cũng ở trong viện chăm tôi hai ngày nay, tôi không thể cản trở công việc của cậu nữa.”

“Studio của tớ cũng không bận đâu, tớ có thể ở đây với cậu.”

Đường Sóc rất sợ Ôn Niệm Nam muốn ra viện vì đã thấy video mới trêи mạng cùng mấy câu bình luận kia, sợ cậu trở về lại làm ra chuyện gì ngu ngốc.

“Tôi thật sự thấy rất khỏe, tôi đã hỏi bác sĩ lúc cậu đi mua đồ ăn sáng, bác sĩ nói tôi có thể ra viện, về nhà nghỉ ngơi cẩn thận là được, cậu còn phải lo công việc của mình, không nên chỉ chú ý tới tôi.”

Trong lòng Ôn Niệm Nam cảm thấy có lỗi với Đường Sóc, những gì anh làm vì cậu, cậu đều thấy rõ, nhưng Đường Sóc càng làm nhiều thứ cho cậu, cậu càng áy náy, cậu không thể đáp lại tình cảm của hay cho Đường Sóc bất cứ một chút hy vọng nào, vì như vậy sẽ thật tàn nhẫn đối với anh.

“Vậy khi nào cậu muốn ra viện? Tớ đi làm thủ tục cho cậu nhé.” Đường Sóc thấy không thể ngăn cậu, chỉ đành chán nản, cúi đầu hỏi.

“Bây giờ.”

“Bây giờ? Sao lại gấp gáp vậy?”

“Ừm, tôi còn có việc cần làm.” Ôn Niệm Nam liếc qua máy tính bảng đang đặt trêи bàn, không ai hiểu được trong ánh mắt cậu đang chứa điều gì.

Editor: thật ra gõ đến chương này thì tâm tôi cũng lặng như nước rồi, không còn phát khùng lên như mấy chương trước, tại vì hôm qua mới đọc review một truyện mà thụ còn thảm hơn gấp tỉ lần, nên tôi cảm thấy lòng được an ủi phần nào:)) hơn nữa chỉ còn khoảng hai mấy chương là thế sự xoay vần rồi, tôi chờ mong cái ngày được đổi xưng hô vô cùng:))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.