Editor: Cheeng Cheeng
Ngày hôm sau, khi Ôn Niệm Nam tỉnh dậy, không có ai trêи giường, Cố Ngôn Sanh đã rời đi.
Ôn Niệm Nam đã luyện tập trong phòng piano cả ngày, và khi bác Từ bước vào đã thấy anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc bình trống rỗng.
"Bác Từ, cháu muốn về nhà."
Bác Từ sửng sốt, nói: "Cậu Ôn gia sao đột nhiên lại nói vậy? Cậu... lúc thiếu gia trở về có chuyện muốn nói với cậu, là thiếu gia làm cậu tức giận sao?"
Ôn Niệm Nam cầm sợi dây chuyền nốt nhạc cúi đầu, nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy nhớ nhà."
Bác Từ thấy Ôn Niệm Nam có tâm sự, nghĩ chắc là do Cố Ngôn Sanh đi công tác nên không vui, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Dường như anh cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, Ôn Niệm Nam mấy ngày nay càng lo lắng, khi Cố Ngôn Sanh nói rằng anh ấy sẽ đi công tác vài ngày, hình như cậu đã xác minh được mình đang nghĩ gì.
Anh ấy thực sự vẫn như trước ...
Anh ấy cảm thấy phiền mỗi khi về nhà, nên đã đi ra ngoài cùng người khác…
Ôn Niệm Nam một mình đến bệnh viện cũng không có trở về, mà là lái xe đến nhà Ôn gia, muốn quay lại xem một chút.
Khi xe dừng bên đường xuống xe, Ôn Niệm Nam nhìn nơi mình đã mấy tháng không trở lại, trong mắt hiện lên một tia chua xót.
Ôn Niệm Nam vừa đến gần, liền nhìn thấy người ngồi ở cửa cầm điện thoại di động.
"Đường Sóc?"
Nghe thấy giọng nói, Đường Sóc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Niệm Nam, trong mắt hiện lên vẻ không tin, lẩm bẩm nói: "Thật sự là cậu ... Niệm Nam, tôi rốt cục gặp được cậu."
Cái chết của cha Đường Sóc là một cú đánh lớn đối với anh ta, anh ta đã thất thần mấy ngày nay, anh ta lái xe đến nhà họ Ôn mà không hề hay biết.
Khi anh bước ra sân và nhìn thấy cây đàn piano trong phòng khách qua ban công kính, trong đầu anh nhớ lại ngày đón năm mới với Ôn Niệm Nam.
Anh đã chuẩn bị pháo hoa từ rất lâu để tạo sự bất ngờ cho anh ấy, pháo hoa trêи bầu trời đêm đó rất đẹp, đó cũng là kỉ niệm khó quên nhất của anh.
Đường Sóc nhìn ánh mặt trời ấm áp trêи đầu, trong mắt hiện lên một tia tự giễu.
Cố Ngôn Sanh là mặt trời của Ôn Niệm Nam, và anh chỉ là ánh sáng của những con đom đóm mà thôi.
Lúc đó, khi được cùng Niệm Nam đón Tết một mình mà anh âm thầm vui vẻ. Anh ngốc nghếch nghĩ rằng chỉ cần mình nỗ lực là có thể có được tình yêu của anh ấy, nhưng lại quên mất rằng tình yêu của anh ấy chưa bao giờ thuộc về anh ... "
Đường Sóc lùi lại, đi tới một chỗ khuất nắng, ngồi dựa trêи mặt đất, dựa vào cửa.
Đã lâu không gặp Ôn Niệm Nam, hoạt động của W.E cũng ngừng cập nhật, sau khi cha mất, anh gần như suy sụp, chỉ có thể ngủ gật trêи tay cầm mặt dây đeo hoa hướng dương xem điện thoại.
Mấy ngày sau Đường Sóc đến Ôn gia, anh ấy muốn xem Ôn Niệm Nam có về không, hay chỉ để xem ...
Nhưng anh ấy nhìn thấy một bức ảnh của Cố Ngôn Sanh xuất hiện ở nước Z trêи Weibo, và trong bức ảnh Cố Ngôn Sanh xuất hiện gần cửa hàng nhẫn cưới.
Anh ta sẽ kết hôn với Ôn Niệm Nam?
Đường Sóc bước lên phía trước nhìn Ôn Niệm Nam đã lâu không gặp, không biết cao hứng như thế nào, nhất thời không nói lên lời.
Ôn Niệm Nam nhìn Đường Sóc tái mặt, không biết nên nói cái gì, anh biết Đường vì cha chết mà bị đả kϊƈɦ rất lớn, nhưng không biết nói như thế nào.
"Tang lễ của cha cậu ... Tôi xin lỗi vì tôi đã không đi."
Đường Sóc lắc đầu cười khổ: "Tôi đoán là hắn không cho cậu tới. Hắn làm sao có thể để cho cậu tới? Niệm Nam chân của cậu hồi phục thế nào?"
Ôn Niệm Nam liếc mắt nhìn chân mìn rồi nói: "Đã lành rồi, sẽ không đau nữa."
Đường Sóc vừa định hỏi, đột nhiên dời tầm mắt xuống, nhìn thấy băng vải trắng chói mắt trêи tay Ôn Niệm Nam, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Tay của cậu... là Cố Ngôn Sanh vậy? Anh ta lại đánh cậu sao?" Đường Sóc vươn tay nắm lấy tay Ôn Niệm Nam, tức giận hỏi.
Ánh mắt Ôn Niệm Nam khẽ động, rút tay ra khỏi tay anh, nói: "Không phải anh ta......... Tôi sơ ý chạm vào cái bình hoa bị vỡ."
“Cậu bôi thuốc bao lâu rồi? Tay đánh đàn không thể để lại sẹo? Nhà cậu có thuốc trị sẹo..."
Ôn Niệm Nam nhận thấy tâm trạng của Đường Sóc có chút không đúng, nhẹ giọng nói: "Đường Sóc, cái này sẽ không để lại sẹo, không sao đâu, gần khỏi rồi."
"Xin lỗi ... tôi chỉ có một chút..."
Đường Sóc lùi lại một bước ngồi trêи bậc thềm, đưa tay lên che mắt, nghẹn ngào nói: "Tôi rất sợ, Niệm Nam, tôi sợ những người tôi yêu thương sẽ rời bỏ tôi ... Cha tôi đã qua đời và cậu không có trong phòng thu. Tôi bối rối, tôi không biết phải làm gì ... "
Ôn Niệm Nam đi tới bậc thềm ngồi xuống, nắm tay Đường Sóc an ủi: "Cậu còn có anh trai và mẹ. Cậu không cô đơn. Tương lai cậu sẽ gặp được người yêu thương mình. Người ấy sẽ đồng hành cùng cậu trong tình yêu "
“Giống như là… Cậu và Cố Ngôn Sanh sao?” Đường Sóc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Ôn Niệm Nam với đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ.
"Tại sao người đó không thể là cậu..."
Ôn Niệm Nam buông tay, vừa muốn nói thì thấy Đường Sóc mỉm cười.
Đường Sóc cười, lắc đầu: "Nói đùa thôi, tôi đã buông tay rồi ... Sau này, tôi nhất định sẽ gặp được người yêu mình, đúng không?"
Hai mắt Đường Sóc đỏ hoe, tràn đầy nước mắt, tuy rằng cười nhìn Ôn Niệm Nam, nhưng trong mắt tràn đầy chua xót, nụ cười kia vô cùng đau khổ.
Ôn Niệm Nam đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhẹ giọng nói: "Được, sẽ gặp được."
Đột nhiên điện thoại di động của Ôn Niệm Nam vang lên, là bác Từ gọi điện hỏi anh khi nào anh về.
Ôn Niệm Nam cúp điện thoại sau khi nói chuyện với bác Từ, nhìn Đường Sóc đang định nói gì, chỉ thấy Đường Sóc nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Đường Sóc nhìn mặt dây không có trêи điện thoại, sững sờ nói: "Cậu ... Mặt dây đeo hoa hướng dương của cậu đâu?"
Ôn Niệm Nam hơi khựng lại, ánh mắt né tránh: "Điện thoại rơi xuống đất liền rơi mất. Mặt dây hoa hướng dương ... bị mất rồi."
Điều mà Ôn niệm Nam không biết là Cố Ngôn Sanh đã bí mật tháo mặt dây hoa hướng dương và giấu nó, cố tình lừa anh rằng chiếc mặt dây đã bị mất.
Đường Sóc nắm chặt hai tay, giả vờ thoải mái: "Không sao... Dù sao cũng không phải thứ có giá trị..."
Hóa ra những thứ anh ta tặng cho Ôn Niệm Nam mà anh ta quý trọng nhất đã không còn, không còn gì cả.
Đường Sóc nhìn Ôn Niệm Nam tay cầm điện thoại di động, ngón tay trống rỗng, thì thào nói: "Niệm Nam, cậu định kết hôn với anh ấy sao? Cậu ... tái hôn?"
"Kết hôn? Không có..."
Trong lòng Ôn Niệm Nam đầy chua xót, đặc biệt mỉa mai khi phát âm ra hai chữ này, Cố Ngôn Sanh hoàn toàn không thể kết hôn với anh.
Đường Sóc giật mình, không phải Cố Ngôn Sanh đã đến nước Z để mua một chiếc nhẫn sao?
Hai người ngồi trêи bậu cửa và trò chuyện rất lâu, như thể họ quay lại khoảng thời gian họ cùng nhau làm việc chăm chỉ cho âm nhạc trong phòng thu.
Trước khi đi, Đường Sóc nhìn Ôn Niệm Nam hỏi: "Tương lai, tôi còn có thể đến studio gặp cậu được không?"
Ôn Niệm Nam gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, cậu là bạn của tôi."
Bạn…
Đường Sóc mỉm cười, xoay người rời đi.
Mấy người mặc áo đen trong chiếc xe đen cách đó không xa đang nhìn chằm chằm Ôn Niệm Nam, tai nghe truyền đến giọng nói: "Mục tiêu xuất hiện."
Một giọng nói trầm thấp phát ra từ tai nghe: "Làm đi."
Ôn Niệm Nam nhìn cánh cửa khóa chặt nhưng không mở cửa bước vào, một mình đứng ở cửa đã lâu, có lẽ anh nên chủ động dọn ra khỏi Cố gia, nơi chưa bao giờ là nhà của anh.
Sau lưng có tiếng mở cửa xe, phía sau có tiếng bước chân.
"Cậu có phải là Ôn Niệm Nam?"
Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn về phía sau, sau khi nhìn thấy đám người dữ tợn, ký ức xấu chợt lóe lên trong đầu, sắc mặt lập tức tái nhợt.
"Có phải là Ôn Niệm Nam không? Mộ gia chúng ta muốn mời cậu đến thăm."
Ôn Niệm Nam lùi lại một bước, nói: "Tôi không biết Mộ gia."
Người đàn ông tóc dài đeo kính đứng ở phía trước liếc nhìn, lạnh lùng nói: "Chúng tôi được lệnh đưa cậu đến Mộ gia. Nếu cậu thành thật, chúng tôi sẽ đối xử tôn trọng với cậu. Nếu cậu muốn cự tuyệt, chúng tôi không phiền cậu trói lại và ném vào thùng xe rồi mang đi. " (thánh bị bắt cóc luôn a…)
...
Trời sắp tối, Ôn Niệm Nam vẫn chưa về, dì Lan và bác Từ đều lo lắng đi ra ngoài tìm người.
Một chiếc ô tô màu đen dừng lại trong sân, Cố Ngôn Sanh nhìn chiếc hộp màu lam trong tay, trong mắt mang theo ý cười, hưng phấn mở cửa bước vào.
"Niệm Niệm, Niệm Niệm, tôi đã về rồi!"
Không có ai trong phòng khách, bác Từ và dì Lan cũng không có ở đó, Cố Ngôn Sanh nhận ra rằng cửa không khóa.
Cố Ngôn Sanh cho rằng Ôn Niệm Nam đang ở trong phòng, vừa lên lầu mở cửa liền kϊƈɦ động nói: "Niệm Niệm? Tôi có chuyện bất ngờ muốn cho em xem, em đoán xem..."
Không có ai trong phòng ...
Gu Yansheng lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn, đột nhiên trở nên bối rối, đóng sầm cửa phòng piano mà không có ai.
"Niannian bạn đang ở đâu? Niannian!"
Cố Ngôn Sanh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền lao vào phòng, mở tủ ra, anh thở phào khi thấy quần áo và nhạc phổ của Ôn Niệm Nam vẫn còn ở đó.
Ôn Niệm Nam không có dời đi, nhưng em ấy đi đâu bây giờ ...
Tập đoàn Khải Duyệt.
Đường Sóc đang làm việc với tài liệu trong văn phòng của mình, đột nhiên điện thoại di động của anh ấy đổ chuông và tin nhắn được gửi bởi một người lạ.
Đường Sóc vừa mở ra liền thấy trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, sắc mặt lập tức tái nhợt, buông điện thoại xuống, tuyệt vọng lao ra khỏi phòng làm việc.
Trêи điện thoại là một bức ảnh, bức ảnh Ôn Niệm Nam bị trói và bịt mắt, bên dưới bức ảnh còn có một đoạn.
[Tôi có một việc cần nói chuyện với anh. Hiện tại tôi sẽ không làm tổn thương anh ta. Nếu anh muốn anh ta sống, tôi sẽ đến Cổng số 2 của nhà để xe dưới tầng hầm. Sẽ có người đưa anh đến gặp tôi.]
Và chữ ký cuối cùng là gia chủ nhà họ Mộ ... cha của Mộ Bắc Dật.
...
Cha Mộ đang ngồi trêи sô pha cầm điếu xì gà, nhìn bức ảnh chụp Ôn Niệm Nam, nhìn thấy băng gạc trêи tay anh ta khẽ nhíu mày nói: “Cậu đánh anh ta?"
"Không, thuộc hạ nghe theo lời chỉa đạo của Mộ gia, chỉ có thể bịt mắt, trói tay."
"Đừng làm tổn thương anh ta. Tôi chỉ mang anh ta đến để đối phó. Làm anh ta bị thương là không tốt."
Có một cuộc đánh nhau bên ngoài nhà, cha Mộ không hài lòng nói: "Thật là một tên khốn liều lĩnh, cho nó vào."
Đường Sóc mở cửa xông vào, nhìn thấy cha Mộ lạnh lùng hỏi: "Ôn Niệm Nam ở đâu? Ông đã đưa cậu ấy đi đâu?"
"Cậu đúng là thật sự không sợ chết. Cậu có biết nhà họ Mộ của tôi làm gì không? Tôi có thể khiến nhà họ Đường của cậu biến mất chỉ trong một đêm. Nếu không phải vì Mộ Bắc Dật, cậu đã chết mười lần tám lần."
"Mộ Bắc Dật?"
Cha Mộ đứng dậy đi tới trước mặt Đường Sóc, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Ta muốn cùng cậu làm một thỏa thuận, dùng người cậu yêu làm một giao dịch."
Vào lúc này, ở Cố giã hoàn toàn rối loạn vì sự biến mất của Ôn Niệm Nam, và cảm giác hoảng sợ trong lòng của Cố Ngôn Sanh ngày càng mạnh mẽ ...
Tác giả có điều muốn nói:
Trailer: Hạnh phúc khi trở về nhà với chiếc nhẫn, Cố cặn bã điên cuồng tìm Niệm Niệm, cha Mộ đe dọa Đường Sóc bỏ đi cùng Niệm Nam, Cố Lâm phát hiện ra rằng Mộ gia đã bắt người, Mộ Bắc Dật xuất hiện, Niệm Niệm phát sốt gọi tên Ngôn Sanh.
Mục đích của sự biến mất này là để Niệm Niệm và Cố cặn bã thoát khỏi nút thắt hạnh phúc của họ và để hiểu cảm xúc thực sự của nhau.
Cố cặn bã sẽ giải cứu Niệm Niệm như thế nào?
Đoán xem điều kiện mà cha Mộ đưa ra là gì? Đường Sóc sẽ đồng ý chứ?
Cha Mộ sẽ không làm tổn thương Niệm Niệm trong lúc này, ông phải dùng Niệm Niệm để đe dọa Đường Sóc, bắt Mộ Bắc Dật phải nghe lời ông ta.