Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 211: Tôi đưa em vào phòng tắm.




Một chiếc ô tô màu đen dừng trước biệt thự, Cố Ngôn Sanh xuống xe.

Cố Ngôn Sanh mở cửa với ánh mắt dịu dàng, và đưa Ôn Niệm Nam, hai chân đang bị nẹp cố định, ra khỏi xe.

Ôn Niệm Nam cúi đầu với ánh mắt né tránh, Cố Ngôn Sanh mỉm cười nhẹ, bước ra cửa với người trong tay.

Ding Dong...

"Tôi đến đây."

Dì Lan vội vàng ra mở cửa thì thấy người đang tay trong tay ngoài cửa.

"Dì Lan."

Dì Lan mắt lập tức đỏ lên: "Phu...cậu Ôn, hai người đã về rồi."

"Phòng đã được dọn chưa?"

Dì Lan gật đầu đáp: "A, đều đã thu dọn sạch sẽ. Tôi đã nấu cháo kê. Một lúc nữa, cậu cho cậu Ôn ăn."

Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam đang cúi đầu trong vòng tay của mình, nhẹ giọng nói: " Niệm Niệm, trước tiên ăn chút gì được không? Buổi trưa không ăn nhiều, bụng cũng không chịu nổi."

Ôn Niệm Nam gật đầu, nhìn dì Lan nói nhỏ: "Cảm ơn dì Lan."

Dì Lan vội vàng cười nói: "Không cần cảm ơn, không cần cám ơn. Vừa lúc chồng cậu nói cậu tới nhà dưỡng thương, tôi vui vẻ một đêm không ngủ, tôi liền xem rất nhiều điều cần lưu ý với vết thương sau khi phẫu thuật. Tôi ... "

Bác Từ ngắt lời dì Lan nói: "Dì Lan, cậu Ôn chắc mệt rồi. Để bọn họ về phòng nghỉ ngơi trước."

"Ôi đầu óc, tôi vui quá, nên quên mất cậu chủ và cậu Ôn vẫn đứng ở cửa, mau vào đi."

Ôn Niệm Nam nhìn phòng khách cùng đồ đạc quen thuộc, ánh mắt khẽ xẹt qua rồi dời đi, hắn sống ở đây ba năm, nhưng là trong ba năm có sợ hãi cùng tăm tối.

Hắn còn nhớ rõ vết sẹo trên trán là như thế nào, cho tới bây giờ nhìn thấy phòng khách, trong lòng đều là thắt lại.

Cố Ngôn Sanh thấy vẻ mặt của Ôn Niệm Nam hơi khác, sau khi nhìn về phía phòng khách mới nhận ra, nói: "Em có thấy mệt không? Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi."

Quay đầu với dì Lan đang ở một bên, nói: " Đợi lát nữa hãy đem cháo nóng lên. Cậu ấy sẽ đi ngủ trước rồi ăn sau."

Cố Ngôn Sanh ôm Ôn Niệm Nam bước lên lầu, vẻ mặt Ôn Cố Ngôn Sanh Nam có chút khó chịu, ánh mắt khác thường.

Đột nhiên Cố Ngôn Sanh loạng choạng bước lên bậc thang trống trải, Ôn Niệm Nam bị anh ta làm cho hoảng sợ đến mức ôm cổ Cố Ngôn Sanh.

Cố Ngôn Sanh mỉm cười xoa mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng nói: "Ôm chặt tôi, đừng để ngã."

Ôn Niệm Nam cúi đầu càng thấp, vành tai càng đỏ.

Dì Lan nhìn hai người từ trên lầu trở về phòng, vỗ vỗ vai bác Từ, cười nói: "Lão Từ, bác còn bảo đừng gọi là phu nhân, có thể thấy bọn họ rõ ràng đã hòa giải rồi, có lẽ chẳng bao lâu nữa tôi có thể gọi lại cho bà chủ. "

Bác Từ thở dài một hơi, nói: "Tôi cũng hy vọng như vậy, chỉ sợ là bởi vì cuộc hôn nhân kia mà trong lòng..."

Người ghét bạn có thể dễ dàng tha thứ cho bạn, nhưng rất khó để người có tâm lý u ám và những ký ức sợ hãi về bạn có thể bắt đầu lại với bạn ...

...

Trong phòng, Cố Ngôn Sanh ôm Ôn Niệm Nam vừa đi vào, cảm thấy người trong tay căng thẳng, nhẹ nhàng đặt Ôn Niệm Nam lên giường đắp chăn bông.

"Em ngủ đi, anh ở đây với em, khi tỉnh dậy thì ăn cơm."

Ôn Niệm Nam nhìn đồ đạc trong phòng giống hệt như trước, trong lòng hơi sững sờ.

Anh nhớ rằng chiếc bình trên bàn đã bị vỡ, nhưng bây giờ lại có một chiếc mới tinh. Cố Ngôn Sanh đang khôi phục lại mọi thứ mà anh đã từng ...

Thấy anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc bình, Cố Ngôn Sanh nói: "Sao vậy?"

Đột nhiên điện thoại di động vang lên, là Chu Nguyên Phong gọi điện thoại yêu cầu anh giải quyết công việc của công ty, Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Ôn Niệm Nam rồi cúp điện thoại.

“Tôi muốn ngủ một mình, anh xử lý công việc trước đi.” Ôn Niệm Nam đột nhiên nói.

Cố Ngôn Sanh sửng sốt, ngồi xuống bên giường đặt điện thoại sang một bên, nhẹ giọng nói: "Không sao, anh sẽ ở bên em, lúc em ngủ say rồi anh sẽ đi giải quyết công việc."

"Không, tôi muốn ngủ một mình. Anh đến phòng làm việc trước đi. Nguyên Phong có vẻ rất lo lắng."

Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm vào Ôn Niệm Nam một lúc, sau đó đột nhiên cúi xuống ôm lấy anh, khẽ thở dài: "Niệm Niệm, em đừng tạo gánh nặng cho mình, anh yêu em, chỉ cần anh yêu em, đừng nghĩ đến những kí ức xấu đó, anh chỉ muốn em biết ... Anh yêu em, rất yêu em, tôi không phải Cố Ngôn Sanh của một năm trước, tôi ... sẽ cho em cảm giác an toàn. "

Cố Ngôn Sanh ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt hơi lóe lên của Ôn Niệm Nam, hôn lên vết sẹo trên trán anh.

"Ngủ đi ... Niệm Niệm của anh."

Mãi đến khi cửa phòng đóng lại, Ôn Niệm Nam mới khôi phục lại tinh thần, đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào nơi bị hôn trên trán.

Cơ thể căng cứng dần dần thả lỏng, Ôn Niệm Nam từ từ nhắm mắt lại, ngửi mùi hương trong phòng.

...

Kể từ ngày Mộ Bắc Dật thú nhận, Đường Sóc chưa bao giờ gặp lại Mộ Bắc Dật, người luôn đến công ty báo cáo anh đúng giờ đã biến mất.

Đường Sóc đang xem qua thông tin trong phòng làm việc, Đường Luân Hiên bước vào lấy hợp đồng, bối rối hỏi: "Tiểu Sóc, người thường đi theo em? Đã lâu anh không gặp."

"Em không biết ..." Đường Sóc đặt thông tin xuống, xoa xoa mắt.

Đường Luân Hiên đang định nói gì đó thì ngoài cửa có tiếng động, đột nhiên cửa bị mở ra, thư ký bối rối nói: " Đường tổng, bên ngoài có mấy người vào tìm ngài, nói vậy chính là cha của Mộ Bắc Dật muốn gặp con. "

"Mộ Bắc Dật... Cha?"

Đường Sóc được đưa đến lên tầng cao nhất của khách sạn, vừa mở cửa đã thấy một người đàn ông da đen đang hút xì gà trên ghế sô pha.

Cha Mộ xua tay để những người ở bên lui ra, nhìn Đường Sóc, "Anh là Đường Sóc? Một kẻ bé nhỏ của Khải Duyệt thật sự muốn bám vào nhà họ Mộ của tôi. Mộ Bắc Dật ở đâu? Anh ta đi đâu rồi?"

Đường Sóc nhẹ giọng nói: "Không biết, tôi đã lâu không liên lạc với hắn."

Cha Mộ chế nhạo: "Cậu cho rằng ta sẽ tin sao? Đường Sóc, tôi lại hỏi hắn ở nơi nào!"

Đường Sóc vốn đã rất bối rối, phản bác lại: "Tôi nói là đã lâu không liên lạc với anh ta! Anh ta sẽ không đến công ty nữa, tôi không có gặp anh ta!"

"Nó vì cậu mà chống đối người lớn trong nhà, không chịu thừa kế Mộ thi mà chạy đi làm hacker. Bây giờ còn dám cãi lời ông nội, bị tôi tát xong liền không liên lạc nữa. Điện thoại cũng tắt. Trên người của nó có gắn định vị, nơi nó xuất hiện lần cuối là Tập đoàn Khải Duyệt! "

Đường Sóc sững sờ: "Vì tôi làm trái ý người lớn trong nhà?"

Cha Mộ liếc nhìn Đường Sóc, sắc bén nói: "Dùng di động liên lạc với nó đi, tôi muốn xem nó có thể trả lời hay không."

Điện thoại của Đường Sóc vừa kêu hai tiếng đã được kết nối.

"Alo, Tiểu Sóc."

Cha Mộ đột ngột giật lấy điện thoại, lạnh lùng nói: "Ta biết con trốn ta. Ta hiện tại ở cùng cậu ta, con lập tức trở về với ta, nếu không ta sẽ bỏ qua cho cậu ta."

"Từ từ đã cha ... con có chuyện muốn nói với cha!"

Phải mất gần nửa tiếng cha Mộ mới quay lại, không ai biết Mộ Bắc Dật đã nói gì với cha, ông ta để Đường Sóc đi.

...

Khi Cố Ngôn Sanh mang cháo vào phòng, anh thấy Ôn Niệm Nam đã tỉnh.

Cố Ngôn Sanh đi đến bên giường, thổi cho cháo nguội, nếm thử xem nó không nóng, mới đút cho Ôn Niệm Nam.

Ôn Niệm Nam vừa đưa tay ra thì đã thấy Cố Ngôn Sanh thổi cháo nguội, đưa cháo đến miệng, kinh ngạc nói: "Anh ... anh làm gì vậy? Em có thể tự ăn.. "

"Tôi giúp em ăn."

Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Ôn Niệm Nam, nhìn động tác của Cố Ngôn Sanh khiến anh nhớ đến cảnh tượng mà anh đã ở trong căn phòng này một năm trước.

Khi đó, Cố Ngôn Sanh cho anh ta ăn cháo với vẻ mặt ủ rũ, làm cho anh cảm thấy xấu hổ vì chưa ăn hết cháo.

Ôn Niệm Nam nhìn thật sâu vào mắt Cố Ngôn Sanh, hơi hé miệng ăn cháo trong thìa, hai người đều không lên tiếng nữa.

Cố Ngôn Sanh để cháo sang một bên sau khi cho ăn, nhìn về phía chân của Ôn Niệm Nam, nói: "Niệm Niệm, nếu em muốn xuống giường thì gọi cho anh. Nếu chân không tiện, anh có thể để em đưa đi."

"Được."

Trời tối dần, đèn ngoài hành lang đều được bật sáng.

Ngay khi Cố Ngôn Sanh trở về phòng, mở cửa ra liền nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang cầm trên tay bộ đồ ngủ, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, vừa nhìn thấy anh đi vào đã thấy kinh ngạc.

"Niệm Niệm, em muốn thay quần áo sao?"

Ôn Niệm Nam cúi đầu siết chặt quần áo, thật lâu sau mới đáp: "Tôi ... Tôi đi tắm. Trên người tôi có mùi của bệnh viện. Tôi không thích."

"Được, vậy tôi đi ra ngoài trước..."

Đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó, nhìn về phía chân của Ôn Niệm Nam, ánh mắt Cố Ngôn Sanh hơi xẹt qua, anh sững sờ nói: "Tắm ... tắm rửa?"

Chân của Ôn Niệm Nam bây giờ không tiện đi lại, chỉ có thể bế vào phòng tắm, vết thương trên đùi không thể bị ướt.

Cố Ngôn Sanh nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt lảng tránh nói: "Được rồi... tắm đi, anh bế em qua, chân không được để ướt, lúc rửa phải cẩn thận..."

Sau đó, anh bước tới, bế Ôn Niệm Nam lên, đi vào phòng tắm.

Có hai cửa phòng tắm, một là cửa bên ngoài, và cửa kia là cửa kính mờ trong phòng tắm.

Cố Ngôn Sanh đẩy cửa phòng tắm, đặt Ôn Niệm Nam bên cạnh bồn tắm, sau khi kiểm tra nhiệt độ nước, anh không dám nhìn vào mắt Ôn Niệm Nam.

Ôn Niệm Nam tháo chiếc vòng cổ ra, để lên cao, nhìn Cố Ngôn Sanh đang kiểm tra nhiệt độ nước, anh luôn cảm thấy tối nay Cố Ngôn Sanh có gì đó khác lạ.

"Được ... Được rồi, nhiệt độ nước trong bồn tắm vừa phải, em nhớ khi tắm đừng để chân bị ướt."

Ôn Niệm Nam gật đầu: "Ừ."

Cố Ngôn Sanh đỡ Ôn Niệm Nam vào phòng tắm, nhưng dừng lại ở cửa và không đi vào.

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Ôn Niệm Nam, vẻ mặt mất tự nhiên nói: "Tôi sẽ đợi ở bên ngoài, sợ em ngã."

Ôn Niệm Nam hơi giật mình khi nghe nói anh ta đang đợi ở đây, lỗ tai đột nhiên đỏ lên, anh nhận ra Cố Ngôn Sanh cũng sẽ ở trong phòng tắm. (haha…ngại ngùng girl)

Chắc chắn rằng từ bên ngoài không thể nhìn thấy được cửa kính mờ bên trong, Ôn Niệm Nam giả vờ bình tĩnh nói: "Được, tôi sẽ cẩn thận."

Sau đó, anh ta đóng cửa kính mờ.

Cố Ngôn Sanh tự nhiên nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang kiểm tra cửa kính, bước đến bồn rửa mặt dựa vào đó, một lúc sau, anh nghe thấy tiếng nước từ sau cánh cửa, thân thể Cố Ngôn Sanh đột nhiên cứng đờ.

Âm thanh của nước đặc biệt rõ rệt trong phòng tắm yên tĩnh. Cố Ngôn Sanh nghẹt thở sau khi nghe thấy tiếng nước, hầu kết hơi hơi giật giật..

Người anh yêu bị ngăn cách bằng cửa kính, vẫn vô tình hắt nước vào khiến anh càng thêm bồn chồn.

Cố Ngôn Sanh đưa tay lên che mắt, một lúc lâu sau mới thả tay ra, nhìn về phía cửa kính, thở dài: "Đồ ngốc này không hề phòng bị. Tuy rằng không nhìn thấy nhưng cũng có thể nghe thấy." .. "

Chỉ nghe thấy nhưng vẫn có thể khơi dậy sự dao động của một người đàn ông ... chưa kể chỉ có cách một cánh cửa kính ...

Tác giả có điều muốn nói:

“Chai - lơ”: Cửa kính mở ra Cố cặn bã đưa quần áo vào phòng tắm suýt mất kiểm soát. Cố cặn bã phải vào phòng khách tắm nước lạnh. Đoạn phát sóng trực tiếp được phát hiện được quay tại Cố gia.

Chu Chu đã bắt gặp Đường Đường liếm kem trên khóe miệng khi ăn bánh dâu tây.

Mới lần đầu tắm đã như vậy, những ngày tiếp theo sẽ trải nghiệm những gì. Haha cảm thấy đau lòng cho Cố cặn bã một giây.

Nếu cơ thể phản ứng, tôi cũng sợ bị nhìn thấy haha

Cố cặn bã sắp nhịn không được! Lại sợ dọa đến vợ ! Phải làm sao đây!

Cố cặn bã: Có phải não tôi bị giật không? Tại sao phải đặt một cánh cửa mờ vô hình?

Chu Chu: Bạn nên lắp cửa cách âm có khóa để tránh có người xông vào khi người khác đang tắm,

Chu Nguyên Phong và anh trai Đường Sóc sắp quay lại với nhau, haha, đoán xem Đường Sóc sẽ phản ứng gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.