Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 176: Tôi có thể sống thêm vài năm nữa.




Ôn Niệm Nam nằm co quắp xuống đất ôm bụng cố lấy điện thoại di động trên tủ nhưng không còn chút sức lực nào.

"Ừm ... đau quá"

Sau khi Cố Ngôn Sanh lái xe đến, vừa mở cửa anh ta đã lao ra ngoài, anh ta giơ tay đập mạnh cánh cửa, lo lắng hét lên: "Niệm Nam! Niệm Nam!"

Cửa bị khóa và không mở được, Cố Ngôn Sanh hoảng sợ nhìn Ôn Niệm Nam đang nằm trên mặt đất trong máy tính và không phản ứng gì, anh dùng thân thể đập mạnh vào cửa nhưng không mở ra được.

"Chết tiệt!"

Cố Ngôn Sanh lùi lại và đá vào cánh cửa, cánh cửa cuối cùng cũng bị bung ra, anh ta đóng sầm cửa lại và lao vào.

Cố Ngôn Sanh chạy lên lầu, xông vào phòng của Ôn Niệm Nam, vừa mở cửa đã thấy Ôn Niệm Nam nằm trên mặt đất, đầy đầu mồ hôi lạnh tay che lại bụng.

"Niệm Nam! Niệm Nam, em bị sao vậy? Đau ở đâu? Đau bụng sao?" Cố Ngôn Sanh nhanh chóng đỡ anh đứng dậy, muốn đón anh đến bệnh viện, nhưng lại bị anh đẩy ra.

Thân thể Ôn Niệm Nam run lên vì đau đớn, nghe thấy tiếng động, mở mắt ra liền thấy là Cố Ngôn Sanh, giơ tay muốn đẩy, run rẩy nói: "Buông ra ... anh cút đi ... Tôi không muốn anh giúp tôi! "

Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam ngoan cố không cho mình tới gần, trong lòng cảm thấy đau như dao cắt, đau khổ nói: "Người đàn ông tốt, đừng làm phiền, anh chuẩn bị đến bệnh viện khi anh bị bệnh." Có thể đánh tôi và mắng tôi bất cứ khi nào bạn tốt hơn, người đàn ông tốt ... Chúng ta hãy đến bệnh viện ... Tôi sẽ đưa bạn đến bệnh viện? "Ngoan không được làm loạn, hiện tại em đang có bệnh cần đi bệnh viện, chờ em khỏe lại thì có thể đánh mắng tôi, ngoan… Chúng ta đi bệnh viện… Tôi đưa em đến bệnh viện được không?”

Cố Ngôn Sanh đỡ người lên giường, thấy Ôn Niệm Nam chỉ mặc một bộ đồ ngủ, anh xoay người mở tủ lấy áo khoác, đột nhiên bị tay anh bắt được.

Ôn Noãn Nam theo bản năng nắm lấy tay, hít một hơi hỏi: "Anh đi đâu ... Anh muốn rời đi? Là đi tìm Thẩm Lạc An?"

Cố Ngôn Sanh sững sờ, cúi người nhìn Ôn Niệm Nam, nhẹ giọng nói: "Em không muốn gặp anh sao? Hay là ... em thực sự muốn gặp anh? Anh sẽ không rời đi, anh sẽ đưa em đến bệnh viện."

Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng mặc quần áo vào cho hắn, Ôn Niệm Nam nhìn chằm chằm người đang quỳ trên mặt đất xỏ giày vào chân cho mình, hai mắt lập tức đỏ lên.

"… "

Bản thân ...

Động tác của Cố Ngôn Sanh lập tức đông cứng lại, và giọng nói của anh ta run lên, "Em ... vừa gọi cho anh là gì? Em gọi lại được không?”

Ngay cả khi biết Ôn Niệm Nam đau đến mức không thể tỉnh lại trước khi gọi tên mình, đôi mắt Cố Ngôn Sanh vẫn đỏ hoe.

Đã bao lâu rồi anh ta không nghe lời nói này ...

"Ừm ...Tôi đau quá ... Ngôn Sanh, bụng tôi đau quá."

"Đừng sợ, ngoan, tôi đưa em đến bệnh viện."

Cố Ngôn Sanh cởi áo vest khoác lên người Ôn Niệm Nam, bế người trên giường xuống lầu, vào xe, rồi lái xe đi.

- Két…một tiếng vang lên và một chiếc xe ô tô đột ngột dừng lại trước cổng bệnh viện.

Cố Ngôn Sanh mở cửa xe, bế Ôn Niệm Nam xuống xe, chạy nhanh đến bệnh viện, anh vừa chạy vừa hét: "Bác sĩ! Mau lên!"

Trong quá trình bác sĩ kiểm tra, Ôn Niệm Nam đã nắm chặt tay của Cố Ngôn Sanh, sau khi kiểm tra thì phát hiện ra đây là bệnh viêm dạ dày cấp tính, Cố Ngôn Sanh đã đưa Ôn Niệm Nam đi kiểm tra toàn thân, đến khuya sau khi tiêm thuốc mới hết đau và đi ngủ.

Nhìn Ôn Niệm Nam ngoan ngoãn ngủ ngon trên giường, Cố Ngôn Sanh nhất thời có ảo giác, ánh mắt hơi trầm xuống khi nắm lấy bàn tay đó.

Bác sĩ mở cửa bước vào, liếc nhìn Cố Ngôn Sanh có vẻ lo lắng, hỏi: " Hai người vừa kết hôn à?"

"Không ... không phải, bác sĩ bị viêm dạ dày cấp tính là do bị bệnh dạ dày sao?"

Bác sĩ lật lại bản báo cáo chẩn đoán trong tay, nghiêm nghị nói: "Anh ấy là do dùng thuốc giảm đau quá liều. Vết thương ở chân của vợ anh tương đối nghiêm trọng. Anh ấy uống thuốc giảm đau đã lâu, hôm qua anh ấy đã uống hai loại thuốc cùng nhau nên gây ra quá liều. "

Cố Ngôn Sanh sững người vì kinh ngạc, nói với vẻ không tin: "Dùng quá liều? Làm sao chuyện này lại xảy ra ...Anh ấy nói rõ ràng là chân của anh ấy đã lành, tại sao ... anh ấy vẫn phải uống thuốc giảm đau?"

Cố Ngôn Sanh đột nhiên nhớ ra Ôn Niệm Nam đột nhiên chạy tới khi anh chuẩn bị đâm vào Đường Sóc, lúc đó tư thế bước đi của anh ấy có chút không đúng, lúc đó anh ấy lại bị thương.

“Là tôi… Đều do tôi, đều do tôi… làm em bị thương vì ta … Thực xin lỗi… Thực xin lỗi thực xin lỗi Niệm Niệm…”

Đôi mắt của Cố Ngôn Sanh ngay lập tức ươn ướt, và anh ấy đặt tay Ôn Niệm Nam lên trên trán mình và liên tục nói xin lỗi.

"Cố tổng, vợ anh, vết thương ở chân của anh ấy lẽ ra phải uống thuốc giảm đau thường xuyên. Vậy thì bác sĩ chăm sóc của anh ấy phải có thêm thông tin chi tiết về vết thương ở chân của anh ấy. Anh có thể liên hệ với bác sĩ chăm sóc của anh ấy để biết thêm thông tin."

"Chân em ấy bị thương nặng sao?"

"Đúng, đó là một vết thương cũ. Anh ấy nên phẫu thuật ngay khi bị thương. Bây giờ vết thương ở chân của anh ấy nghiêm trọng hơn."

Nói xong bác sĩ bỏ đi.

"Ừm ..." Ôn Niệm Nam hơi cau mày lộ vẻ đau đớn.

Cố Ngôn Sanh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, nghẹn ngào nói: "Không còn đau nữa, không còn đau nữa, ngoan.."

—Cả đêm Cố Ngôn Sanh ngồi trước giường chăm sóc cho Ôn Niệm Nam mà không ngủ, khi Ôn Niệm Nam đau lại gọi bác sĩ, Ôn Niệm Nam nắm chặt tay Cố Ngôn Sanh trong suốt quá trình.

" Tần tổng, anh có nghe nói không? Ngày hôm qua Cố Ngôn Sanh ngang nhiên lái xe đâm người ở lối vào bệnh viện. Người bị đâm chính là Đường Thiến. Anh ta thật sự là một kẻ mất trí."

"Không phải vẫn chưa bị đụng sao? Có người ngăn lại."

Thẩm Thiên Hào chế nhạo: "Anh ta đã mất hết tâm trí vì Ôn Niệm Nam đó rồi. Bây giờ là thời điểm tốt nhất để làm việc đó. Khi nào thì chúng ta làm vậy, Chủ tịch Tần?"

Chủ tịch Tần lóe lên một tia tàn nhẫn trong mắt, lạnh lùng nói: "Bước đầu tiên đã thành công, không phải Thẩm Lạc An có kế hoạch sao? Tôi muốn xem anh ta muốn đối phó Cố Ngôn Sanh như thế nào."

"Làm rồi, nó đã bắt đầu rồi. Lạc An muốn lợi dụng sức ép của dư luận, tranh thủ hạ gục Cố Ngôn Sanh để hắn không kịp phòng bị."

"Được."

Thẩm Thiên Hào liếc nhìn Tần Tề Bách đang đi từ ngoài vào, nịnh nọt dò hỏi: "Tiểu Tần tổng, Tiêu Kỳ Hạo đã ở đâu vậy? Đã mấy ngày rồi tôi không gặp."

Tần Tề Bách nghe vậy sửng sốt, sắc mặt có chút mất tự nhiên, lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến ông? Ông là cái gì mà dám hỏi chuyện tôi!"

Sau đó, anh lên lầu và trở về phòng.

"Tiểu Tần tổng sao vậy? Hai ngày nay tâm tình không tốt."

Tần tổng đột nhiên nổi giận, lạnh lùng nói: "Không phải vì cái thứ khốn nạn Tiêu Kỳ hạo kia dám tơ tưởng con trai tôi! Tôi đã cảnh cáo hắn bỏ đi những suy nghĩ không nên có, nhưng không ngờ hắn lại có những hành động không đúng mực trước mọi người tại bữa tiệc., đã bị tôi dùng gia pháp rồi nhốt lại. "

"Hắn đáng bị đánh, còn dám nghĩ tới thiếu gia của mình, hắn cũng đáng bị đánh chết."

"Ngày mai tôi sẽ đi công tác nước N một tuần. Trong khoảng thời gian này, ông đã cho bảo cháu trai mình hành động nhanh lên. Tôi muốn chứng kiến thất bại của Cố Ngôn Sanh càng sớm càng tốt."

"Được, tôi bảo Lạc An làm."

Khi Tần Tề Bách nghe tin cha anh sẽ đi công tác một tuần vào ngày mai, bàn tay anh nắm chặt cầu thang, trong mắt anh chợt lóe lên một cảm xúc lẫn lộn.

Tiêu Kỳ Hạo bị thương như thế nào ...

Lông mi của người trên giường bệnh từ từ mở , Ôn Niệm Nam tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong bệnh viện, muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện mình không còn chút sức lực nào.

Giơ tay bấm chuông cạnh giường, mới nhận ra tay mình bị giữ chặt, Ôn Niệm Nam sửng sốt, chậm rãi cúi đầu nhìn người bên giường.

Cố Ngôn Sanh...?

Người bên cạnh tay chống lên trán ngủ, Ôn Niệm Nam nhìn áo sơ mi xộc xệch của Cố Ngôn Sanh và quầng thâm dưới mắt, liền biết hắn đã chăm sóc bản thân mình cả đêm.

Ôn Noãn Nam nhẹ nhàng muốn lấy bàn tay đang nắm chặt ra, nhưng không ngờ vừa động một chút, Quý Ngôn Thịnh đột nhiên mở mắt ra.

"Niệm Nam đừng sợ...... Đừng sợ, không đau, có tôi ở đây..."

Cố Ngôn Sanh vừa tỉnh dậy, nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Ôn Niệm Nam, cả hai nhìn nhau một lúc lâu không lên tiếng.

"Tôi ... tôi đã xem nó ngày hôm qua ... Cố Lâm đã xem chương trình phát sóng trực tiếp ngày hôm qua và nhìn thấy em ngã ra khỏi giường vì đau bụng. Đúng lúc tôi cũng đang xem chương trình phát sóng trực tiếp... Tôi đã đập mở cửa nhà em rồi đưa em đến bệnh viện. "

Ôn Niệm Nam nhìn máy tính xách tay Cố Ngôn Sanh ở bên giường, ánh mắt hơi lóe lên, khàn giọng nói: "Bác sĩ nói cái gì?"

"Anh uống thuốc giảm đau quá liều, thuốc bị lẫn lộn. Bác sĩ nói là viêm dạ dày cấp tính".

“Tôi biết.” Ôn Niệm Nam không hỏi thêm.

"Tại sao em không nói với tôi rằng vết thương ở chân của em vẫn chưa lành? Tôi nghĩ ... Tôi nghĩ chân của em đã lành rồi, Niệm Niệm ... Em đang uống thuốc giảm đau mỗi ngày sao? Chúng ta làm phẫu thuật được không?"

"Không đau."

Làm sao mà không đau ... đau đến mức toàn thân run lên ... đau đến mức toát mồ hôi lạnh nếu không uống thuốc giảm đau ...

Ai biết Cố Ngôn Sanh đứng lên đột nhiên kích động, kêu gào: "Làm sao có thể không đau! Em cho rằng em là người máy không có máu thịt sao!"

Ôn Niệm Nam ngây người nhìn Cố Ngôn Sanh, đôi mắt hơi đỏ bừng, cúi đầu xuống.

Cố Ngôn Sanh ngồi xuống giường nhìn bả vai hơi run run của Ôn Niệm Nam, mắt cũng đỏ hoe, đột nhiên đưa tay đem người ôm vào lòng, nghẹn ngào nói: "Đừng sợ, tôi biết em rất đau. Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh được không ... anh biết em mệt và đau lắm ... "

Ôn Niệm Nam lần này không cố giãy dụa để đẩy anh ra, ngay khi Cố Ngôn Sanh định nói, anh đột nhiên cảm thấy nước mắt nóng hổi rơi trên vai.

Cố Ngôn Sanh sửng sốt, sau đó anh càng ôm chặt Ôn Niệm Nam yếu ớt vào lòng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại, thì thào nói: "Không sao ... không sợ ... không đau nữa."

“ Cố Ngôn Sanh, anh nghĩ anh là ai...Anh cho rằng tôi sẽ tin tưởng anh lần nữa khi anh giả bộ dịu dàng sao? Tôi hận anh... Tôi hận anh..."

Khi Ôn Niệm Nam nghe Cố Ngôn Sanh nói với anh ta đừng hung hăng, những giọt nước mắt đang cố kìm nén rơi xuống không kiềm chế được.

Tại sao anh ta có thể đánh bại chính mình chỉ bằng một từ ...

Tại sao một cái ôm của anh lại khiến anh không kìm được nước mắt ...

"Được.....Anh biết em hận anh, không thể tha thứ cho anh. Khi em khỏi bệnh,em sẽ nhìn anh đau khổ, được không? Em phải khỏi bệnh, phải chữa lành chân..."

"Chữa khỏi thì có ích gì? Tôi không muốn đến bệnh viện nữa, không muốn nằm trên bàn mổ nữa."

Ôn Niệm Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên một tia chua xót, tự giễu cười nhạo: "Thân thể đã yếu như vậy rồi, không biết còn có thể sống thêm mấy năm nữa..."

Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam không tin, run giọng nói: "Em ... em nói cái gì? Tôi cấm em nói những lời như vậy! Tôi sẽ không để cho em chết!"

“Ngay cả tôi muốn chết đều không thể chính mình làm chủ sao? Cũng muốn nghe lời anh sao?”

Cố Ngôn Sanh ôm người trong vòng tay với đôi mắt đỏ hoe khủng khiếp, như thể anh ta sẽ biến mất trong giây tiếp theo sau khi buông tay.

Đường Sóc, người đang đứng ngoài cửa, đã quay lại sau khi nhìn thấy cảnh này.

Sau khi nhận được tin tức của Vương Kỳ, Đường Thiến liền chạy tới thở hổn hển tìm phòng bệnh, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, vừa định mở cửa, nhưng lại nhìn thấy hai người trong phòng.

Tay nắm nắm cửa của Đường Sóc siết chặt, trong mắt thoáng qua một tia buồn bã.

Tác giả có điều muốn nói:

Xem trước: Trên diễn đàn xảy ra tranh cãi của Cố - Đường, Cố Ngôn Sanh ở bệnh viện chăm sóc Niệm Niệm, thế giới bên ngoài lan truyền những lời xúc phạm W.E trên Weibo của Lục Vân, bài đăng trên Weibo của Cố Lâm và bức ảnh tự chụp của W.E thu hút thảo luận sôi nổi.

Vết thương ở chân cần phải phẫu thuật, nhưng Niệm Niệm có những lo lắng trong lòng và chưa bao giờ làm điều đó.

Cố tra tra: Đó là buổi phát sóng trực tiếp do Cố Lâm xem, tôi bên cạnh anh ấy nên nhìn tháy.

Ôn Niệm Nam: Ồ, tôi tin rằng, Cố Lâm đã sử dụng máy tính văn phòng mà anh luôn mang theo để xem nó.

Con người ta yếu nhất về mặt tinh thần khi thể chất yếu ớt, vì vậy họ sẽ dễ dàng suy sụp và bị lợi dụng.

Điều gì sẽ xảy ra nếu tiểu bảo bối Đường Sóc nhìn thấy Niệm Niệm và Cố tra tra ôm nhau?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.