Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 129: Anh thích chơi trò lưu manh sao.




Trong phòng thiếu ánh sáng, Cố Ngôn Sanh ở trên giường mí mắt run run đau đớn, trên trán đổ dày đặc mồ hôi lạnh.

"Tại sao anh lại phản bội tôi! Tại sao anh lại bỏ rơi tôi! Tôi lấy mạng sống của mình để cứu anh, và anh hứa sẽ chăm sóc cho tôi mãi mãi!"

Cố Ngôn Sanh thấy mình đang đứng trong ngõ, nơi anh bị thương, nằm trên mặt đất. Khi anh ta là một cậu bé sắp chết, chiếc áo khoác màu xanh nhạt của anh ta dính đầy bùn và máu.

"Cố Ngôn Sanh, anh đã hứa là sẽ đối tốt với tôi, tại sao lại đi tìm Ôn Niệm Nam! Tôi cứu anh! Tôi cứu anh! Tôi cứu anh!"

Cố Ngôn Sanh ở trên giường đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt đầy hoảng sợ.

Trong phòng, Cố Ngôn Sanh cầm sợi dây chuyền trên tay, ngơ ngác nhìn dưới ánh đèn mờ ảo.

"Tôi phải làm sao đây ..."

Thẩm Lạc An không đơn giản yếu đuối như anh nghĩ nhiều năm như vậy, ngay cả điểm anh ghét nhất chuyện đạo nhạc của Ôn Niệm Nam đều làm được, nhưng anh không để lộ ra ngoài.

Suốt ba năm cấp ba cậu bị bắt nạt hết lần này đến lần khác kêu oan rồi biến mất ... cậu không dám nghĩ tới có bao nhiêu là thật hay giả.

Anh ấy có thể biết mọi thứ nếu anh cho người đi điều tra , nhưng anh ấy đã không làm như vậy.

Có lẽ trong lòng anh đã biết câu trả lời, hoặc có lẽ trong lòng anh sợ hãi khi biết đáp án ...

Cố Ngôn Sanh chắc chắn rằng anh thích Ôn Niệm Nam, bởi vì nhìn thấy anh đi cùng người khác, anh sẽ ghen tị với người khác, nhớ nhung giọng nói của cậu ta.

Anh bị sốc khi nhìn thấy bộ dạng tự tin và chói mắt của Ôn Niệm Nam dưới ánh đèn, anh ta không thể quên được cảnh Ôn Niệm Nam chơi đàn với Phil, lúc đó anh mới nhận ra rằng anh chưa bao giờ nhìn Ôn Niệm Nam một cách nghiêm túc.

Khuôn mặt dịu dàng và lạnh lùng trước ống kính khiến anh nhìn đã bị ám ảnh rất lâu, nhưng anh không thể nào tỉnh lại được. So với âm thanh piano đẹp đẽ và lừa dối, Cố Ngôn Sanh đã bị ám ảnh nhìn người chơi piano trong suốt chương trình. .

Anh phát hiện lúc nào cũng nghĩ về Ôn Niệm Nam, anh muốn nói chuyện với Ôn Niệm Nam một cách bình thường, giống như Ôn Niệm Nam nói với Đường Sóc, nhưng nụ cười chưa bao giờ đối mặt với anh, ngoài ánh mắt lạnh lùng, hai người gặp nhau lúc nào cũng cãi vã nhau.

Cố Ngôn Sanh đưa tay đỡ trán, thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay.

Đặt sợi dây chuyền trên tay xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay trái, anh nắm thật chặt.

Anh nhớ Ôn Niệm Nam từng nói chiếc nhẫn là giả kết hôn, anh không hiểu tại sao Ôn Niệm Nam lại nói như vậy.

Anh thiết kế chiếc nhẫn như một chiếc nhẫn cưới, và anh đã ngăn cản mẹ mua nhẫn cưới trước khi kết hôn.

Cho dù lúc đó anh không thích Ôn Noãn Nam, anh cũng không thể coi nhẹ một chiếc nhẫn cưới tượng trưng cho hôn nhân, theo quan điểm của Cố Ngôn Sanh, đây là thứ quan trọng nhất của hôn nhân.

Có lẽ, như Chu Nguyên Phong đã nói, một người nên cố gắng quan tâm đến người khác, chú ý đến cảm xúc của Ôn Niệm Nam, và không thể kiêu ngạo.

Nhưng khi Cố Ngôn Sanh cố gắng thay đổi bản thân và từ từ tiếp xúc với Ôn Niệm Nam, thì đã bị phá vỡ bởi một tai nạn bất ngờ, vì vậy anh sẽ không bao giờ có cơ hội nữa ...

"Cố tổng, đây là báo cáo tài chính của công ty tháng này. Chúng tôi nhận thấy rằng có một tài khoản không chính xác. Tôi đã kiểm tra để biết rằng đó không phải là dự án Cố thị chúng ta mà thuộc sở hữu của Tập đoàn Khải Duyệt. ”

Cố Ngôn Sanh đang kiểm tra chữ ký của các tài liệu và khi anh ấy nghe nói rằng đó là Tập đoàn Khải Duyệt liền cau mày, Tiểu Lý lạnh lùng nói: “Khải Duyệt? Hãy nói thật kĩ càng tỉ mỉ.”

“Khải Duyệt dường như đã chuyển tiền của dự án và tôi không biết nó được sử dụng vào đâu. Chúng tôi nhận thấy Khải Duyệt đột nhiên được tiêm một lượng lớn tiền từ những nguồn không rõ nguồn gốc. Người của chúng tôi phát hiện hôm qua Đường Luân Hiên đã gặp gia đình họ Tần. Công ty họ dường như đang bàn bạc điều gì đó. Khi anh ấy bước ra, Chủ tịch Tần đã bắt tay Đường Luân Hiên và đồng ý một việc.

Điều này không thể rõ ràng hơn, Đường Luân Hiên muốn ăn hai mang.

“Anh có chắc là đã nhìn thấy Đường Luân Hiên lén lút quan hệ với Tần Gia không?”

Tiểu Lý nhẹ gật đầu, nói: “Đúng vậy, người trong công ty chúng ta đã tận mắt chứng kiến. Nếu Cố tổng cảm thấy không ổn, tôi có thể gọi người vào ., A, đúng rồi, người nọ bị ngươi đụng phải lúc trước ... ”

Cố Ngôn Sanh sắc mặt đột nhiên ảm đạm xuống, lạnh lùng nói:“ Không cần, tôi biết rồi, cậu có thể đi ra ngoài. ”

Tiểu Lý có chút kinh ngạc. Nếu như trước đây, Cố tổng sẽ giải quyết: "Nhưng ... Cố tổng, anh không định giải quyết sao?"

"Đi!"

"Vâng, Cố tổng." Tiểu lý đóng cánh cửa nhẹ nhàng, ai ngờ anh vừa đóng cửa lại đã nghe thấy có tiếng rơi của thứ gì đó.

Cố Ngôn Sanh đứng trước cửa sổ cao từ trần đến sàn châm một điếu thuốc, nhìn hồ sơ dự án trong tay, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Anh chưa bao giờ nghĩ Đường Luân Hiên muốn lợi dụng hạng mục này để hợp tác với Tần gia, thậm chí bí mật với việc sử dụng kinh phí trong trường hợp hợp tác chung với Tần gia.

"Một người là Đường Luân Hiên ... một người là Đường Sóc ... Chà chà, Đường gia có bàn tính này thật hay... "

Đường Sóc ngồi gần cửa sổ viết giai điệu tham gia cuộc thi, ngâm nga giai điệu, duỗi người viết xong một đoạn, quay đầu nhìn về phía sau Ôn Niệm Nam đang chơi đàn.

Ôn Niệm Nam mặc áo sơ mi trắng, áo len dệt kim, làn da trắng như tuyết cùng mái tóc đen nhánh khiến người ngồi trước cây đàn như thiên thần.(tôi cong mất, cong thật rồi)

Đường Sóc hơi ngẩn ra một hồi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt sáng lên.

Hắn cầm điện thoại bên cạnh bật camera trước hướng tới hắn, Đường Sóc liếc mắt nhìn màn hình chậm rãi chuyển qua bên trái, đàn dương cầm cùng Ôn Niệm Nam phía sau cũng xuất hiện ở trong ống kính.

“Niệm Nam, nhìn hướng này.”

Ôn Niệm Nam nhướng mắt khó hiểu nhìn anh, chỉ đến khi Đường Sóc cầm điện thoại bất động thì anh mới hiểu anh đang làm gì, anh cũng nhìn vào màn hình điện thoại cười nhẹ. .

Tách tách ...

Không ai nghĩ rằng tấm ảnh nhóm này không chỉ là ảnh chụp, mà còn trở thành liều thuốc hỗ trợ Đường Sóc tồn tại sau này, là hy vọng duy nhất trong khoảng thời gian cay đắng đó ...

Đường Sóc lắc lắc bản nhạc trong tay mỉm cười. : "Niệm Nam , tôi đã thay đổi đoạn nhạc của mình, chúng ta sẽ thử phiên bản đầy đủ sau được không?"

Ôn Niệm Nam gật đầu nhẹ và nói, "Được, tốt thôi."

"Chúng ta chắc chắn có thể chiếm vị trí đầu tiên ." Đến lúc đó người sẽ nhớ tên Đường Sóc và Ôn Niệm Nam. Haha, bài hát này thật sự tuyệt vời và chưa từng có, Niệm Nam cậu chính là một thiên tài”.

Ôn Niệm Nam cười và lắc đầu:" Bài này không phải do tôi viết, mà là do chúng ta viết, cậu mới là thiên tài. ”

Đường Sóc nhận ra rằng anh ta cũng tự khen mình, và gãi đầu với một nụ cười xấu hổ.

Chu Nguyên Phong đã đến công ty ngay khi anh vừa từ sân bay về, Lục Vân đã đưa cho anh tài liệu dự án đấu thầu này, bởi vì dự án đấu thầu này rất quan trọng đối với tập đoàn Cố thị. Hầu như tất cả các công ty thuộc tập đoàn lớn ở thành phố M đều nghĩ biện pháp để có được hạng mục này, họ Tưởng và họ Tần tất nhiên sẽ tham gia vào dự án này.

Tối hôm qua cùng Lục Vân làm tăng ca đến sáng sớm, lại đáp chuyến bay khác, Chu Nguyên Phong vốn đã mệt mỏi, nhìn cái hộp trong túi mắt cười nhiều hơn một chút.

"Chu tổng, Chu tổng ngài đã trở lại. "

Ngay khi Chu Nguyên Phong đi đến thang máy, anh ấy nhìn thấy Tiểu Lý từ trong thang máy bước ra và hỏi: “Tiểu Lý, cậu đi đâu vậy?”

“Cố tổng bảo tôi đến tập đoàn Khải Duyệt để hỏi họ tài liệu chi tiết về dự án. Tôi đi trước, anh Chu, anh lên trước đi. "

" Chờ đã, đến tập đoàn Khải Duyệt ? "

Ánh mắt Chu Nguyên Phong lóe lên, anh nói:" Tôi đi cùng anh, nếu vội thì anh cứ đi trước, tôi sẽ để lại tài liệu cho Cố tổng rồi quay lại, vừa hay tôi có việc cần qua đó. "

" Được. "

Chu Nguyên Phong đưa cho Cố Ngôn Sanh tài liệu và giải thích cho anh ta tình hình của dự án đấu thầu mà Lục Vân đã nói. Cố Ngôn Sanh nhận lấy nó với vẻ mặt lạnh lùng và đã nhìn nó một cách nghiêm túc.

Tập đoàn Khải Duyệt.

Chu Nguyên Phong bước ra khỏi thang máy đi đến văn phòng chủ tịch với một chiếc hộp trên tay, vừa bước tới cửa liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ bên trong truyền ra.

"Được rồi, mọi người đều làm tốt, nhưng chúng ta phải nâng cao hiệu quả để công ty tốt hơn. Hôm nay chúng ta bàn đến đây thôi."

Tất cả nhân viên trong văn phòng bước ra ngoài, khi thấy mọi người đã đi hết, Chu Nguyên Phong bước tới và mở cửa.

“Còn chuyện gì nữa mà tôi chưa giải thích sao?” Đường Luân Hiên nhìn tài liệu trong tay, không ngẩng đầu.

“Vâng, tôi đang có chuyện tìm Đường tổng.” Một giọng nói vui tươi vang lên.

Bàn tay lật trang sách của Đường Luân Hiên cứng lại, anh ta nhìn Chu Nguyên Phong đang từ từ đến gần với vẻ chế nhạo, ngạc nhiên.

Đường Luân Phong vô thức che mắt kính lại, đứng dậy lui ra phía sau, nói: "Sao anh vào đây được? Anh tới đây làm gì?"

Chu Nguyên Phong nheo mắt, từng bước đi tới: "Cái ... cái gì? Ừm. ... câu này có hai nghĩa."

Đường Luân Hiên sửng sốt, nghĩ đến Chu Nguyên Phong có ý gì, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng: "Anh! Anh đang làm gì vậy? Anh là lưu manh à?"

"Lưu manh? Vậy Đường tổng thích lưu manh sao, tôi nghĩ tôi rất lưu manh, hơn nữa con là tiểu lưu manh, anh có muốn thử không? "

" Chu! Nguyên! Phong! "

Chu Nguyên Phong ngồi trên bàn, mỉm cười giơ tay nói:" Chà, ta đây. " ”

Chu Nguyên Phong nhìn thấy vẻ mặt kia tức giận, cũng không tiếp tục quấy rầy hắn, lấy ra cái hộp trong tay đưa cho hắn.

“Anh đưa cho em.”

Đường Luân Hiên cau mày nói: “Đây là cái gì?”

“Hứa mua cho cậu chiếc kính mắt, là phiên bản giới hạn của nhãn hiệu cậu yêu thích, rất khó mua, tôi đã tốn rất nhiều công sức rồi?”

Đường Luân Hiên kinh ngạc nhận lấy, sau khi mở chiếc hộp màu xám bạc, hắn thấy mắt mình sáng lên sau khi nhìn thấy phiên bản giới hạn mà mình muốn mua từ lâu mà chưa mua được.

"Tôi đã tìm rất lâu mà chưa mua được, làm thế nào mà anh mua được vậy?"

Chu Nguyên Phong đang định nói gì đó, đột nhiên cửa bị mở ra, thấy có người đi vào, anh lập tức đứng dậy khỏi bàn, đứng sang một bên biểu cảm lạnh lùng.

" Đường tổng, vừa rồi có người nói tìm ngài, nhưng sau khi đột nhiên đi lên không tìm được, muốn tìm hắn sao không tìm bảo vệ ... A, thật xin lỗi…Tôi không biết anh đã đến rồi. ”

Thư ký của Đường Luân Hiên bước vào, muốn nói với anh ta vừa rồi có người của Cố thị đến tìm anh ta, nhưng anh ta không ngờ rằng người đã lẻn vào được.

Sau khi thư ký đóng cửa rời đi, Đường Luân Hiên quay đầu liếc nhìn Chu Nguyên Phong vẻ mặt mất tự nhiên, trong mắt mang theo ý cười.

"Chu tổng, anh đến Khải Duyệt vì chuyện gì à? Theo lý mà nói, một người cuồng việc, sẽ không rời công ty để đưa mắt kính."

Chu Nguyên Phong liếc nhìn Đường Luân Hiên và nới lỏng cà vạt, thẳng thừng nói: "Tôi sẽ lấy hồ sơ thông tin chi tiết của dự án, mà Cố tổng của chúng tôi cần."

"Dự án ... hồ sơ thông tin chi tiết ..."

Đường Luân Hiên nghe thấy Chu Nguyên Phong đến để hỏi thông tin về dự án, sắc mặt anh ta chợt đờ ra, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.