Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 110: Tôi quyến rũ ai không liên quan tới anh.




Cố Ngôn Sanh cảm thấy lồng ngực của mình đột nhiên có chút khó chịu, lại bắt đầu có cảm giác kì lạ này.

“Thiếu gia, cậu làm sao vậy?”

“Gọi điện thoại cho bác sĩ Lâm tới một chuyến, ngực tôi không thoải mái.”

Chỉ chốc lát bác sĩ Lâm vội vàng chạy đến, lấy ra dụng cụ khám cho Cố Ngôn Sanh, kiểm tra toàn thân.

“Kỳ quái, cũng không có kiểm tra ra cái gì.”

“Sao lại không có vấn đề gì chứ? Tôi mấy ngày gần đây thỉnh thoảng tim đập rất nhanh, rất khó chịu.”

Bác sĩ Lâm ánh mắt sáng ngời, mở miệng nói: “A? Thiếu gia ngài có phải gặp một ai đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến cho tim đập đột nhiên nhanh hơn, nên lồng ngực không thoải mái sao?”

Cố Ngôn Sanh ngẩn ra, vừa rồi là hắn nhìn Ôn Niệm Nam trong ảnh chụp nên vậy sao.

Bác sĩ Lâm thấy biểu hiện của hắn liền biết mình đã nói đúng, cười cười lắc đầu.

“Thiếu gia thật ngốc! Cậu không có bệnh gì cả, đây là trạng thái của người đang yêu”

Cố Ngôn Sanh thân thể cứng đờ, ngơ ngác nhìn bác sĩ Lâm: “Ông nói cái gì? Tôi cũng có người yêu, vì sao trước kia không có loại cảm giác này?”

Sao có thể là bởi vì nguyên nhân này, mình từ cao trung đã thích Thẩm Lạc An, nhưng tim cũng không đập mạnh như vậy, hiện tại lại nói hắn mấy ngày này ngực không thoải mái là bởi vì đang thích một người?

Cố Ngôn Sanh nhìn bức ảnh bên cạnh bàn ánh mắt tối sầm lại.

Hắn lúc này mới phản ứng lại, mỗi lần ngực cảm thấy khó chịu đều do nghĩ đến Ôn Niệm Nam.

Bác sĩ Lâm sắp xếp dụng cụ của mình lại, xoay người mở miệng nói: “Nếu cậu không tin tôi có thể đi bệnh viện làm kiểm tra toàn thân xem, thân thể cậu rất khỏe mạnh.”

Cố Ngôn Sanh đến nhà cũ, rồi trở về công ty đem tư liệu cho Chu Nguyên Phong, một mình đứng trước cửa sổ sát đất sững sờ, cuối cùng vẫn là đi bệnh viện.

Hắn muốn đi làm kiểm tra xem, hắn muốn đi gặp Ôn Niệm Nam một lần, hắn muốn thử xem mình rốt cuộc có phải gặp Niệm Nam thì tim sẽ đập mạnh hay không.

“Xử lý xong rồi sao? Được, tôi biết hậu quả, tôi nói tôi sẽ không bỏ qua hắn, mặc dù Tôn gia che chở hắn cũng vô dụng.”

Đứng trước gương trong toilet Đường Sóc hít sâu một hơi, mở vòi nước, rửa mặt.

Ngày hôm qua, trợ lý nói cho hắn Tần gia nghĩ có thể bảo lãnh cho Tôn Kỳ, Đường Sóc làm sao chấp nhận được, hắn tìm cách khiến Tôn gia không làm gì được.

Đường Sóc sửa sang lại quần áo, trở lại phòng 211,mới vừa mở cửa liền nhìn thấy Niệm Nam muốn xuống gường.

“Cẩn thận!”

Ôn Niệm Nam nghe được giọng nói liền ngẩn ra giương mắt nhìn lại, không đứng vững được ngã về phía trước, Đường Sóc vội vàng chạy tới đờ liền bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, cái mũi đâm vào ngực Niệm Nam tê rần.

“Không có việc gì đi?”

Ôn Niệm Nam phản ứng lại rồi giương mắt nhìn cái mũi bị đâm đỏ lên Đường Sóc, trong mắt hiện lên ý cười.

“Không có việc gì, cậu buông tôi ra đi.”

Đường Sóc thấy được ý cười trong mắt Ôn Niệm Nam, sự hốt hoảng trong mắt dần dần tan đi thở ra một hơi nhẹ nhõm, chẳng những không buông ra còn trực tiếp chơi xấu đứng bất động.

“Cậu xem, cậu lại bị tôi đỡ, giống ngày chúng ta gặp lại nhau, cậu ở bệnh viện cũng nhào vào lồng ngực tôi.”

Ôn Niệm Nam mấp mái môi nhưng không có mở miệng, chỉ là nhìn nhìn Đường Sóc.

Di động Đường Sóc vang lên, hắn nhìn mắt Ôn Niệm Nam bấm nghe: “A, anh, anh đã đến rồi sao? Vậy anh đi lên đi.”

Ôn Niệm Nam nghe được Đường Luân Hiên tới có chút nghi hoặc, ngày hôm qua không phải đã tới sao?

“Tôi biết cậu thích ăn cá sóc nên bảo anh làm cá sóc mang đến, tôi nhớ rõ lúc học cao trung cậu rất thích ăn, không biết hiện tại còn có thích hay không.”

Ôn Niệm Nam nghe được là cá sóc liền ngẩn ra, hắn không nghĩ tới Đường Sóc còn nhớ rõ thích sở thích của mình.

Chỉ chốc lát Đường Luân Hiên liền tới, trong tay xách rất nhiều hộp giữ ấm, đem hộp mở ra đặt trêи bàn.

“Nếm thử xem, dì giúp việc nhà tôi nấu ăn rất ngon, ăn ngon không?”

“Ăn ngon.”

Đường Luân Hiên nhìn Đường Sóc đang giới thiệu từng món cho Ôn Niệm Nam, bất đắc dĩ cười.

“Đường Sóc, em để Niệm Nam yên tĩnh ăn cơm đi, anh có một số việc muốn bàn bạc với em.”

Đường Sóc lúc này mới ngồi vào một bên trêи sô pha vội vàng mở máy tính lên, cùng Đường Luân Hiên bàn một số công việc làm ăn của gia đình.

Bên ngoài đột nhiên trời nắng, ánh mặt trời chiếu vào, Ôn Niệm Nam buông chiếc đũa nhìn về phía ngoài cửa sổ.

“Đường Sóc, tôi muốn ra ngoài đi dạo.”

“A? Được.”

Cố Ngôn Sanh lái xe đến bệnh viện, lúc chờ đèn xanh đèn đỏ lại thấy được phía trước màn hình lớn quảng cáo di động, nhìn hai chiếc điện thoại màu đen và trắng liền nhíu chặt mày.

Xe đã dừng lại nhưng hắn lại chần chừ không muốn xuống xe, nắm chặt vô lăng một lúc, mới từ từ xuống xe, bước tới cửa bệnh viện.

“Làm phiền một chút, cho tôi hỏi phòng của viện trưởng ở tầng mấy?”

“ Tầng 22 .”

“Được, cảm ơn.”

Y tá chỉ đường, Cố Ngôn Sanh xoay người bước đi, đột nhiên ánh mắt ngẩn ra, sắc mặt nháy mắt thay đổi.

“Niệm Nam, cậu xem cái này người tuyết thế nào? Ha ha, anh, anh đừng chạy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.