Anh Ấy Chỉ Thích Tôi

Chương 12




Editor: Tiểu Mỹ Nhân

Beta: Bơ Alaka 

Proofreader: Từ Thanh Ninh

Từ buổi chiều, tâm trạng của Lâm Nguyệt đã bắt đầu cảm thấy tệ, giáo viên môn hóa chiếm mất tiết học môn âm nhạc, vì muốn làm giảm tâm lý không vui của học sinh mà lúc lên lớp còn cố ý tạo vài câu chuyện cười, nhưng Lâm Nguyệt một lần cũng không cười nổi.

Trần Nhạc Nhạc hỏi không ra nguyên nhân vì sao, chỉ mơ hồ cảm thấy chuyện này chắc chắn liên quan đến Mạnh Hi Uyển, lúc học tiết tự học buổi tối, cô ngồi bên cạnh, đếm đếm ngón tay, cảm thấy hối hận lúc đầu biết vậy không nên làm thế: “Nguyệt Nguyệt, tớ rất hối hận, Mạnh Hi Uyển làm cậu không vui như vậy, tớ còn đem chocolate cho cậu ấy ăn.”

Trên bục giảng, cô Tần đang chuẩn bị giáo án, thường có tiếng gõ bàn phím rất nhỏ vang lên, Lâm Nguyệt buông cây bút chì trong tay xuống, hạ giọng nói với Trần Nhạc Nhạc: “Không sao đâu Nhạc Nhạc.”

“Dù sao thì vẫn thấy rất hối hận.” Trần Nhạc Nhạc hầm hừ, lại thở dài.

Đến lúc tiết tự học kết thúc, bầu trời đã tối đen tựa như bị tô một lớp mực đen dày đặc, mây đen tầng tầng lớp lớp, dường như trời sắp đổ mưa. Trần Nhạc Nhạc trước kia đều ngồi xe của nhà trường để đi về, gần đây Tưởng Phong đều đưa cô về, trước khi đi, cô có chút lo lắng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, thật sự không cần bọn tớ thuận tiện đưa cậu về sao?”

“Không cần đâu, tớ có mang dù.” Lâm Nguyệt đeo cặp sách, khuyên Trần Nhạc Nhạc về trước.

Cô vẫn mất vài phút để đi bộ trên con đường thường ngày về nhà, Mạnh Hi Uyển chắc là đang đi phía trước một đoạn, Lâm Nguyệt vô thức đi một lúc, lại đi đến cổng trường mua vài cây cá viên, không nhanh không chậm mà ăn, đợi ăn xong rồi mới chuẩn bị về nhà.

Kết quả vừa quay đầu, thì nhìn thấy Chu Văn Chử đang cầm một cây dù lớn màu đen, đứng cạnh bức tường, trong tay anh ấy trống rỗng, dù sao trở về cũng không làm bài tập, vì vậy trước nay đều không có thứ gọi là cặp sách.

“Vẫn giống như lần trước, cậu đi đường cậu, tôi đi đường tôi.” Chu Văn Chử nhướng mày, cố gắng biểu đạt gương mặt hiền lành của chính mình.

Lâm Nguyệt đột nhiên nhớ tới kiếp trước, khi đó trong đầu cô chỉ có học và học, chỉ biết Mạnh Hi Uyển vô cùng vô cùng thích Chu Văn Chử, nhưng không có chú ý phản ứng của anh ấy, bây giờ ngẫm lại, loại người như Mạnh Hi Uyển, tất nhiên sẽ vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, ai biết được sau này quan hệ của bọn họ là như thế nào.

Tưởng tượng đến đây, trong lòng Lâm Nguyệt có cảm giác bị áp bức nặng nề, kiếp trước bị nhốt ở trong căn phòng nhỏ, vừa đói vừa khát, cảm giác thể lực bị xói mòn dường như phảng phất xuất hiện ở trước mắt, trên mặt cô nửa điểm  cười cũng không có, chỉ hy vọng Chu Văn Chử cách mình càng xa càng tốt: “Nhà cậu không phải đi hướng này. Chu Văn Chử, cậu đi theo tôi, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”

Chu Văn Chử ngơ ra mấy chục giây, suy nghĩ về câu hỏi mà cô ấy hỏi. Trong lòng của anh bây giờ cũng có vài phần mâu thuẫn không rõ, chính mình còn không rõ ràng, làm sao có thể nói cho cô ấy biết, cho nên chỉ nói: “Mọi người đều là bạn học cùng lớp, nếu cậu có chuyện gì, có thể nói với tôi.”

Lâm Nguyệt bung cây dù của mình ra, đi ngang qua anh: “Làm bạn học bình thường cũng khá tốt, tuy nhiên, nếu cậu lại đi theo tôi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.”

“Cậu —” Chu Văn Chử không còn cách nào, trơ mắt nhìn cô đi xa.

Năm lớp 12 trôi qua thật là nhanh, nháy mắt lại là kỳ thi giữa kỳ. Tiết sau chính là tiết học của cô Tần, Trần Nhạc Nhạc khẩn trương chờ đợi thành tích, thời gian này cô thường đi theo Tưởng Phong ra ngoài chơi, tuy rằng không đến mức trốn học, nhưng ngày thường mỗi khi nghĩ tới cậu ta, tần suất cô nàng xuất thần mơ màng ngày càng cao, cũng không biết lần này thành tích của cô sẽ ra sao, cô nắm hai tay lại, nhỏ giọng cầu phúc.

So với bên dưới, Lâm Nguyệt vẫn là một lão tăng nhập định, vô cùng bình tĩnh.

Không bao lâu sau, cô Tần bước vào, chuyện thứ nhất chính là tuyên bố thành tích, lần này hạng nhất toàn khối thế mà vẫn là Chu Văn Chử, Lâm Nguyệt chỉ kém một điểm, giành hạng hai, lúc sau đọc qua một nhóm người học tốt rồi mới đến Trần Nhạc Nhạc, xem như ở mức trung bình, yêu cầu tiếp tục nỗ lực. Duy nhất một điều khiến mọi người trợn mắt há mồm chính là thành tích của Mạnh Hi Uyển tuột dốc không phanh, gọi một câu là đội sổ cũng không phải là quá đáng.

Trong lớp lại có thành tích của Mạnh Hi Uyển bị tuột dốc thê thảm, cô Tần có chút đau đầu, nghe nói là mời phụ huynh của bạn học này buổi chiều đến  trường tâm sự.

Lâm Nguyệt đối với thành tích của Mạnh Hi Uyển như thế nào cũng không nghĩ hay chú ý gì nhiều, chỉ là không ngờ, bản thân  cũng sẽ bị liên lụy vào trong đó.

Nguyên nhân sự việc là do khi giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, một cô nữ sinh trong lớp tiến vào, dùng giọng không cao không thấp mà hỏi Lâm Nguyệt: “Lâm Nguyệt, tớ vừa mới nhìn thấy ba cậu vào văn phòng của cô Tần, sao  mà phụ huynh của học bá như cậu cũng bị cô giáo gọi đến trường vậy?”

Lâm Nguyệt lúc đó đang uống nước, cô đang cầm ly nước, trong chớp mắt  nghĩ tới cái gì đó, giây tiếp theo, Mạnh Hi Uyển mở miệng: “Kia cũng là ba của tớ, lần này tớ làm bài thi không tốt, ba là bởi vì tớ nên mới tới để nói chuyện với cô Tần.”

Lớp học căn bản đang ồn ào, lại vì lời nói này của Mạnh Hi Uyển mà trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người cô cùng với Lâm Nguyệt.

Trần Nhạc Nhạc cũng bất tri bất giác  phản ứng lại, lần trước Mạnh Hi Uyển viết văn, Lâm Nguyệt cực kì  không thích, đến cuối cùng cũng không hề ký tên, cô cho rằng hai người bọn họ hẳn là có mâu thuẫn, nhưng mà….Cái gì mà kêu ba của Lâm Nguyệt cũng là ba của Mạnh Hi Uyển?

Mẹ của Lâm Nguyệt Nguyệt đi đâu rồi?

Mạnh Hi Uyển tự động giải thích nghi hoặc của mọi người, lời nói lại là nói với Lâm Nguyệt: “Lâm Nguyệt, mẹ cậu đã qua đời, người chết đã đi xa, người sống vẫn phải tiếp tục sống, hiện tại mẹ tớ gả cho ba cậu, về sau chúng ta chính là người một nhà, giữa trưa ba nói chuyện với cô giáo có gọi điện thoại cho tớ, nói về sau trong học tập, tớ có cái gì không hiểu, có thể tìm cậu phụ đạo.”

“Vậy à, phí phụ đạo tôi đây không rành cho lắm, vậy dựa vào giá thị trường đi, 100 ngàn/ giờ, nhớ kêu mẹ cô trả tiền, thanh toán trước khi giao dịch.” Lâm Nguyệt không quan tâm ánh mắt của mọi người, đứng lên: “Đúng rồi, kêu mẹ cô tự lấy tiền ra mà trả phí phụ đạo của cô, hai người ở nhà tôi ăn ở miễn phí cũng không có tiêu dùng cái gì khác, chút tiền ấy chắc là phải có chứ nhỉ?”

Nói xong lời này, Lâm Nguyệt đi ra khỏi phòng học, đầu cũng không thèm quay lại nhìn, Trần Nhạc Nhạc trố mắt một lát, sau đó liền chạy chậm theo sau.

*

Hôm nay Chu Văn Chử  không định đi học, buổi sáng công bố thành tích vì vậy anh lập tức quyết định không đi, buổi chiều các giáo viên đều là giảng bài thi, ngẫm lại thật là nhàm chán, anh cũng lâu rồi không chơi bida, dứt khoát kêu vài người cùng nhau chơi.

Quán bida náo nhiệt, Tưởng Phong tới. Gần đây vì chuyện yêu đương, Tưởng Phong thường tách nhóm, đi theo bên cạnh Trần Nhạc Nhạc, là một bạn trai tốt đúng chuẩn nhị thập tứ hiếu, cậu ta vừa tới, Lưu Thành Dịch liền chế nhạo một câu: “Ây, không đi tình tứ với người yêu à?”

*Nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già.

Lưu Thành Dịch ngoài miệng chế nhạo còn chưa đủ, thuận tay khoác lên vai cô gái bên cạnh, ở môi của cô ấy mà hôn một cái, sau đó quay đầu nhìn Tưởng Phong: “Nè, cậu đã hôn Trần Nhạc Nhạc chưa?”

Cô gái bên cạnh cậu ta là nữ sinh trường bên cạnh, Lưu Thành Dịch đối với con gái luôn luôn hào phóng, cô gái này với cậu ta tiếp xúc với nhau chưa được mấy lần, hai người đã ngủ với nhau rồi.

“Cút cút cút, ông đây có chính sự.”

Tưởng Phong vẫy vẫy tay đuổi cô gái kia đi, sau đó mới nói: “Tin tức kinh thiên động địa, về hoa khôi.”

Lời này vừa nói ra, Chu Văn Chử căn bản đang ở bên cạnh đùa nghịch gậy đánh golf thì dừng động tác trên tay lại.

“Nghe nói mẹ của Lâm Nguyệt khoảng thời gian trước đã qua đời, ba cô ấy nhanh chóng tái hôn, đối tượng tái hôn có một cô con gái, vậy mà lại là một người họ Mạnh ở lớp 12-6, hình như gọi là rửa chén cái gì đó (do phát âm Hi Uyển và rửa chén trong tiếng trung na ná nhau), vừa rồi hai người ở trong lớp trực tiếp nói chuyện này, nghe họ nói cô gái họ Mạnh đó vì thành tích không tốt, nên đề nghị Lâm Nguyệt giúp cô ta học bổ túc, Lâm Nguyệt tự nhiên trực tiếp mở miệng muốn phí học bổ túc, bây giờ việc này đang bị mọi người bàn tán chê cười.”

Chu Văn Chử nghe đến đó liền trực tiếp rời đi, anh chạy một chiếc xe việt dã, chạy với tốc độ cực nhanh, khó khăn mới chạy đến trường học, đẩy của phòng học đi vào, giáo viên môn vật lý không tiếng động mà dùng ánh mắt khiển trách như những con dao nhỏ nhìn qua. Nhưng anh không rảnh lo nhiều như vậy, tầm mắt ở bốn phía nhìn qua một vòng, không thấy bóng dáng Lâm Nguyệt, ngay cả Trần Nhạc Nhạc cũng mất tích.

Anh hít một hơi sâu, hướng về phía giáo viên vật lý khẽ gật đầu: “Xin lỗi thầy, em đau bụng, xin phép đi vệ sinh.”

Nói xong trực tiếp đóng cửa rồi đi, cũng không để ý xem giáo viên còn có phản ứng gì khác không.

Chu Văn Chử tìm một hồi lâu, tiết học đầu tiên của buổi chiều nhanh chóng kết thúc, anh cũng không tìm thấy bóng dáng của Lâm Nguyệt ở trong sân trường, đang nghĩ tới việc đi giám sát xung quanh trường học cũng không có, cách đó không xa, cửa tiệm trà sữa bị đẩy ra.

Lâm Nguyệt và Trần Nhạc Nhạc hai người hốc mắt hồng hồng, tay trong tay đi ra, mỗi người đều cầm nửa ly trà sữa còn đang uống dở.

*

Đời sống sinh hoạt của học sinh cấp ba thường cứng nhắc, đại đa số trong mắt chỉ có việc học ở trong lòng, đối với những việc sinh hoạt khác không để ý quá nhiều, bỗng nhiên xuất hiện chuyện của Lâm Nguyệt và Mạnh Hi Uyển như vậy, xem như một tin bát quái. Nghe nói ba Lâm Nguyệt ở văn phòng của cô Tần một hồi lâu, trừ việc học tập của Mạnh Hi Uyển, việc sau có lẽ là nói về tình huống của Lâm Nguyệt.

Tóm lại, cả ngày nay, luôn có một ánh mắt như có như không mà nhìn Lâm Nguyệt, sức ảnh hưởng của bảng thành tích trong kỳ thi giữa kỳ ngược lại mà bị giảm xuống rất nhiều.

Tiết tự học buổi tối diễn ra được một nửa, trên bàn Lâm Nguyệt xuất hiện một viên giấy bị nhàu nát.

Có dấu vết để lại, cô cũng đại khái biết được chủ nhân của mẩu  giấy này là ai. Hôm nay Lâm Nguyệt vốn vì lời nói ngoài ý muốn của Mạnh Hi Uyển mà tâm trạng không tốt, hiện tại nghĩ đến việc kiếp trước Chu Văn Chử  chính là người mà Mạnh Hi Uyển thích, hơn nữa kiếp này anh còn là người học chung một nhóm với Mạnh Hi Uyển, trong lòng càng muốn giận chó đánh mèo với anh ta.

Lâm Nguyệt coi như không thấy mẩu  giấy, một tay đẩy nó ra chỗ khác, cúi đầu tiếp tục làm bài.

Chỉ là trăm ngàn lần không nghĩ tới, giáo viên môn toán không những không ở trên bục giảng viết giáo án mà còn trong tiết tự học đi lên đi xuống, đi tới đi lui, rồi dừng ở bên cạnh Lâm Nguyệt.

“Lâm Nguyệt, em đưa cho thầy đề hình bị sai được phát sáng nay….” Giáo viên toán đại khái còn không biết chuyện của Lâm Nguyệt, giọng nói bình thản sắp xếp  một chút công việc lớp trưởng cho cô, sau đó lúc rời đi, vô tình nhìn thấy mẩu  giấy bị Lâm Nguyệt đẩy xuống đất cách đây không lâu.

Chờ đến khi Lâm Nguyệt phản ứng lại, đã không kịp nữa rồi.

Giáo viên môn toán không chỉ mở mẩu giấy ra, lại còn lớn tiếng đọc ra nội dung bên trong—

“Tôi dẫn cậu đi vườn bách thú xem khỉ được không? Đêm nay trốn học, rồi lập tức đi.

— Chu”

Có trách thì trách Chu Văn Chử  luyện chữ từ nhỏ, nét chữ mạnh mẽ này thực sự bắt mắt, giáo viên môn toán ít nhiều đã nhìn qua chữ anh viết hai từ “bài giải”, nhưng ông vẫn là nhờ vào trí nhớ hơn người, đối với chữ “Chu” trong viên giấy kia mà xác định kẻ tình nghi.

Mặc dù các thầy cô ở các lớp khác vẫn ghen tị khi kết quả sáng nay được công bố, hai người đứng đầu cả năm thuộc về lớp 12-6. Dù không phải là giáo viên chủ nhiệm nhưng thân là giáo viên môn toán vẫn cảm thấy thấy vui vẻ cả ngày vì chuyện này.

Nhưng giờ phút này, bản thân ông lại cảm thấy, Chu Văn Chử không phải là người mà.

“Còn đi xem khỉ, tôi đây thấy em còn giống con khỉ hơn đấy.” Thầy Toán nói xong thì đi đến bên cạnh chỗ Chu Văn Chử, “Ra phía cuối lớp đứng, cho  đầu óc được thanh tịnh lại.”

Đây không phải là lần đầu tiên Chủ Văn Chử  bị phạt đứng, nhưng từ khi anh tới trường Đồng Thanh cơ sở 1, đây đúng là lần đầu tiên bị phạt như vậy, anh lười biếng dựa vào vách tường, vô tình liếc đến Lâm Nguyệt đang nghiêng đầu  thảo luận cái gì đó với Trần Nhạc Nhạc, không lẽ là việc anh bị phạt đứng?

Trên mặt cô cuối cùng cũng mang theo nét cười.

Thầy Toán cũng không tính toán truy cứu xem chủ nhân còn lại của mẩu  giấy là ai, chỉ thu lại mẩu giấy, chắp tay sau lưng đi  lên bục giảng, vừa quay đầu thì nhìn thấy Chu Văn Chử ấy vậy mà còn mặt mũi để cười, không nhịn được lại trừng mắt nhìn anh một cái.

“Quay đầu sang chỗ khác  đứng.”

Chu Văn Chử “ồ” một tiếng, cơ thể  không nhúc nhích, đầu quang minh chính đại quay sang một bên,  nhìn về phía giúp anh có thể thuận tiện nhìn bóng dáng của Lâm Nguyệt, vì thế trên mặt anh nửa phần hối lỗi cũng không có.

Thầy toán bị chọc tức thiếu chút nữa muốn xuất huyết não tại chỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.