Áng Mây Ngang Qua Bầu Trời

Chương 1: Dự cưới




Tôi nằm trên giường ngủ bị thứ áng sáng chói loá ngoài kia ảnh hưởng không ngủ được. Mới hơn 6 giờ sáng thôi nà nắng đã chói thế rồi.

Tôi kéo rèm cửa rồi ngã xuống giường. Đã rất lâu rồi tôi không ngủ ở căn phòng này. Hồi ấy mùa hoa nhài là thứ đặc trưng nhất của căn phòng, giờ chỉ còn lại toàn là mùi bụi.

Cũng phải thôi, tôi đã không ở đây tận 3 năm rồi. Chả có ai dọn dẹp nó cả nên bụi nhiều cũng là lẽ thường tình.

Xem ra từ lúc đi Mỹ đến giờ đã 3 năm, nhanh thật đấy!

Lý do mà hôm nay tôi có mặt ở đây chính là vì bạn thân tôi- Tôn Mạnh Nhiên, cô ấy cưới rồi.

Mới tốt nghiệp đại học 3 năm, sự nghiệp thăng hoa lên là cưới ngay rồi. Lúc nhận thiệp cưới tôi rất bỡ ngỡ là đằng khác.

“Cậu cưới rồi?” Tôi hoài nghi nhân sinh đến mức phải gọi điện xác nhận.

“Đúng vậy.” Tôn Mạnh Nhiên vẫn trả lời rất thản nhiên.

“Với Cao Thăng?” Tôi lại hoài nghi hỏi tiếp.

“Cậu đoán xem.” Giọng Tôn Mạnh Nhiên rất có ý trêu chọc. Nhưng có vẻ tôi không cần đoán nữa rồi.

Vì sao ư?

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm trầm, nửa trưởng thành lại nửa trẻ con.

“Em làm gì đấy?” Câu nói đó đủ ngắn gọn để tôi biết là ai.

“Nghe giọng đủ biết rồi đấy.” Tôi nói.

Tôn Mạnh Nhiên có chút mất hứng liền quay sang mắng Cao Thăng vì làm mất trò vui.

“Thế bao giờ cậu về?”

“Hừm chắc là…. ngày 12.” Tôi nhìn lịch trên tường.

“Được. Về làm phù dâu cho tớ đấy.”

“Không thèm đâu.”

Lưc cúp máy tôi có chút tiếc nuối. Thì ra bọn tôi bây giờ đã 27 cả rồi. Thành gia lập thất của là lẽ tất nhiên của mỗi người. Mới năm ngoái tôi vừa phải bay về vì dự lễ cưới của Chu Nhiệt với Hứa Tuyền, bây giờ lại đến bạn thân rồi.

Tôi uể oải xuống giường, đến phòng bếp rót moitj ly nước.

9 giờ tôi đã có mặt tại cửa nhà của Tôn Mạnh Nhiên. Tôi bấm chuông rất lâu mới thấy người ra mở cửa. Nhà thì tô sân tgif rộng mà mở cửa thì lâu nha.

Tôi thả người xuống sofa ở phòng khách nhìn nội thất căn nhà. Không tồi! Xem ra mắt thẩm mĩ của cô nàng đã tăng vọt rồi đấy.

Chứ tôi vẫn còn nhớ cái ngày mà Tôn Mạnh Nhiên mặt một chiếc váy hoa văn lờ loẹt đi dự lễ cưới của Chu Nhiệt và Hứa Tuyền. Nó khiến tôi cười không ngậm được mồm.

“Ninh Ninh.” Tôn Mạnh phi đến chỗ tôi ngồi rồi ôm lấy cổ tôi.

“Bỏ ra, ngạt chết tớ rồi.” Tôi đập vào tay của Tôn Mạnh Nhiên. Bỗng nhiên thấy lạnh người quá!

À ừ thì xin lỗi được chưa? Tôi nhìn về phía Cao Thăng đứng bên cạnh. Nhìn gì mà nhìn dữ vậy? Tôi trai đổi bằng ánh mắt với cậu ta.

Cao Thăng không đáp lại mà khinh tôi một cái rồi biến mất sau cánh cửa phòng.

“Cậu về lúc nào?”

“Hôm qua.” Tôi nói.

“Sao không bảo tớ đến đón.”

Tôi nhìn Tôn Mạnh Nhiên bằng ánh mắt hình viên đạn. Chột dạ rồi chứ gì?

Cô nàng thấy ánh mắt của tôi liền cười hì hì.

“Hôm qua tớ…tớ đi mua đồ.”

“Mua đồ mà chẳng thèm quan tâm đến tớ lun à. Đồ quan trọng hơn người?”

“Thôi mà, để tớ bù đắp cho.” Tôn Mạnh Nhiên ôm lấy tay tôi.

“Bù đắp như thế nào?” Tôi bĩu môi.

“Tớ đẫn cậu đi shopping nhá.”

Tôi gật gù. Xem ra phải đi để hít thở không khí chứ ở nhà riết toii thành tự kỉ mất.

Không nói không rằng, Tôn Mạnh Nhiên liền kéo tôi vào xe rồi phóng đi.

“Cậu không đưa Cao Thăng đi theo à?”

“Không cần, anh ấy ở nhà còn vui là đằng khác.”

Những năm nay tôi nghe bạn cũ nói Cao Thăng rất khổ sở với Tôn Mạnh Nhiên. Quả là không sai.

Nhưng mà vó gì đó lạ lắm. Bảo đi shopping nhưng sao tôi lại ở tiệm váy cưới thế này.

“Tôn Mạnh Nhiên, cậu đùa tớ đấy à?” Tôi nghiến răng nói.

“Có đâu.” Cô nàng bày ra vẻ mặt vô tội.

“Thế sao lại vào tiệm váy cưới.”

“Đúng rồi.

“Shopping đâu?”

“Đây, shopping trong trung tâm thương mại. Cụ thể là tiệm váy cưới nè.” Tô Mạnh Nhiên vừa nói vừa xoay một vòng.

Có vẻ con bé thích giỡn nhây với tôi nhỉ? Không lẽ bây giờ tôi cú cho nó một cái để nó bớt lại. Nhưng tôi bây giờ quá hiền rồi, chỉ biết thở dài rồi theo nó đi chọn váy cưới.

“Bộ này được không?”

Tôi gật đầu.

“Bộ này thì sao?”

Tôi gật đầu.

“Bộ này?”

Tôi gật đầu.

“Này cậu đừng gật nữa coi. Góp ý tận tình đi.”

“Tớ tưởng cậu mua váy cưới rồi mà.” Tôi nhìn Tôn Mạnh Nhiên.

“Chưa mua. Mới phát thiệp thôi bạn à.”

Tôi cũng bất lực với hai con người bất ổn này. Tôi dám cá là nếu Tôn Mạnh Nhiên chưa mau vây thì có khi Cao Thăng còn chưa có vest mặc.

“Phục cậu rồi.”

“Phục gì?”

“Không gì. Mau thử đi.” Tôi đẩy cô nàng về phía phòng thay đồ.

Tôn Mạnh Nhiên đi ra. Tôi lắc đầu.

Lần 1, lần 2, lần 3. Tôi đều lắc đầu.

“Sao vậy?”

“Cái đầu thì thiết kế không đẹp. Cái thứ 2 thì làm eo cậu to ra. Còn cái thứ 3 thì màu không được.”

“Tớ mệt đấy.”

Tôi đứng lên đi đến cái váy cưới mà nãy giờ đã xem xét. Lấy đưa cho Tôn Mạnh Nhiên.

“Cái này đẹp. Tin tớ đi.”

Tôn Mạnh Nhiên tin tưởng tôi. Lại vào phòng thay đồ.

“Alo, cậu mau đến tiệm váy cưới ở trung tâm thương mại đi. Đến xem vợ cậu mặc váy cưới.”

“Lầu mấy.”

“Lầu 2.”

Sau đó Cao Thăng cúp máy cái rụp. Một lưc sau đã có mặt.

“Nhanh đấy.”

Tấm rèm được kéo ra. Đúng như tôi nghĩ: cái váy này rất hợp với Tôn Mạnh Nhiên. Màu sắc sáng lại thêm kiểu trể vai lộ xương quai xanh.

“Thấy sao?”

Không đợi tôi lên tiếng, Cao Thăng đã nói.

“Đẹp.”

Tôn Mạnh Nhiên bày ra bộ mặt ngại ngùng như thiếu nữ mới biết yêu. Tôi cũng hơi nổi da gà đấy.

“Cái này.” Tôi đẩy cho Tôn Mạnh Nhiên thêm một chiếc váy.

Cái này cũng không tồi. Cao Thăng đứng một bên như làm cảnh vậy, không nhìn váy chỉ nhìn người thôi.

Tôi biết mà, mình giống kì đà cản mũi.

Chọn thêm 2 chiếc váy nữa rồi chúng tôi ra về.

“Đi đâu đó chơi không?”

Tôi liếc sang Cao Thăng ám chỉ.

“Không sao.”

Nói xong cô nàng quay qua Cao Thăng bảo.

“Anh về trước đi nhé. Mật khẩu là 2314.”

Cao Thăng vui ra mặt, cười toe toét rồi lên xe về.

“Mật khẩu gì đấy?”

“Máy tính.”

“Máy tính?”

“Anh ấy hay chơi game nên tớ khoá lại. Mỗi khi tớ đi đâu đó sẽ nơi cho anh ấy biết rồi lại về đổi lại mật khẩu.”

Tôi giơ ngón cái lên. Tôn Mạnh Nhiên cười rồi kéo tôi lên xe.

“Đi đâu?”

“Biển.”

Tôi dám nói thì Tôn Mạnh Nhiên dám đi. Cả hai cứ thế mà chạy về phía có biển.

“Tớ nghe nói Cao Thăng có mời Từ Ngôn.” Chuang tôi ngồi ở bãi biển. Tôn Mạnh Nhiên lên tiếng nói với tôi.

“Ừm.” Tôi đáp. Cái tên này đã 3 năm rồi toii không nghe thấy. Nghe lại cũng chẳng có tí kí ức gì cả.

Tôn Mạnh Nhiên không nói tiếp, lặng lẽ thở dài.

Có lẽ cô nàng biết: cái tên đó chính là điều tối kị nhất đối với tôi.

Lúc ấy không có.

Bây giờ thì có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.