Ăn Vạ Chị Đại

Chương 24




Phỉ Minh Sâm từ từ tiến sát lại gần cô. Giờ khắc này, thời gian giống như đang tua chậm lại.

Lục Tịnh An mở to hai mắt nhìn cậu tiến đến gần. Cô có thể nhìn thấy hàng lông mi dài và rậm của cậu đang khẽ run rẩy theo chuyển động của cậu, cả đôi mắt mơ mơ màng màng kia đang dần trở nên mờ mịt.

Hơi thở của cậu phun lên mặt cô, môi của cậu từ từ kề sát lại gần cô.

Hai người cách gần như vậy, gần đến mức cô chỉ cần ngẩng đầu là có thể chạm vào cậu.

Cô cảm giác tim mình đập ngày càng nhanh, rõ ràng là nên tránh né nhưng lại cứ như đang bị mắc kẹt trong một loại không khí kì quái, giống như bị cậu ta niệm chú vậy, hai chân dính chặt lại tại chỗ không thể nhúc nhích.

"Thịch thịch thịch..."

Trong căn phòng yên tĩnh dường như có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của hai người trẻ.

Ngay khi môi hai người chuẩn bị chạm vào nhau...

"Anh hai, anh hai!"

Tiếng gọi đầy non nớt của trẻ con đột ngột vang lên khiến Lục Tịnh Anh chợt tỉnh táo lại.

Khi ý thức được hai người đang duy trì một khoảng cách gần đến quá đáng thì cô đưa tay ra theo bản năng, đặt lên ngực chàng trai rồi đẩy cậu ra.

Lực đẩy mạnh khiến Phỉ Minh Sâm lui về sau một bước, cùng lúc đó cửa phòng của cậu cũng đột nhiên mở ra.

"Anh hai, anh có khách hả?"

Trong vẻ mặt bất đắc dĩ của Phỉ Minh Sâm, hai bóng dáng một trước một sau lần lượt xuất hiện ở trước cửa phòng, nhốn nháo thò đầu vào trong nhìn dáo dác.

Lục Tịnh An còn đang ngồi tựa mép bàn, tuy cô và Phỉ Minh Sâm đã giãn ra nhưng khoảng cách giữa hai người cũng chỉ là một cánh tay, khó tránh khỏi toát ra một chút mập mờ.

Cảm nhận được hai ánh mắt nóng rực kia, cô cuống quít đẩy Phỉ Minh Sâm ra thêm chút nữa.

Phỉ Minh Sâm đè tay cô lại, cực kỳ tự nhiên cầm lấy tay cô rồi nhìn về phía hai tên tiểu quỷ kia, cười nói: "Hai nhóc tỳ này, hôm nay về sớm nhỉ?"

"Đúng vậy, anh hai ở nhà một mình nên tụi em lo lắng, về sớm chơi với anh hai." Phỉ Triêu Dương kéo tay em gái ngượng ngùng đi tới.

Phỉ Tân Nguyệt trốn ở phía sau anh trai song sinh, thò đầu ra cười trêu: "Chỉ là không ngờ anh hai chẳng những có người chơi cùng mà còn là một chị gái xinh đẹp nữa."

Lục Tịnh An bị con bé chọc cho mặt nóng bừng lên, mà Phỉ Minh Sâm thì da mặt dày hơn nhiều.

"Đúng vậy, các em trở về chẳng đúng lúc tí nào." Nói rồi cậu cười như không cười liếc mắt nhìn Lục Tịnh An.

Ánh mắt của cậu khiến Lục Tịnh An đột nhiên nhớ đến vừa rồi suýt chút nữa thì cậu ta đã hôn tới. Cô xấu hổ trừng mắt nhìn cậu, giằng tay mình lại.

"Tôi đi về đây." Cô sầm mặt nói.

Nhưng mà vừa mới nhấc chân lên thì hai đứa nhóc đã chắn ngay trước mặt cô.

"Chị ơi, chị là chị An ở nhà dì Lục kế bên đúng không?" Phỉ Tân Nguyệt kéo tay cô, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái, tràn đầy chờ mong lên nhìn cô.

Lục Tịnh An mím môi, không phủ nhận.

"Đúng là chị An nha!" Phỉ Tân Nguyệt liền vỗ bàn tay nhỏ bé, nói với vẻ mặt vui mừng, "Em thường thấy chị đi chạy bộ."

So với Phỉ Tân Nguyệt hoạt bát, Phỉ Triêu Dương thẹn thùng hơn nhiều, nhưng cậu nhóc vẫn không cam lòng rơi lại phía sau, nói phụ họa: "Em cũng thấy!"

Lục Tịnh An gật gật đầu, có chút không hiểu thế nào.

"Em nghe mẹ nói là chị An cứu anh hai." Phỉ Tân Nguyệt lôi kéo tay Lục Tịnh An, cực kỳ thân thiết kéo cô qua bên cạnh ngồi xuống, "Tụi em vẫn luôn muốn cám ơn chị An á."

Lục Tịnh An không biết tại sao lại vô thức bị cô bé kéo đến ngồi lên giường của Phỉ Minh Sâm, sau đó được nó đưa cho một ly nước trái cây.

Nghe được lời cám ơn của cô bé, cô không khỏi siết chặt lấy ly thủy tinh.

Nói rõ ra thì Phỉ Minh Sâm bị thương ít nhiều gì cũng bởi vì cô...

"Dáng vẻ chị An chạy bộ thật là ngầu!" Phỉ Tân Nguyệt ôm cánh tay của cô, nhìn cô bằng đôi mắt to tròn sáng long lanh.

Đây là lần đầu tiên Lục Tịnh An gặp được trẻ con nhiệt tình như vậy, nhất thời có chút không biết làm sao.

Mà Phỉ Tân Nguyệt lại tiếp tục nói: "Không ngờ là nhìn gần thì chị còn đẹp thế này! Anh nói xem đúng không? Anh hai!"

Phỉ Minh Sâm nhìn hai tiểu quỷ vây lấy Lục Tịnh An thì thong dong đứng ở một bên nhìn. Lúc này đột nhiên bị điểm danh, lại là vấn đề như vậy, cậu không khỏi nhìn về phía Lục Tịnh An giống như đang tỉ mỉ quan sát cô vậy.

Lục Tịnh An bị cậu nhìn đến toàn thân mất tự nhiên, mấy từ như xinh đẹp chưa bao giờ được dùng cho cô.

"Ừ, rất đẹp."

Câu trả lời của chàng trai khiến cho Lục Tịnh An không khỏi ngẩn ra. Cô ngẩng đầu lên thì đối mặt với ánh mắt của cậu.

Cậu nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, một đôi mắt đẹp như đính sao, khi nhìn vào mắt cô thì như đang tỏa sáng khiến cho người ta không kiềm được mà tin lời cậu nói.

"Em cũng thấy rất đẹp!" Cậu nhóc nhỏ giơ tay lên nói, đợi khi Lục Tịnh An nhìn về phía nó thì lại ngượng ngùng cúi đầu, không dám đối mặt với cô.

Lục Tịnh An cố gắng giữ căng mặt nhưng mang tai ửng đỏ đã bán đứng tâm trạng của cô vào giờ khắc này.

Cô vươn tay xoa đầu hai tiểu quỷ. Cô vẫn luôn không thích con nít, nhưng hai đứa nhóc này lại khiến người ta không thể ghét cho nổi.

Ngay sau đó trong đợt tấn công bằng sự nhõng nhẽo kiên trì của Phỉ Tân Nguyệt và ánh mắt của anh em trai nhà họ Phỉ, cuối cùng là Lục Tịnh An không rời đi được, ở lại chơi trò chơi với hai đứa nhóc.

Mãi cho đến chập tối, thấy xe Lục Tuyết Cầm đã về thì cô mới tạm biệt hai đứa nhóc, rời khỏi nhà họ Phỉ.

"Tôi đưa cậu về." Phỉ Minh Sâm đưa cô ra đến sân rồi nhưng vẫn muốn tiếp tục đi theo.

Lục Tịnh An nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, "Nhà tôi ở sát bên."

"Tất nhiên là tôi biết, cho nên có thể để tôi đưa cậu về không?" Phỉ Minh Sâm cười nói, ánh mắt nhìn cô chứa đầy chờ mong.

Lục Tịnh An không thể chịu nổi đôi mắt kia của cậu, cứ giống như thần chú vậy, một khi nhìn vào mắt cậu là cô lại có chút không khống chế được chân tay của mình.

"Cậu... Cậu thích đưa thì đưa, tùy cậu." Lục Tịnh An bĩu môi, hai tay đút vào trong túi, đi thẳng ra ngoài sân.

Phỉ Minh Sâm bước nhanh hai ba bước đuổi kịp, đi song song với cô. Có điều còn chưa kịp làm gì thì Lục Tịnh An đã đến cửa nhà cô.

"Đã nói cậu không cần đưa tiễn rồi mà."

"Tôi cam tâm tình nguyện."

Lục Tịnh An không khỏi bĩu môi, "Tôi vào đây."

Phỉ Minh Sâm cười: "Không mời tôi vào ngồi một chút à?"

"Cậu nghĩ hay lắm." Lục Tịnh An liếc cậu một cái, khả năng diễn của tên này quá kém, nếu để mẹ cô phát hiện ra cái gì thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

"Chuyện vừa rồi tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu!"

"Chuyện gì?" Phỉ Minh Sâm giả ngu.

Lục Tịnh An đỏ mặt, "Chính là... Chính là chuyện cậu hôn tôi đó..."

"Nhưng mà tôi còn chưa hôn được mà." Phỉ Minh Sâm bày ra vẻ vô tội, nhìn gương mặt ửng hồng của cô mà cảm thấy đây là khoảnh khắc nhìn cô đẹp nhất.

"Hơn nữa, đây không phải quyền lợi của một người bạn trai sao?"

Trong lúc Lục Tịnh An còn đang mãi suy nghĩ lời phản bác thì Phỉ Minh Sâm đã chớp đúng thời cơ, đột ngột tiến tới khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, vừa chạm vào là lập tức rời ra.

Đầu tiên là Lục Tịnh An sửng sốt, sau đó vô thức nhìn xung quanh một chút.

"Yên tâm đi, không ai thấy đâu."

Lục Tịnh An không khỏi nổi giận trừng cậu, nắm tay siết chặt vang lên răng rắc, có điều khi muốn đánh cậu lại nghĩ đến trên người cậu có vết thương nên cuối cũng vẫn không đành lòng.

Phỉ Minh Sâm biết đại khái băn khoăn này của cô nên tất nhiên có ỷ lại chẳng sợ gì, ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng của cô rồi mới nhẹ nhàng nhấc chân khoan thai đi về nhà.

Nhìn bóng lưng cậu rời đi, Lục Tịnh An tức giận nghĩ trong bụng: Hừ, đợi cậu lành vết thương đi, chờ xem đấy!

Sau đó, cô sờ sờ nơi vừa bị hôn trên trán, sắc mặt lại đỏ bừng đi vào cừa nhà.

Mà Phỉ Minh Sâm đứng ở trong sân nhà mình, nhìn cô gái đi vào nhà rồi mới cười đi vào. Có điều cậu còn chưa đi vào cửa nhà thì đã thấy hai tiểu quỷ tựa ở cạnh cửa, che miệng cười gian manh với cậu.

"Anh hai à, tụi em thấy cả rồi."

"Bọn em thấy cái gì?" Phỉ Minh Sâm ôm cánh tay, nhướng mày nhìn hai tên tiểu quỷ nhà mình.

Phỉ Tân Nguyệt đảo tròng mắt, do dự xem nói hay không nói. Nhưng Phỉ Triêu Dương thì không lo nghĩ nhiều như vậy, nó giơ tay nói: "Tụi em thấy anh kéo tay nhỏ của chị An nha!"

Anh trai song sinh vừa nói, Phỉ Tân Nguyệt cũng can đảm hơn, nó chỉ vào trán nói: "Anh còn hôn chị An nữa!"

"Cho nên?" Phỉ Minh Sâm chẳng hề có chút nào là lo lắng hay rốt ruột khi bị nắm thóp, cậu ngồi xổm xuống trước mặt hai tiểu quỷ, bình tĩnh hỏi han: "Bọn em tính đi mách à?"

Phỉ Triêu Dương và Phỉ Tân Nguyệt liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía Phỉ Minh Sâm. Bọn nó thích nhất là anh hai, làm sao có thể khiến cho anh ấy không vui được chứ.

Ngay sau đó mỗi đứa một bên lôi kéo tay Phỉ Minh Sâm, cười hì hì nói: "Tất nhiên là tụi em không đi mách rồi. Chỉ muốn hỏi có phải là anh hai thích chị An đúng không?"

Nhìn hai đôi mắt đầy tò mò, Phỉ Minh Sâm không khỏi mỉm cười, hỏi: "Các em thấy thế nào?"

"Chắc chắn là thích! Chị An đẹp như vậy mà!" Đây là đáp án của Phỉ Triêu Dương.

Phỉ Tân Nguyệt thì lý trí hơn nhiều, "Nếu như không thì thì làm sao anh hai lại nắm tay của chị An chứ? Hơn nữa còn hôn chị ấy. Cho nên chắc chắn là anh hai rất thích chị An!"

Thấy cô bé con nói năng đầy lý lẽ, Phỉ Minh Sâm không nhịn được nhéo nhéo chóp mũi của nó.

"Vậy các em có thích chị ấy không?" Cậu hỏi.

"Thích!" Phỉ Triêu Dương đáp ngay chẳng cần nghĩ ngợi gì.

Phỉ Tân Nguyệt không trả lời ngay. Thấy cô nhóc có vẻ suy tư, Phỉ Minh Sâm cười nói: "Vậy Tiểu Nguyệt thì sao?"

"Nếu như em thích chị An thì sau này chị ấy sẽ thành chị dâu của tụi em hả?"

Ánh mắt của Phỉ Triêu Dương bừng sáng, "Chị An sẽ kết hôn với anh hai hả?"

Không nghĩ tới hai nhóc con này lại còn suy nghĩ xa xôi đến vậy, nhất thời Phỉ Minh Sâm dở khóc dở cười. Nhưng không thể không nói, vấn đề này của bọn họ khiến cho trong lòng cậu khẽ rục rịch.

Cậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói với bọn nhóc: "Chị An của các em rất thẹn thùng, nếu như muốn chị ấy là chị dâu thì phải giúp anh hai giữ bí mật biết chưa? Đừng hù cho người ta chạy mất."

"Ok." Lúc này cả hai đứa nhóc đều đồng thanh đáp. "Đảm bảo là sẽ không hù chị An chạy mất!"

Lúc này Phỉ Minh Sâm mới gật đầu hài lòng, đưa bàn tay to xoa đầu nhỏ của tụi nhóc, nói: "Như vầy mới ngoan."

"Triêu Dương... Tân Nguyệt..."

Lúc này, giọng của Lâm Tố Vân vang ra từ trong nhà. Bà đi tới cạnh cửa, phát hiện hai đứa nhỏ đang ở đó, không khỏi hỏi: "Các con cứ thập thò bên ngoài to nhỏ cái gì đấy hả?"

Ngược lại với câu trả lời cho Phỉ Minh Sâm, Phỉ Triêu Dương đã thành thực đáp: "Tụi con đang nói về chị An."

Nói xong mới ý thức được, cậu nhóc vội bụm miệng.

"Chị An? Là Tịnh An bên nhà họ Lục kế bên à?" Lâm Tố Vân nhất thời hứng thú.

Vẫn là Phỉ Tân Nguyệt nhanh trí: "Đúng vậy. Tụi con đang nói chị An đã cứu anh hai, anh hai phải cám ơn chị ấy thật tốt."

"Đúng đúng đúng, tụi con vừa nói chuyện này." Phỉ Triêu Dương vội vã chữa cháy.

Lâm Tố Vân liếc mắt nghi ngờ bọn nhỏ, cũng không biết có phải là nhìn ra gì hay không. Có điều cuối cùng bà vẫn gật đầu nói: "Ừ, các con nói đúng. Như vậy mới là bé ngoan."

"Hì hì..." Hai đứa nhóc liền híp mắt cười gật đầu.

"Được rồi, các con làm xong bài tập chưa?" Nói một hồi, Lâm Tố Vân lại sừng sộ lên.

Hai đứa nhóc chơi cả ngày hôm nay, tất nhiên là chưa làm bài tập gì. Ngay sau đó dưới sự giám sát của Lâm Tố Vân, hai nhóc con ỉu xìu đi về phòng làm bài.

Mà Phỉ Minh Sâm trong lúc rảnh rỗi cũng ở bên cạnh hai tiểu quỷ, vừa đọc sách vừa chỉ bọn nhóc làm bài, thỉnh thoảng lại nhắn tin trêu chọc bạn gái một chút...vân vân...

Ở ngôi nhà kế bên, Lục Tịnh An đang nói chuyện với mẹ mình.

Tất nhiên công việc không dễ tìm. Mặc dù Lục Tuyết Cầm nhờ bạn bè giới thiệu, bạn bè cũng rất có tâm, lập tức sắp xếp một cuộc phỏng vấn. Thế nhưng dù sao bà đã làm nội trợ mấy chục năm rồi, đã sớm tách rời khỏi xã hội.

Cho dù chỉ là một vị trí thư ký nho nhỏ nhưng bà phỏng vấn cũng thật trắc trở. Tuy bà có các bằng cấp phù hợp nhưng lại thiếu kỹ năng làm việc, cũng không đạt được các yêu cầu của vị trí này.

Mà bản thân Lục Tuyết Cầm thì vẫn chưa biết rõ mình muốn làm nghề gì. Bà cũng không xác định được là mình có thể làm tốt công việc kia hay không.

Lúc này nghe được đề xuất của Lục Tịnh An thì bà không khỏi sửng sốt.

"Thợ làm bánh ngọt sao?"

Không thể không nói, đây là một lựa chọn tốt, hoàn toàn có thể là hướng để bà suy tính trong tương lai.

Dù sao nhìn người khác ăn món ăn bà làm rồi toát lên sự yêu thích hay biểu cảm sung sướng khiến cho bà cảm thấy rất hạnh phúc, có một loại cảm giác được cần đến.

"An An, mẹ thích đề nghị này của con lắm!" Lục Tuyết Cầm càng nghĩ càng phấn khích, đã lâu rồi bà không có loại cảm giác này.

Sau khi có mục tiêu và phương hướng thì hành động liền khác biệt hoàn toàn. Lục Tuyết Cầm như được rót lại sức sống, bà ôm lấy con gái, hôn một cái thật mạnh lên mặt cô rồi sau đó gọi điện thoại cho bạn bè.

Mấy năm này chuyện đúng đắn nhất bà đã làm chính là không cắt đứt liên lạc với mấy người bạn thân. Bây giờ bà muốn đi ra ngoài cũng không lo là không có người để bàn bạc.

Lục Tịnh An nhìn bóng lưng của bà, lại sờ sờ gò má, nhớ tới vừa rồi ở trước cửa, Phỉ Minh Sâm khẽ hôn lên trán cô, cảm giác như toàn bộ khuôn mặt đều bắt đầu nóng lên.

Đây là lần đầu tiên cô bị con trai chiếm tiện nghi như vậy... Cũng không đúng, không thể nói là lần đầu tiên.

Nghĩ đến hình ảnh ngày hôm đó ở trong nhà của Phỉ Minh Sâm, cô không cẩn thận khiến hai người chạm môi nhau, Lục Tịnh An chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình như sắp bị thiêu cháy rồi.

"Không đúng, lần đó không tính!" Cô lầm bầm tự nhủ.

"Ting ting..." Lúc này có tin nhắn đến.

[Phỉ Minh Sâm]: Đang làm gì đấy? Không phải là đang nghĩ tới tôi đấy chứ?

Làm sao cậu ta biết? Lục Tịnh An thầm giật mình, vội nhìn ra cửa sổ nhưng nhìn một lúc cũng không thấy có ai rình coi. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu nhìn tin nhắn. Tay cô khẽ cử động, bắt đầu soạn tin nhắn.

[Lục Tịnh An]: Không rảnh! Tôi đang nói chuyện với mẹ.

Tin vừa mới gửi đi thì tin của Phỉ Minh Sâm đã nhanh chóng gửi lại. Trải qua mấy ngày tôi luyện, tốc độ đánh chữ của tên này ngược lại càng lúc càng nhanh hơn rồi.

[Phỉ Minh Sâm]: Dì nói thế nào?

Lục Tịnh An bĩu môi, bất đắc dĩ kể cho cậu nghe phải ứng của mẹ cô rồi thuận tiện nói một tiếng cám ơn.

[Phỉ Minh Sâm]: Cám ơn thế này chẳng có tí thành ý nào cả!

[Lục Tịnh An]: Vậy cậu muốn thế nào đây?

Cách màn hình, nhìn dòng chữ thôi nhưng có thể tưởng tượng được dáng vẻ nổi giận của cô gái, Phỉ Minh Sâm khẽ cong môi, gõ một câu rồi gửi đi.

Lục Tịnh An ngồi chờ trên ghế sô pha, rốt cuộc chờ đến tiếng chuông báo tin nhắn tới, khi nhìn thấy cậu hồi âm thì không khỏi liếc mắt nhìn.

Chỉ thấy Phỉ Minh Sâm viết: "Cuối tuần tới hẹn hò với tôi đi."

Hẹn hò gì gì đó... Sắc mặt Lục Tịnh An lập tức ửng hồng.

Suy nghĩ một chút, cô trả lời: "Tùy cậu."

[Phỉ Minh Sâm]: Quyết định như vậy đi, cuối tuần tới cậu là của tôi."

Nhìn lời này của cậu, Lục Tịnh An không khỏi có chút nổi điên. Có điều như đã nói, hiện tại bọn họ chính là bạn trai bạn gái của nhau.

Cô suy nghĩ một lúc, lần thứ hai nhắn lại: "Thứ hai tới nữa sẽ kết thúc giao ước."

Lần thứ hai bị nhắc nhở sự thật này, Phỉ Minh Sâm cảm giác như một kích đâm vào lòng. Có điều chuyện này càng làm cho cậu thêm quý trọng cái cuối tuần cuối cùng được ở bên cạnh người này.

Đồng thời cậu muốn tìm cách để giao ước này kéo dài thêm, cho đến tận khi nào nó trở thành chính thức thì thôi.

Tuần kế tiếp, Lục Tịnh An vẫn như trước, mỗi ngày mang vở ghi bài đến cho Phỉ Minh Sâm chép.

Thế nhưng giống với lo lắng trước đây của Phỉ Minh Sâm, bởi vì có hai tiểu quỷ và mẹ cậu ở đó nên cả hai không có bao nhiêu thời gian riêng tư.

Cho nên cả một tuần này quan hệ của bọn họ chẳng tiến triển bao nhiêu, trái lại còn dường như lạnh nhạt đi một chút. Trong lòng Phỉ Minh Sâm sốt ruột nhưng lại chẳng thể làm gì.

Mà Lục Tịnh An thì nghĩ như thế rất tốt. Như vậy thì cô có thể bứt ra khỏi cái trạng thái kì quái kia, sẽ không bị cậu ta làm cho mặt ửng đỏ tim đập rộn nữa.

Điều này cũng làm cho cô tin tưởng vững chắc rằng những cảm giác trước kia của cô đều là ảo giác. Chỉ cần hai người giữ khoảng cách thì cô vẫn là Lục Tịnh An bình tĩnh tự kiềm chế và một mình đi về như trước kia.

Mặc kệ hai người ôm suy nghĩ gì trong lòng thì cuối tuần này rốt cục cũng đã tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.