"À..." Lúc này Phỉ Minh Sâm mới nhớ tới hiện tại cậu đang còn là một người bị thương.
"Không vận động mạnh, hẳn là có thể chứ?" Cậu suy nghĩ một chút rồi nói.
"Vậy cậu theo tôi đến võ quán để làm gì?" Lục Tịnh An khó hiểu.
Khóe miệng Phỉ Minh Sâm hơi hơi cong lên, cậu nói sẽ đi cùng cô nhưng đâu có ý phải cùng luyện tập.
"An An, con đã ngủ chưa?" Giọng của Lục Tuyết Cầm vang lên phía ngoài cửa cùng với một chuỗi tiếng gõ cửa.
Lục Tịnh An giật mình, theo bản năng nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ.
"Mẹ tôi tới, không thèm nghe cậu nói nữa." Nói xong cô lập tức cúp điện thoại, sau đó chạy đi mở cửa, "Mẹ, có chuyện gì vậy?"
"Cục cưng, mẹ làm đồ ăn khuya cho con." Lục Tuyết Cầm bưng khay đứng ở ngoài cửa, cười dịu dàng từ ái.
Lục Tịnh An gật đầu tiếp bà vào phòng, ánh mắt thoáng nhìn qua rèm cửa còn chưa kéo vào thì không khỏi có chút chột dạ.
"Mẹ, mẹ cũng ngồi đi." Cô đè Lục Tuyết Cầm ngồi xuống, để tránh cho bà nhìn thấy Phỉ Minh Sâm ở đối diện.
"Ừ." Lục Tuyết Cầm không nghi ngờ gì, gật đầu cười.
Đồ ăn khuya là món mì trứng đơn giản, mùi vị mà Lục Tịnh An quen thuộc nhất. Cô không ngại ngùng gì, cầm đôi đũa lên bắt đầu ăn.
"Mẹ, mẹ không ăn à?"
Lục Tuyết Cầm lắc đầu, "Mẹ vừa dùng một ít canh, lớn tuổi rồi, hứng thú ăn cũng không nhiều."
Lục Tịnh An ngước mắt nhìn bà một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Nhìn ra sự thương cảm trong đáy mắt cô, Lục Tuyết Cầm đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô, cười nói: "Đứa nhỏ ngốc."
Lục Tịnh An bĩu môi, động tác lúc này của mẹ làm cô nhớ đến Phỉ Minh Sâm, vậy là tên kia luôn thích xoa đầu cô vì nghĩ cô ngốc sao?
Thấy cô có dáng vẻ không phục, Lục Tuyết Cầm không khỏi bật cười nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn cô ăn.
Một lát sau, bỗng nhiên bà nói: "An An, con nghĩ thế nào... nếu mẹ đi ra ngoài làm việc?"
Tốt nghiệp đại học rồi cưới Mục Khải Phát, bà chưa từng đi làm ở bên ngoài. Làm nội trợ gia đình vài chục năm rồi, kỳ thực là bà có chút lo lắng đối với chuyện tìm việc làm.
Sau khi ly hôn, bà chưa từng có ý định đi ra ngoài tìm việc làm. Dù sao cha có để lại tài sản cho bà, còn có khoản bồi thường lớn khi ly hôn, số tiền này đã đủ để bà và con gái sống thật tốt rồi.
Chỉ là hôm nay khi bà đưa bữa sáng đến bên ngoài cửa phòng của mẹ, nghe được bà cụ trò chuyện với Phương Dự, khen ngợi thành tựu và sự kiên trì trong những năm này của anh ta thì đáy lòng bà ngoài cảm giác đau khổ ra còn có vài phần hổ thẹn đến không còn mặt mũi nào.
Lúc đầu cha cũng có gửi gắm kỳ vọng rất nhiều ở bà, nhưng thiên phú của bà lại không cao, lại quá yếu ớt, chỉ gặp chút thử thách là sẽ không chịu kiên trì nữa.
Đương nhiên, cha cũng không có ép bà. Bà còn nhớ rõ ông từng nói rằng chỉ cần bà có thể hạnh phúc là bà đã có thành tựu. Bất kể là bà làm cái gì thì ông cụ đều sẽ tự hào vì bà.
Nhưng nhìn bà lúc này xem, có cái gì đáng giá để người ta đánh giá cao không? Khó trách mẹ không muốn chấp nhận bà. Bà cụ vốn là một người ưu tú như vậy, có một người con gái như bà có lẽ là tì vết duy nhất trong đời này của bà ấy chăng?
Thêm vào đó, bà như vậy thì liệu sau này có trở thành lực cản cho An An không?
"Mẹ, chuyện gì đã xảy ra với mẹ vậy?"
Lục Tuyết Cầm phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy con gái đang quan tâm thì bà cười nói: "Không có gì, chỉ là muốn đi ra ngoài trải nghiệm một chút thôi. Cả ngày cử lủi thủi đợi chờ ở trong nhà cũng nhàm chán."
Lục Tịnh An không phản đối chuyện bà tìm việc làm, như vậy tính ra vẫn tốt hơn là để bà ở nhà một mình rồi suy nghĩ miên man.
"Vậy mẹ muốn làm công việc gì?" Cô hỏi.
Lục Tuyết Cầm giật mình, nhất thời không biết trả lời làm sao.
"Mẹ còn chưa nghĩ ra." Bà chưa bao giờ tiếp xúc qua với xã hội, thực sự không nghĩ ra được là bà có thể làm gì.
"Không sao, cứ từ từ nghĩ, rồi sẽ nghĩ ra thôi." Lục Tịnh An động viên bà.
"Ừ." Lục Tuyết Cầm cười dịu dàng, có thể được con gái ủng hộ hết mình thì tất nhiên bà rất vui, "Vậy con cứ từ từ ăn nha, mẹ đi ngủ trước."
"Vâng, mẹ ngủ ngon."
Tiễn Lục Tuyết Cầm xong, Lục Tịnh An vừa mới ngồi xuống thì di động lại vang lên.
Không cần đoán cũng biết là Phỉ Minh Sâm.
Cô hơi do dự một chút rồi vẫn nhận điện thoại "Gọi làm gì đấy?"
"Dì đi rồi?"
"Ừ, lên đưa đồ ăn khuya cho tôi."
"Thật sướng quá." Trong giọng nói của Phỉ Minh Sâm toát lên một chút hâm mộ, thậm chí cô còn nghe được tiếng cậu nuốt nước miếng.
"Cậu cũng muốn ăn à?" Cô hỏi.
"Ừ."
"Thật đáng tiếc, cậu chỉ có thể nghe tôi ăn thôi." Lục Tịnh An hút một sợi mì lên, hơi có chút cường điệu hóa: "Mì mẹ tôi làm ăn ngon nhất đấy!"
"Lục Tịnh An, cậu như thế rất không phúc hậu nha!"
"Ha ha."
Hai người cười cười nói nói, không còn ngại ngùng như lúc đầu, cảm giác dường như đã xích lại gần nhau thêm một chút.
"Được rồi, Phỉ Minh Sâm, mẹ tôi muốn đi ra ngoài tìm việc làm, cậu nghĩ công việc gì thì phù hợp với bà ấy?" Cuối cùng, Lục Tịnh An hỏi.
Cô luôn rất quan tâm đến chuyện của mẹ, huống hồ còn là chuyện lớn như đi ra ngoài làm việc thế này. Nhưng cô chỉ là một học sinh trung học, thực sự không có đề xuất gì hay, bây giờ trò chuyện một chút thế này giống như là đang bàn bạc với Phỉ Minh Sâm.
"Dì muốn đi ra ngoài tìm việc làm sao?"
"Đúng vậy."
"Ồ, có vẻ là tôi có một đề nghị hay đấy."
"Là cái gì?" Lục Tịnh An vui vẻ.
Nhưng Phỉ Minh Sâm không trả lời ngay, cậu nhẹ giọng dụ dỗ: "Ngày mai cậu tới nhà tôi đi, tôi sẽ nói cho cậu biết."
"Không thể nói ngay bây giờ à?" Lục Tịnh An cau mày, tính tình cô vội vã, ghét nhất là bị người ta nhử như thế này.
Phỉ Minh Sâm khẽ cười, "Bây giờ mà nói thì ngày mai cậu còn tới nhà tôi không?"
"Sẽ không." Cô gái không hề nghĩ ngợi gì mà đáp ngay.
"Vậy thì không phải xong rồi sao."
Lục Tịnh An vẫn còn có chút khó chịu, "Vì sao nhất định phải đến nhà cậu mới nói?"
"Bởi vì tôi muốn gặp cậu."
Giọng nói của thiếu niên truyền đến qua sóng điện rồi lại từ điện thoại di động truyền đến tai Lục Tịnh An. Cậu nói rất chân thành, nhưng lại làm cho Lục Tịnh An suýt chút nữa bị sặc mì.
"Khụ khụ khụ..." cô ho khan.
Phỉ Minh Sâm nghe thấy cô ho khan thì không khỏi cong khóe môi. Đối mặt với Lục Tịnh An thì quả nhiên vẫn là nói ngay nói thẳng tương đối có tác dụng.
"Bị nghẹn rồi hả?" Cậu hỏi.
"Là do ai gây nên?!" Nghe cậu hỏi nhẹ nhàng như vậy, Lục Tịnh An không khỏi phát điên.
Nghe ra được cô khó chịu, Phỉ Minh Sâm lại thấy hơi đau lòng: "Vậy cậu ăn từ từ thôi, cúp trước đây, ngày mai ở nhà chờ cậu."
Lục Tịnh An bĩu môi, ném điện thoại di động lên trên bàn, đợi một hồi lại phát hiện màn hình trò chuyện vẫn còn sáng, chưa kết thúc cuộc gọi.
"Không phải nói là muốn cúp à?" Còn có việc gì hả?" Rốt cuộc cô không nhịn được mà thắc mắc.
"Tôi đang đợi cậu cúp trước." Cậu nói như chuyện đương nhiên.
"Tại sao?"
"Bởi vì..."
"Thôi thôi, cậu đừng nói nữa." Cậu vừa định nói ra lí do thì Lục Tịnh An lại ngắt lời.
Lần này đến phiên Phỉ Minh Sâm tò mò: "Tại sao? Cậu không muốn biết à?"
"Không muốn biết." Lục Tịnh An bĩu môi, chắc chắn là cậu ta sẽ lại nói mấy lời kỳ cục, làm cho cô tâm tư lộn lộn, "Tôi cúp đây."
Trái lại Phỉ Minh Sâm cũng không miễn cưỡng, cậu gật đầu: "Ừ, được rồi."
Đợi một hồi mà cô gái ở đối diện vẫn chưa cúp điện thoại.
Trong lòng Phỉ Minh Sâm khẽ động, gọi cô một tiếng: "Tịnh An?"
"Chuyện gì..." Giọng nói rầu rĩ của cô gái truyền đến.
Nghe giọng của cô, cậu chỉ cảm thấy trong lòng như có một cọng lông chim đang khẽ gãi vào khiến cậu muốn cười: "Không phải nói là cúp máy sao?"
Lục Tịnh An cắn cắn môi, "Cậu cúp trước đi."
"Tôi không muốn cúp." Phỉ Minh Sâm lắc đầu.
"Kệ cậu!" Rốt cuộc Lục Tịnh An nhấn xuống phím màu đỏ trên màn hình, kết thúc cuộc trò chuyện.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động một giây, cảm giác biểu hiện vừa rồi của mình thực sự có chút kỳ quái khó hiểu, thế mà cô lại cảm thấy... hơi hơi không nỡ.
Cô lắc đầu, vứt cái suy nghĩ kỳ quái kia ra sau đầu, sau đó nhanh chóng giải quyết bữa khuya rồi tắt đèn đi ngủ.
Mà không bao lâu sau khi phòng cô tắt đèn, thì đèn trong phòng đối diện cũng tắt ngúm theo.
Thế nhưng trong hai căn phòng, hai người nằm trên giường cứ loạt xà loạt xoạt trằn trọc khó ngủ, mãi cho đến tận đêm khuya mới hoàn toàn chìm vào yên tĩnh...
Ngày hôm sau, Lục Tịnh An hiếm khi lại có một hôm ngủ quên.
Khi nhìn thấy đồng hồ báo thức đầu giường chỉ mười giờ, cô vội xoay người bật dậy, sau đó chạy thình thịch xuống lầu.
Phòng khách yên ắng, trên bàn có để phần ăn, một tờ giấy đặt phía dưới mâm nhỏ.
"An An, mẹ đi ra ngoài tìm việc làm, nhớ ăn sáng."
Nhìn chữ viết xinh đẹp của người phụ nữ, trong lòng Lục Tịnh An có chút khác thường, xem ra lần này mẹ của cô thật sự quyết tâm rồi.
Cô thả tờ giấy xuống, nhìn thoáng qua căn nhà bên cạnh thông qua cửa sổ, dù sao cũng không hẹn thời gian, trễ thì trễ thôi.
Cô nhún vai, đi rửa mặt, ăn sáng xong rồi mới chầm chậm đi tới trước cửa nhà kế bên. Còn chưa đợi cô đến gần thì bóng dáng của cậu thiếu niên đã xuất hiện trong sân.
Nhìn mặt mày cậu ta sa sầm, Lục Tịnh An mím mím môi, cảm thấy có chút chột dạ.
Phỉ Minh Sâm đi tới trước mặt cô, tất cả thấp thỏm sốt ruột đều thoáng cái tan thành mây khói ngay khi nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu không chất vấn cô vì sao trễ như vậy mà nắm lấy tay cô, nắm chặt lấy bàn tay trắng trẻo của cô gái ở trong tay mình.
"Hôm nay không đi chạy bộ à?"
Lục Tịnh An có hơi kinh ngạc, làm sao cậu ta biết mỗi sáng sớm cô đều đi chạy bộ? Có điều là tất nhiên cô sẽ không nói đến chuyện hôm qua mất ngủ nên hôm nay đã ngủ quên, "Chính là không muốn đi."
Phủ Minh Sâm nhìn cô, thấy cô không vùng tay ra khỏi tay cậu thì tâm tình vốn đang buồn bực thoáng cái lại tươi sáng lên.
"Ừ, vậy thì không đi."
Cậu khẽ mỉm cười, nắm tay cô, dắt cô vào trong nhà.
Tiểu Đại canh giữ ở trước chuồng chó, nhìn dáng vẻ bọn họ nắm tay thì không khỏi sủa gâu gâu hai tiếng, nhưng mà không có ai trong đôi tình nhân nhỏ kia đáp lại.
Vào phòng khách nhà họ Phỉ, Lục Tịnh An luôn cảm thấy hôm nay có gì đó khác hôm qua, nhưng khác ở chỗ nào thì cô lại không nói ra được.
Phỉ Minh Sâm kéo tay cô đi thẳng lên trên lầu.
Lúc ban đầu Lục Tịnh An không thấy có gì không đúng, mãi cho đến khi bị cậu kéo đến trước cửa phòng cậu thì mới kịp phản ứng lại, vội vã dừng chân.
"Không muốn đi vào xem?" Cảm giác được cô dừng lại, Phỉ Minh Sâm quay đầu hỏi.
Lục Tịnh An vừa định trả lời là không muốn thì lại nghe cậu nói: "Hay là cậu không dám?"
Có gì mà cô không dám? Chẳng lẽ còn sợ cậu ta ăn thịt cô không bằng? Thiếu nữ trừng mắt nhìn, hất tay của cậu ra, đẩy cửa đi vào.
Phòng của cậu rất sạch sẽ, không hoàn toàn giống như cô tưởng tượng, đồ dùng nội thất trong phòng bày biện đơn giản và hào phóng, trong đường nét mạnh mẽ lại không mất vẻ nhã nhặn, trái lại nhìn rất thoải mái.
"Cậu ngồi trước đã, tôi đi làm chút đồ uống."
Phỉ Minh Sâm đi tới, nhấn cô ngồi xuống ghế rồi xoay người đi ra cửa.
Trong phòng trở nên im ắng, dường như có thể nghe được chính hơi thở của bản thân.
Lục Tịnh An ngồi ở trên ghế. Đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng của con trai, cảm giác... cũng không có gì đặc biệt.
Ngoại trừ việc cả căn phòng đều tràn ngập hơi thở của Phỉ Minh Sâm, cô thì bị bao vây ở giữa, cảm thấy có chút kì quái không nói nên lời.
Cô đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ tính hít thở chút không khí thì ngay lúc này Phỉ Minh Sâm bưng khay trở lại.
"Để cậu đợi lâu." Cậu đặt khay lên bàn, quay đầu lại nhìn cô với đôi mắt sáng quắc.
Lục Tịnh An cảm thấy hơi mất tự nhiên nên quay mặt đi, sau đó lại bị cậu kéo đến chỗ bàn đọc sách, lần lượt ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Phỉ Minh Sâm liền nhìn chằm chằm vào cô, như trên mặt cô có hoa vậy. Một lúc lâu sau, rốt cuộc Lục Tịnh An không thể chịu được nữa, khẽ chụp tay lên mặt cậu.
"Nhìn cái gì vậy? Không phải là muốn nói chuyện mẹ của tôi à?"
Bị cô chụp lên mặt như Phỉ Minh Sâm lại chẳng hề khó chịu. Cậu kéo bàn tay cô đang dán trên mặt mình xuống, nói: "Trước kia bác gái đã từng làm qua công việc gì chưa?"
Bị vấn đề này của cậu thu hút, Lục Tịnh An không ý thức được cậu không buông tay cô ra mà là nắm chặt lấy, mười ngón đan vào nhau.
Cô suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Chưa, mẹ tôi vẫn luôn ở nhà, chưa từng đi làm."
Chuyện khi còn bé cô không nhớ được nhưng tên Mục Khải Phát cặn bã kia làm sao có thể cho phép mẹ của cô đi ra ngoài làm việc được cơ chứ? Ông ta vẫn luôn cho rằng phụ nữ thì nên ở nhà để hầu hạ ông ta, không thì ông ta sẽ rất mất mặt.
"Như vậy à." Phỉ Minh Sâm gật đầu, nói ra kiến nghị của mình: "Cậu thấy thợ làm bánh ngọt thì thế nào?"
"Thợ làm bánh ngọt?"
"Ừ." Phỉ Minh Sâm phân tích: "Không phải bác gái rất thích làm bánh ngọt sao? Hơn nữa tay nghề cũng khá mà."
Từ khi mẹ con Lục Tuyết Cầm tới đây, em trai và em gái cậu chẳng sợ sẽ không có bánh bích quy và bánh ga-tô để ăn, bởi vì hầu như mỗi ngày Lục Tuyết Cầm đều sẽ mang qua đây nhưng đều là các loại khác nhau.
Ánh mắt Lục Tịnh An sáng ngời, đúng là vậy, tay nghề làm món ngọt của mẹ cô rất tốt, có thể cân nhắc phát triển theo hướng này. Cô gật đầu, tính gửi tin nhắn ngay cho Lục Tuyết Cầm nhưng kết quả là phát hiện quên mang theo điện thoại di động.
"Cậu tính đi đâu?" Thấy cô đứng dậy, Phỉ Minh Sâm không khỏi kéo cô.
"Tôi muốn đi nói với mẹ tôi. Hôm nay bà ấy đi ra ngoài tìm việc rồi."
"Vậy chờ bác gái trở lại rồi nói được mà."
Thiếu niên ngửa đầu nhìn cô, đôi mắt dịu dàng vô hại, mang theo một chút cầu xin tỏ vẻ đáng thương.
Lục Tịnh An không nhịn được cắn môi, nhìn cậu như vậy, cô cảm giác hơi mềm lòng.
Phỉ Minh Sâm lôi kéo tay cô, nói: "Tịnh An, ở lại với tôi đi, được không?"
Cô gái xoay mặt đi, có chút không được tự nhiên nói: "Tại sao lại muốn tôi ở lại với cậu chứ?"
"Tôi thể hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Phỉ Minh Sâm đứng dậy tiến sát tới cô, nhìn thẳng vào mắt cô, "Bởi vì tôi thích cậu, cho nên luôn muốn ở cùng cậu."
"Cậu... Cậu lại đang nói bậy..." Lục Tịnh An hơi lắp bắp.
Phỉ Minh Sâm nghiêng đầu đánh giá thiếu nữ, bỗng nhiên cười nói: "Lục Tịnh An, cậu đang xấu hổ đó sao?"
"Tôi... Tôi nào có?!" Lục Tịnh An như bị chọc trúng, rồi lại chết không chịu thừa nhận.
"Nếu quả thật là không xấu hổ, vậy thì cậu đừng cử động."
"Cái gì cơ?"
Lục Tịnh An không hiểu gì, sau đó liền thấy thiếu niên từ từ tới gần, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng thu hẹp lại.
"Cậu muốn làm gì..." Tim của cô đập dồn dập, thân thể lùi về sau một bước theo bản năng.
Sau đó cô bị vây trong khuỷu tay của chàng trai và bàn học.
"Nói rồi mà, đừng cử động."
Phỉ Minh Sâm chống hai tay lên mép bàn, nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt dừng trên bờ môi hồng nhuận của cô, cuối cùng không nhịn được nữa, từ từ tiến đến gần.