Ấn Tượng Sai Lệch

Chương 5




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiểu xinh đẹp này chính là khái niệm đẹp trong hệ thống ngôn ngữ thẩm mỹ của nhà thiết kế Lộ, không giống với kiểu người bình thường nghĩ.

Trước khi gặp Giang Thừa Nguyệt, anh chưa bao giờ cho rằng có ai đó sẽ cùng lúc khiến anh điên cuồng xem xét ranh giới giữa đẹp và xấu.

Sự thay đổi bài hát đột ngột của ban nhạc trường đại học D đã hoàn toàn kéo theo cả bầu không khí.

Tuy là một lễ hội âm nhạc giao lưu với quy mô nhỏ nhưng không khí của khán giả không thua bất kỳ buổi biểu diễn quy mô lớn nào.

Có không ít người vừa lắc người vừa hát theo nhịp điệu của bản nhạc.

"Tôi nói đúng chứ?!" Với tư cách là giám đốc của Livehouse này, Tống Quân khá thích thú với bieuoir biểu diễn ở đây. "Ban nhạc và nguồn cảm hứng không bao giờ tách rời, đi tìm nguồn cảm hứng của riêng ông đi."

"Ồn ào, bài hát cũng không tính là hay.'' Lộ hứa hỏi, ''Ồn đến nổi khiến tai tôi đau nhức, không bình thường chút nào."

"Có những cái còn điên rồ hơn! Tôi thường trực tiếp đến gần nghe, ở băng ghế quá nhàm chán." Tống Quân nói, "Ném đồ, lặn*, còn điên hơn nữa là đập đàn...Này, quên hỏi bạn nhỏ hôm qua đập đầu ông có nói gì không?"

Giang Thừa Nguyệt rất dễ phấn khích ngay khi bước lên sân khấu. Nhịp điệu tốt, đánh trống ổn định. Phó Du Nhiên, là sinh viên chuyên ngành ngôn ngữ Anh, phát âm lời bài hát rất chuẩn. Tuy hơi không lưu loát, nhưng giọng rất có cảm xúc.

Bài hát dừng lại giữa tiếng hò reo của khán giả, Giang Thừa Nguyệt đánh mạnh vào Cymbals kết thúc bài, giơ dùi trống trên tay phải lên và chỉ vào ban nhạc Trì Phong dưới sân khấu.

Tay Lộ Hứa nắm chặt ly rượu.

Chiếc áo sơ mi của Giang Thừa Nguyệt rất ngắn, khi cậu đưa tay lên như vậy, góc áo bên phải cũng vén lên, lộ ra một phần eo thon nhỏ. Lộ Hứa từ góc độ bên này nhìn từ trên xuống dưới, cảm thấy mình nhìn được chiếc eo nhỏ này rõ mồn một.

Nếu như Giang Thừa Nguyệt có thể yên lặng ngồi ở chổ kia, có ánh đèn từ phía sau truyền đến, thì...

Tóm lại, Giang Thừa Nguyệt lúc này so với bình thường có vẻ sinh động hơn rất nhiều.

"Cảm ơn rất nhiều." Giang Thừa Nguyệt nâng tay, ném dùi trống đã mượn trong tay trái của mình cho người đánh trống khác dưới khán đài.

Tay trống cầm dùi trống và ra hiệu với Giang Thừa Nguyệt bằng nghi thức Rockandroll metal (🤘)

Hầu hết người trong đội chơi đều cả người tràn đầy khí chất, lập tức có người hét lên "Hướng Trì, đột ngột đổi bài hát của người khác, cho tôi một ít Bilian!"

*(Yếu điểm bích liên, Essential Bilian, Bilian có nghĩa là 'ép mặt người ta', không biết xấu hổ, vô liêm sĩ..)

"Giang Thừa Nguyệt!" Trên khán đài đột nhiên có người hét lên tên của cậu.

"Nhảy xuống, nhảy xuống!" Ai đó hét lên.

Lúc trước Giang Thừa Nguyệt chơi nhạc cổ điển, không mấy khi gặp khán giả cuồng nhiệt như vậy.

Cậu còn trẻ và ham chơi, có người hô 'lặn' liền phấn khích thực hiện.

"Ông nói 'lặn' là sao?" Lộ Hứa không hiểu, "Ở đây không có hồ bơi."

"Nhảy...Ai muốn nhảy xuống hồ bơi với ông." Tống Quân chỉ lên sân khấu, "Tự mình xem đi."

Trên sân khấu Giang Thừa Nguyệt hé môi cười cười, ném dùi trống cho Mạnh Triết ở bên cạnh, bước hai bước ngắn, liền hướng phía dưới sân khấu nhảy xuống.

Lộ Hứa "?"

Giang Thừa Nguyệt không bị ngã, mà được khán giả bên dưới nâng lên, hiếm khi diễn như thế này, khóe mắt cong lên ý cười.

Ánh mắt Lộ Hứa đảo qua cái eo lộ ra dưới áo sơ mi, trong lòng cram thấy khó chịu.

Giang Thừa Nguyệt nương theo đám đông dưới khán đài bơi một vòng rồi quay trở lại sau sân khấu, cậu định gửi một tin nhắn cho Lộ Hứa, nhưng Phó Du Nhiên đã tặng cậu một cái ôm.

"Đàn em, nhóc thật đỉnh nha, chơi trống rất chuyên nghiệp." Phó Du Nhiên vô tư nói, "Nhóc tìm được ban nhạc phù hợp nào chưa?"

"Tạm thời chưa." Giang Thừa Nguyệt lắc đầu.

Trên điện thoại có sáu cuộc gọi nhỡ, anh định nhắn lại cho Lộ Hứa.

Phó Du Nhiên nói thêm, "Các ban nhạc trong trường không hợp với nhóc. Nhóc thích hợp với những sân khấu lớn hơn và hơn thế nữa. Tốt nhất là nhóc nên lập ra ban nhạc cho riêng mình. Chị sẽ đi du học vào tháng tới, không thể hợp tác với nhóc được, nhưng chị có thể giới thiệu vài người cho nhóc."

"Thật tốt." Giang Thừa Nguyệt nói.

"Đúng rồi, lát nữa có thể cùng bạn nhỏ về nhà." Tống Quân và Lộ Hứa nói ở khu vực khán đài.

"Thôi đi." Lộ Hứa nhìn Giang Thừa Nguyệt đang vui vẻ cười nói một cô gái, trong lòng đột nhiên có cảm giác khó chịu, "Cũng không phải là người cùng thế giới, cũng không có chủ đề chung, cho nên cũng không cần để tâm đến cậu ta làm gì."

Lộ Hứa trở về nhà cũ trước, mới nhận ra buổi trưa rời đi anh không mang theo chìa khóa.

Quen sống trong một ngôi nhà kiểu hiện đại, tự động nhận diện khuôn mặt, không nhớ là phải mang theo chìa khóa khi ra ngoài, cái cổng sắt lớn này có chút cảm giác hoài niệm.

Đứa con của quê hương, Giang Thừa Nguyệt không biết đã chạy đi đâu, điện thoại một cuộc cũng không tiếp.

Id Wechat của Giang Thừa Nguyệt là 'Măng tre' ảnh đại diện là mặt của một con gấu mèo, Lộ Hứa không quen dùng Wechat trong nước, vất vả tìm được cuối cùng add cũng không có động tĩnh gì.

Nhà thiết kế Lộ ngồi trên ghế xích đu bên ngoài ngồi nhà, bắt đầu trở nên nóng nực.

Giang Thừa Nguyệt tung hoành trong quán rượu ở Thành Đô đến tận khuya, hiện tại cậu không ở nhà riêng, nên sẽ trở về trước mười một giờ.

Đèn nhà cũ đã tắt, màn đêm bao phũ, bãi cỏ trước nhà đầy oán khí.

Giang Thừa Nguyệt "..."

Bãi cỏ "Đi ra ngoài không chào, về muộn cũng không chào, gọi bao nhiêu cuộc cũng không bắt máy, ngược lại cậu còn rất ung dung."

Giang Thừa Nguyệt cảm nhận được sự bực dọc này, cảm thấy rằng Lộ Hứa tám phần là khó chịu với cậu vì chuyện xảy ra hôm qua.

Cậu muốn nói lời xin lỗi, nhưng Lộ Hứa không cho cậu cơ hội nói.

"Tối hôm qua có phải đánh người không?" Lộ Hứa hỏi, "Ném rất mạnh."

Đánh người...

Giang Thừa Nguyệt chột dạ, ngại ngùng cười cười "Anh Lộ, trống.. dùi trống ấy, có thể..."

"Dùi trống cậu đã ném đi." Lộ Hứa thái độ rất kiêu ngạo, đôi mắt xanh thẫm không đáy, nhìn cậu, "Cậu có ý kiến?"

Giang Thừa Nguyệt hít một hơi đau khổ, thành khẩn nói "Không có."

Tài năng và tính cách của các nhà thiết kế hầu hết đều tỷ lệ nghịch.

Lộ Hứa chính là như vậy, rất dễ nổi giận vô cớ, khi tức giận tính tình vốn dĩ không tốt sẽ trở nên xấu xa một chút.

Vì vậy người làm trong ngành này thường sẽ cô độc.

"Còn thất thần làm gì?" Lộ Hứa hỏi, "Mở cửa đi."

"A, được.'' Giang Thừa Nguyệt cúi người rút chìa khóa trong túi ra, chiếc áo sơ mi chói lọi dưới mi mắt của Lộ Hứa.

Ăn mặc lỗi thời, còn ngốc, thật hết cách.

Chơi trong ban nhạc thì không nói, còn bị người ta bắt nạt.

Một khi Lộ Hứa có ý định gây khó dễ, anh không thể dừng lại được, chỉ muốn làm cho Giang Thừa Nguyệt xấu hổ.

Giang Thừa Nguyệt muốn vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm, nhưng lại xụ mặt bị Lộ Hứa một phen đẩy ra ngoài.

"Anh Lộ?" cậu ngẩng đầu nhìn, không biết tại sao.

"Không được vào." Lộ Hứa nói, "Cậu nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, trên quần áo còn có dấu tay. Bẩn thế còn muốn vào phòng ngủ sao?"

Giàn Thừa Nguyệt suy nghĩ một lúc, Lộ Hứa không thích cậu. Cũng bình thường, Lộ Hứa làm sao có thể để ý đến cậu như vậy.

"Anh Lộ, tôi xuống lầu ngủ." Giang Thừa Nguyệt ngoan ngoãn nói.

Ở đây một lần nữa, điều khiến Lộ Hứa khó chịu nhất chính là sự phản kháng thụ động của Giang Thừa Nguyệt khi đối mặt với anh.

Lộ Hứa thích tiếp thu vấn đề, và giải quyết chúng theo khía cạnh tích cực, "Ở dưới lầu không còn chổ cho cậu.''

Giang Thừa Nguyệt bị Lộ Hứa đẩy ra khỏi cửa, chân tay luống cuống dựa vào tường, nhìn Lộ Hứa lấy ra một mảnh màu đen từ một mô hình người mẫu trong phòng, ném vào tay cậu.

"Quần áo cậu tôi giặc sạch sẽ hết rồi." Lộ Hứa nói, "Thay cái này đi, nếu không coi như hôm nay cậu không muốn ngủ."

Giang Thừa Nguyệt "..."

Trước không nói, tiếng Trung lúc này của Lộ Hứa có chút mơ hồ, đều quan trọng là quần áo trên tay có chút quen mắt, cứ như là ''túi rác'' hôm qua cậu vừa chế giễu vậy.

Trong tin tức giải trí, minh tình nào đó trị giá trăm vạn không mượn được quần áo liền thẹn quá hóa giận, hiện tại nằm trên tay cậu còn mang theo cơn tức của Lộ Hứa ném qua.

"Này sẽ không tốt đâu?" Cậu hỏi.

Nó quá đắt, cậu không xứng đáng.

"Bộ quần áo này ở trong mắt cậu xấu xí như vậy sao?" Thấy cậu do dự, Lộ Hứa cao giọng, "Rốt cuộc làm sao cậu lại chán ghét như vậy?"

Giang Thừa Nguyệt cúi đầu nữa ngày không nói, Lộ Hứa nhìn xuống mái tóc mềm mại của cậu, sự khó chịu ban đầu đã vơi đi không ít.

Quên đi, Lộ Hứa thầm nghĩ rằng, nếu thật sự khóc thì thôi vậy.

Anh là một tên già đời như vậy, thật quá đáng để hòa hợp với một đứa trẻ như Giang Thừa Nguyệt, còn chưa bước vào năm nhất.

Lộ Hứa mở miệng "Cậu..."

Giang Thừa Nguyệt ôm quần áo, xoay người muốn đi vào phòng tắm.

"Đều là đàn ông, cậu thẹn thùng cái gì, cứ thay tại đây.'' Trái tim Lộ Hứa mềm nhũn một lúc chớp mắt liền cứng lại.

Giang Thừa Nguyệt cắn cắn môi có chút đau, muốn khóc.

Lộ Hứa thật sự là người ngay thẳng, nói rất thẳng thắng.

Cậu nói bộ quần áo xấu xí, anh ta liền bắt cậu mặc nó, hành vi trả thù ấu trĩ của một tên thẳng nam.

Giang Thừa Nguyệt không hiểu kiểu quần áo này, mặc thế nào, xoay người cần nhắc kỹ, Lộ Hứa phía sau cứ nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu thấy rất mất tự nhiên.

Cậu chỉ là người không nhạy bén về phương diện tình cảm, nhưng không có nghĩa là không biết Lộ Hứa ở đây là đang khi ức hiếp cậu.

"Tôi không mặc được.'' Cậu có chút tức giận, lanh lảnh nói.

"Đi theo tôi." Lộ Hứa đỡ lấy cậu hướng dưới lầu đi đến phòng làm việc.

Bộ quần áo này là dạng dùng để biểu diễn thời trang, không phải đồ thường ngày, tất nhiên một người như Giang Thừa Nguyệt mặc không phù hợp.

Cậu vẫn còn hờn dỗi, khi Lộ Hứa cho cậu ngồi xuống ghế đẩu cao, và Lộ Hứa đem quần áo lộn xộn quấn quanh người cậu, tay chân không phối hợp tốt.

Lộ Hứa đã chạy không ít tuần lễ thời trang, lúc trước đi xem còn chưa tự tay chỉnh trang phục cho người mẫu, liền xô đẩy người mắng nhiếc vài câu.

Giang Thừa Nguyệt từ nhỏ chưa bao giờ bị người khác khiển trách nhiều như vậy, cậu cắn chặt môi, càng muốn khóc.

Nhưng cậu không được khóc, cậu mặc 'túi rác', cộng với thế chất kì lạ này, cậu sau khi khóc khẳng định xấu đến chết đi sống lại, Lộ Hứa lại cười nhạo cậu.

Hồi lâu, cậu nghe thấy Lộ Hứa nói "Tốt lắm, cậu nhìn xem."

Đây là một chiếc áo khoác dài với phong cách trung tính, trên mạng nói là lãnh khốc và soái khí, nhưng phong cách và cả loại vải Giang Thừa Nguyệt cái gì cũng không hiểu.

Bước xuống ghế đẩu, vạt áo quá dài, cậu vấp một cái liền đâm vào người Lộ Hứa.

Thước dây mềm mại quàng qua cổ Lộ Hứa, trên sống mũi là cặp kính gọng vàng, nhìn cậu, mặt bài ra trạng thái làm việc, bất mãn nói, "Cậu có vẻ hơi lùn."

"Tôi lùn?!" Giang Thừa Nguyệt thực sự tức giận nói.

Cậu còn kém 1 cm nữa là 1m8, và cậu có thể phát triển cao hơn nữa, làm sao lùn được.

"Thôi, đừng nhút nhích.'' Trước khi nói gì đó, Lộ Hứa đột nhiên ngồi xổm người xuống, nghiêm túc nhìn một lúc, giơ tay lên cầm lấy một cái kéo trên bàn làm việc, ấn vào bắp chân của Giang Thừa Nguyệt, trực tiếp bị cắt bỏ phần thừa.

Giang Thừa Nguyệt bị sốc, mắt trợn tròn.

Cái kéo này cắt không ít tiền.

Lộ Hứa bỏ kính xuống, tiếp tục nhìn cậu, một bên xem, một bên động thủ chỉnh chỉnh sửa sửa kích cỡ áo, kéo cùng thước dây thay phiên nhau chào hỏi quần áo trên người Giang Thừa Nguyệt.

Anh thật sự thích cảm giác được tùy ý chỉnh sửa quần áo thèo ý mình, không phụ thuộc vào các yêu tố thiết kế, toàn bộ đều làm theo cảm hứng.

Kích thước ban đầu của chiếc áo này phù hợp với những người đàn ông Âu Mỹ cao hơn, Giang Thừa Nguyệt thì gầy phải thay đổi kích cỡ.

Lộ Hứa vốn dĩ chỉ nghĩ bắt nạt cho vui, nhưng cuối cùng lại biến thành nghiêm túc làm việc.

Tính cách mười phần lãnh khốc này, cùng với đôi mắt màu hổ phách có chút ngây thơ của Giang Thừa Nguyệt, có chút cảm giác kiêng kị khó nói, vẫn là một đứa trẻ đơn thuần.

Lộ Hứa từ ngứa răng thành ngứa tay.

"Nhìn không tệ, có khuôn mặt dễ nhìn như vậy đừng có ăn mặt lung tung." Lô Hứa đem tác phẩm đã hoàn thành ở trước gương, thước dây vẫn còn quấn quanh cổ tay, vỗ vỗ vai Giang Thừa Nguyệt, "Cầm, cho cậu dùng làm áo ngủ."

"Nó có đẹp không?" Lộ Hứa ép hỏi, muốn có được câu trả lời.

Giang Thừa Nguyệt ngơ ngác nhìn người trong gương.

Có vẻ như...'túi rác' này trên người cậu, không xấu xí như trong tưởng tượng.

Lộ Hứa chọn quần áo, này hoàn toàn khác với phong cách ăn mặc thường ngày, thậm chí còn có phần xinh đẹp.

Vừa định nói, liền nghe thấy Lộ Hứa cười nhạo một câu, "Tôi đánh cậu hay là có chuyện khác? Môi đều bị cậu cắn đỏ, thật đáng thương."

Lộ Hứa "Đây là tốt tính sao, chịu ủy khuất thế vẫn không khóc."

"Đồ thẳng nam thối." Giang Thừa Nguyệt mắng người xong, xoay người bỏ chạy.

Giang Thừa Nguyệt cả đêm không thèm để ý với Lộ Hứa, cậu mặc bộ quần áo màu đen không cởi ra, liền ngủ thiếp đi trên giường.

Lộ Hứa không có tâm tư gì khác, cảm thấy được bộ quần áo Giang Thừa nguyệt mặc rất đẹp mắt, cũng hài lòng với chỉnh sửa này.

Anh muốn gọi người dậy và chụp hai bức ảnh để lưu trữ lại, trong khi đang suy nghĩ đều này, Lộ Niệm đã gọi cho anh.

"Kyle?" Giọng của Lộ Niệm vẫn luôn dịu dàng, "Ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn có chút lo lắng, con không bắt nạt Giang Thừa Nguyệt chứ?"

"Nếu cậu ta gây sự, con sẽ không thấy cậu ta chướng mắt." Lộ Hứa nói, ''Cậu ta muốn gây sự cũng khó."

"Tốt rồi, có chuyện này, con phải biết." Lộ Niệm nói, "Giang Thừa Nguyệt không thích nghe điện thoại. Nếu có những chuyện tương tự, con đừng giận thằng bé."

"Hả? Chuyện này là sao vậy?" Lộ Hứa vừa hôm nay vì chuyện này mà gây hấn với Giang Thừa Nguyệt, "Cậu ta từ hang động nguyên thủy nào ra vậy?"

"Kyle!" Lộ Niệm đau đầu nói, "Ta không biết cụ thể chuyện ra sao, hình như năm đó khi cha thằng bé gặp tai nạn, chỉ mới 5 tuổi. Cuộc gọi đầu tiên để thông báo là thằng bé trả lời. Từ đó trở đi, thằng sẽ cảm thấy không được thoải mái khi nghe điện thoại."

Lộ Niệm "Ta biết tính khí con thế nào, nhắc con trước một chút, đừng vì vậy mà gây khó dễ cho thằng bé."

Lộ Hứa "..''

Sáng sớm, Lộ Hứa đã nhận được lời mời tạo kiểu tóc từ một số studio và chương trình tạp kỹ nổi tiếng ở Trung Quốc, chưa kịp xem thì đã nghe thấy tiếng mở của phòng dưới lầu.

Giang Thừa Nguyệt đã không còn ở trên giường.

Hôm nay, Giang Thừa Nguyệt hẹn Mạnh Triết và đàn chị Phó Du nhiên, muốn hỏi một chút về việc lập ban nhạc.

Trời còn sớm, cậu tùy tiện mặc bộ quần áo đi ra ngoài, đứng trước quầy hàng dưới táng cây si mua bữa sáng.

Một chiếc Maserti* dừng trước quầy hàng từ sớm, bấm còi.

Giang Thừa Nguyệt không quay đầu nhìn.

Phía sau là giọng nói của Lộ Hứa, "Đi đâu? đưa cậu đi."

Giang Thừa Nguyệt quay lại, ba bông hướng dương to in trên chiếc áo tanktop đen cũng cùng nhau quay lại.

Khóe miệng Lộ Hứa giật giật, không nói được lời nào.

"Không cần anh đưa." giang Thừa Nguyệt nói, "Chúng ta không tiện đường, cũng không có chủ đề chung, bản thân anh không chịu nổi tính khí của mình sao?"

"Cậu tức giận cái gì?" Lộ Hứa hỏi, "Quán ven đường có gì ngon?"

Giang Thừa Nguyệt mang túi bánh bao và bánh quẩy đi về phía trước "Không tức giận, ăn rất ngon."

"Cậu trưng cái mặt tức giận là cho ai xem?" Lộ Hứa hỏi.

Giang Thừa Nguyệt phớt lờ anh.

Xe Lộ Hứa chậm rãi lái theo sau Giang Thừa Nguyệt.

Giang Thừa Nguyệt chạy hai bước xe cũng chạy theo, Giang Thừa Nguyệt dừng lại, xe cũng dừng theo.

"Người khác dắt chó dắt chim đi dạo, còn cậu dắt Maserati?" Lộ Hứa nhàn nhạt nói, "Lên đi."

*Xe Maserati[EDIT/ĐM] 印象失真/Ấn tượng sai lệch - Chương 5


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.