Ấn Tượng Sai Lệch

Chương 11




Lộ Hứa vươn tay xoa xoa tóc Giang Thừa Nguyệt, "Tôi nợ tiền cậu, tôi đều nghe lời cậu."

Ngay từ đầu, quả thật anh có ý muốn đuổi Giang Thừa Nguyệt đi.

Nhưng khi Giang Thừa Nguyệt nói thật sự sẽ rời đi, Lộ Hứa cảm giác chính mình bị bỏ rơi, mất đi quyền chủ động, trong lòng có chút trống trải.

Cảm giác không khống chế được tâm tình, làm cho anh thật không thoải mái.

"Lần sau gọi đến cậu bảo cậu là em trai tôi, biết không?" Lộ Hứa nói, "Để họ đừng chậm trễ, trực tiếp tìm tôi."

Quần áo Giang Thừa Nguyệt ướt một nữa, nhưng trống chút nước mưa cũng chưa dính.

Cậu tùy ý lấy bộ đồ ngủ cotton đen trắng trong tủ ra và lấy khăn lau tóc.

"Cậu mặc bộ quần áo này, trông.....thật đẹp." tay sờ sờ chóp mũi, mỗi chữ mỗi câu Lộ Hứa nói có chút gian nan.

"Thật sao?" Đôi mắt Giang Thừa Nguyệt như phát sáng, lập tức nhảy dựng vì vui mừng, "Tôi cũng cảm thấy đẹp a."

Lộ Hứa nghiêng đầu nhìn sàn nhà, không biết vì cái gì, cảm giác như vừa rồi, chính mình đang nịnh nọt.

Cho nên, nhìn vào gương phỉ nhổ chính mình một phen.

"Buổi chiều cậu đi đâu?" Lộ Hứa hỏi, "Mu bàn tay bị sao thế này?"

Trên tay Giang Thừa Nguyệt trên tay có một vết bầm nhỏ, rất dễ thấy trên làn da trắng nõn của cậu.

"Trưa nay tôi phát sốt, nên đến bệnh viện." Cậu kể lại bị bắt truyền dịch đến tận chiều, nhân tiện cậu phàn nàn về chị y tá cầm kim tiêm bị lêch, còn muốn thêm wechat của cậu.

"Thể chất không tốt, cậu còn có thể mặc cả với bác sĩ?" Lộ Hứa nói, "Ngày mai tôi không có việc, cùng cậu đến bệnh viện một chuyến."

"Không cần đâu?" Giang Thừa Nguyệt hai mắt mở to nhìn anh.

Vị này cả người đều là mấy món đồ xa xỉ, ra ngoài lúc nào cũng phát quang chói lóa.

"Chỉ đi theo, tôi không xứng sao?" Lộ Hứa nhướng mi hỏi hắn.

"Đi .. đi theo a." Giang Thừa Nguyệt sửa lại, "Hoặc là đi cùng đi."

Giang Thừa Nguyệt không chỉ ngày mai sẽ đến bệnh viện, mà còn hẹn buổi tối chơi trống ở một quán bar trên phố Wenchuang.

Người mà cậu định học là Trần Như Huy, người chơi guitar Lí Tuệ đã liên lạc, anh ta từng học trống ở một trường âm nhạc nước ngoài, hiện tại đã trở về.

Nghe nói Trần Như Huy liền đồng ý, và ngay lập tức nói rằng họ là dân nghiệp dư học hỏi từ sở thích nhiều hơn.

Giang Thừa Nguyệt rất có nghiêm túc khi nói, khi cậu tập trung nói với Lộ Hứa về chuyện ban nhạc, đầu nghiêng sang một bên động tác lau tóc chậm lại, tay giơ lên có chút mỏi.

Lộ Hứa thấy động tác cậu đột nhiên chậm lại, nên vươn tay rút khăn tắm khỏi tay cậu, giúp cậu lau tóc.

Làn da của Giang Thừa Nguyệt dường như rất mỏng manh, khăn tắm hơi thô ráp, lau nhẹ liền đỏ hồng, khăn tắm trong tay Lộ Hứa cố ý hay vô tình cọ mấy lần lên cổ cậu, để lại một mảng ửng đỏ.

"Đau a." Giang Thừa Nguyệt cúi thấp đầu xuống, "Nhẹ thôi."

"Xin lỗi." Lộ Hứa nói không chút thành ý nào, thu tay lại, cúi người thổi nhẹ vào cổ cậu.

Hơi thở ấm áp làm cho Giang Thừa Nguyệt có chút ngứa ngáy, hơi quay đầu tránh đi, má trái áp vào lòng bàn tay Lộ Hứa, Lộ Hứa nhẹ nhàng giữ cố định đầu cậu lại.

Giang Thừa Nguyệt bị dính mưa, gò má có hơi lạnh, lòng bàn tay Lộ Hứa chạm vào một lúc, cảm giác mềm mại hơn bất cứ vật liệu nào mà anh tiếp xúc qua.

Video tahrm đỏ của Từ Nặc Cẩn vẫn đang được tìm kiếm rất nhiều trên weibo, Giang Thừa Nguyệt vừa mở weibo, click vào liền nhìn thấy.

Lộ Hứa khen bộ quần áo cậu đẹp, Giang Thừa Nguyệt cảm thấy mình phải lịch sự, nói về công việc của Lộ Hứa một chút, "Bộ quần áo trắng này rất đẹp, bọn họ đều nói Từ Nặc Cẩn mặc vào giống thiên sứ, trên đầu như có hào quang, làn da giống như đều phát sáng."

"Hào quang? Đó là ánh sáng của đèn, cộng thêm hiệu ứng camera, cậu thích không? Tôi chụp cho cậu." Lộ Hứa chẳng để ý nói, "Dể làn da sáng lên, cần trang điểm một lớp dày."

Lộ Hứa, "Da cậu đủ đẹp rồi, tôi không khuyến khích cậu trang điểm."

Giang Thừa Nguyệt "..."

Giang Thừa Nguyệt thấy có bài post nói về Lộ Hứa trên weibo nên đã click vào đọc, một lúc sau cậu hỏi, "Trần An Địch là ai?"

"Trần An Địch? Andy?" Lộ Hứa nói, "Miễn cưỡng gọi là nhà thiết kế, một học giả."

Lộ Hứa sẽ tức giận khi nói về Trần An Địch, nhưng thấy Giang Thừa Nguyệt dựng thẳng lưng, bày ra tư thế muốn nghe, anh phải nói thêm vài câu, "Tốt nghiệp cùng trường thiết kế với tôi, nhưng thành tích hắn không bằng tôi, không giỏi bằng tôi, làm cậu ta bị nghẹn, kể từ đó, không biết bằng cách nào anh ta biết được tôi sử dụng các yếu tố gì khi thiết kế, tuần lễ thời trang Paris năm ngoái, không nhịn được, tôi đã cho hắn một đấm, còn đăng lên báo thật tâm khen ngợi tôi.

Giang Thừa Nguyệt "..."

Tên kia thật mẹ nó phô trương, loại chyện vậy cũng làm được.

"Trên weibo nói rằng hắn cũng đã trở về Trung Quốc.'' Giang Thừa nguyệt giơ di động cho Lộ Hứa xem.

"Quay trở về, Trung Quốc lớn như vậy, có thể nào lại phải chạm mặt." Lộ Hứa khinh thường nói, "Thật sự có chạm mặt đi nữa, người sợ cũng là hắn."

Giang Thừa Nguyệt hôm trước ở bệnh viện bị mấy y tá nhìn chằm chằm trong lúc truyền dịch, hôm nay cậu dẫn theo tên nam nhân con lai, mắt màu lam sẫm này, ánh mắt mấy y tá đều nhìn thẳng vào họ, còn nhiều lần tới tới lui lui trước mặt cậu và Lộ Hứa.

Lộ Hứa chưa bao giờ đi truyền dịch mà đông người thế này, dưới ghế đẩu đặt hơn mười cái khăn giấy, lúc này mới miễn cưỡng ngồi xuống.

Bệnh viện này gần trường đại học, hậu hết người ngồi ở đây truyền dịch đều là sinh viên đại học D do bị cảm và sốt.

"Một anh đẹp trai khuôn mặt tuấn tú, đeo kính áp tròng? Hay là mắt xanh a?" Giang Thừa Nguyệt nghe thấy hai cô gái phía sau đang bàn tán, "Đẹp trai quá a.''

Một lúc sau, có nữ sinh đến trước mắt Lộ Hứa, ''Xin chào, anh đẹp trai, tôi có thể thêm..."

"Không phải áp tròng thẩm mỹ, hai thế hệ hỗn huyết, hàng thật giá tốt." Lộ Hứa, người đang vẽ trang phục, nói mà không ngẩng đầu lên, "Không thêm wechat."

Giang Thừa Nguyệt, "...?" Cừ thật, anh ta còn biết wechat.

Một bên tay Giang Thừa Nguyệt đang truyền dịch, một tay còn lại cầm điện thoại không thể chơi GarageBand, cho nên cậu đành buông di động xuống, nghiêng người xem Lộ Hứa vẽ.

Cậu không có nhiều hiểu biết về ngành thiết kế, chính là thường xuyên thấy Lộ Hứa ở phòng làm việc dưới lầu thường xuyên vẽ vẽ mấy bức tranh, hoặc cầm thước mềm đo tới đo lui người mẫu bằng nhựa. Lúc Lộ Hứa chăm chú làm việc, trên cổ quấn thước đo, thỉnh thoảng phòng làm việc có vị đắng nhàn nhạt của cà phê đen.

Bình thường những lúc như vậy, bước xuống lầu, dưới ánh đèn sẽ nhìn thấy rõ đường nét tinh tế của khuôn mặt.

"Nhìn gì?" Lộ Hứa hỏi, "Cảm thấy hứng thú?"

"Tôi xem không hiểu." Giang Thừa Nguyệt thành thật nói.

Bản vẽ trên máy tính bảng trông giống như một chiếc váy, Giang Thừa Nguyệt không thể hiểu, chỉ biết bút trên tay Lộ Hứa quẹt vài nét, nét gấp váy làm cho chiếc váy thêm phần thật hơn, và có thể ra ra chất liệu vải.

"Hình vẽ chi tiết, thể hiện đặc điểm và đặc thù của loại vải, để người xem bản vẽ nhìn thoáng qua cũng có thể nắm bắt được." Bút tỏng tay của Lộ Hứa chỉ vào máy tính bảng, "Cậu nhìn chổ này, cần nhấn mạnh những thay đổi trong các nếp uống..."

Bình thường Lộ Hứa vẽ bản thảo trong studio có ánh sáng xung quanh thoải mái hoặc trong một biệt thự trên núi có phong cảnh đẹp, anh chưa bao giờ vẽ bản thảo ở một nơi đông người như vậy, không biết do cảnh tượng xung quanh mới mẻ hay do Giang Thừa Nguyệt, nét bút trong tay anh càng dứt khoác hơn.

"Nếu bình hết dịch để truyền, sẽ hút máu ở tĩnh trở lại, người phụ trách cậu sao lại để thế này?" Y tá trường bước tới, vừa rút kim tiêm trên mu bàn tay Giang Thừa Nguyệt vừa hỏi Lộ Hứa, "Người ngoại quốc a, hello? Cậu nghe hiểu được tiếng Trung không? Cậu tới làm gì mà không để ý?"

"Được." Lộ Hứa đuối lý, "Sai lầm rồi, sai lầm rồi."

Giang Thừa Nguyệt chưa bao giờ thấy anh bị khiển trách như vậy, trong lòng cười thầm.

Hai người chuẩn bị rời đi, một phụ huynh tay ôm một đứa trẻ đang khóc, đôi giày đứa trẻ vô tình đạp vào áo của Giang Thừa Nguyệt, người phụ nữ không trấn an nổi đứa trẻ suýt chút nữa đem đứa trẻ ngã xuống đất.

Lộ Hứa kịp thời đưa tay đỡ lấy bé gái khoảng năm sáu tuổi, đặt xuống đất, giúp cô bé lau lau nước mắt, "Sao lại khóc, đừng khóc nữa."

Cô bé bị cặp mắt màu lam đẹp mắt thu hút, miệng cười toe toét, không khóc nữa.

Cha mẹ cô bé cảm ơn anh, tới ôm đứa nhỏ đi.

Giang Thừa Nguyệt thoáng lui hai bước, sợ chính mình dính phải nước mắt.

Lộ Hứa định quay đầu lại dắt người đi thì phát hiện, Giang Thừa Nguyệt đều thối lui đến năm thước. (~1,65m).

Lộ Hứa "?"

Vẫn còn vài giờ nữa trước buổi biểu diễn của Giang Thừa Nguyệt vào buổi tối, cậu dùng một miếng băng y tế dán lên mu bàn tay và theo Lộ Hứa đến chi nhánh công ty NancyDeer.

Sau khi ra khỏi thang máy, những người trong chi nhánh vẫn lén lúc nhìn Giang Thừa Nguyệt------

"Lộ tiên sinh dẫn theo ai thế?"

"Trông cậu ta thật đáng yêu, giống thần tượng nhỏ a, trong rất bụ bẫm, mà quần áo mặc hơi tệ."

"Không biết thì đừng nói vừa, đừng bàn tán nữa, đang trong giờ làm việc đấy."

Giang Thừa Nguyệt chưa bao giờ đến một nơi như vậy, xung quanh đèn sáng choang, cứ cách vài bước lại là gương, hàng loạt giá treo quần áo được treo trên các loại quần áo, và những nhẫn viên ăn mặt sang chảnh tới lui qua lại xung quanh.

"Cậu buổi tối có hẹn phải không, tay trong tên Trần gì đó?" Lộ Hứa hỏi.

"À, vâng." Giang Thừa Nguyệt nhớ tới, ngày hôm qua Lộ Hứa có xem khi cậu gửi tin nhắn.

Cậu còn nghĩ sẽ bị anh xem thường, không nghĩ Lộ Hứa cũng để mắt tới.

Áo sơ mi Lộ Hứa bị đứa bé kia đá trúng, bây giờ vẫn còn sính đầy vết dơ, Lộ Hứa nhìn nhìn rồi nói, "Thay đi, ở đây có vài thứ đơn giản, không như túi rác, sẽ không khác người đến khó coi."

Lộ Hứa bình thường quyết định gì sẽ bắt tay làm ngay, không thèm hỏi ý kiến ai, nói xong liền mang thước dây vòng qua eo Giang Thừa Nguyệt.

"Lộ tiên sinh." Trợ lí Vương Tuyết bước vào, vừa vặn nhìn thấy ông chủ cầm thước dây, đo vòng eo của thiếu niên đứng trước mặt, "...Sở tiêu thư mời ngài ăn tối tại khách sạn Victoria Rose lúc 8 giờ tối."

Cô ấy nói tên của một ngôi sao nổi tiếng trong nước, đặt lá thư mời có mùi nước hoa và hoa hồng lên bàn làm việc Lộ Hứa.

"Ừ." Lộ Hứa lên tiếng trả lời, "Cô đi đi."

Trợ lí Vương, "?" Anh con mẹ nó đây là đang hẹn anh, tôi đi làm gì?

Lộ Hứa "Với vị trí của cô ta không xứng để tôi trực tiếp giáp mặt nói chuyện hợp tác."

Vương Tuyết "........"

Giang Thừa Nguyệt "........"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.