Án Treo Linh Hồn

Chương 47




Vương Giác lặng người.

“Hôn môi, mà có thể giảm đau, sao, chuyện, chuyện này, có căn cứ khoa học à.” Y bật thốt như một con robot.

“Anh gạt tôi.”

Vương Giác nghe anh kể lại những hành vi nông nỗi của mình thì bỗng thấy nhột quá mức, cứ như đang bị anh ghẹo vậy.

Y vừa định lên cơn thì nghe tiếng anh nói:

“Có.”

“Opioid.” Lý Vi lẳng lặng nói: “Nó là một hợp chất do cơ thể tự sản sinh trong nước bọt, có tác dụng giảm đau gấp sáu lần morphine.

Một nụ hôn nồng có hiệu quả tương đương một liều hormone.”

Vương Giác nghe mà sững sờ.

Thật sự có hả.

Nụ, nụ hôn nồng…

Hôn nồng là hôn kiểu gì hả?

Hai má hơi ửng nhiệt, y nhón người sang thầm chuẩn bị tâm lý, chớm thấy hơi thở ấm áp bắt đầu hoà quyện, chóp mũi hai bên đã cận kề…

Thế rồi, y bỗng nghĩ đến điều gì mà ánh mắt u buồn hẳn.

Y hít sâu một hơi và ngồi xuống.

“Anh muốn tôi hôn anh sao?”

“Có lẽ cơ sở khoa học của anh là hormone.” Vương Giác gắng gỗ che dấu nỗi quạnh hiu trong lòng và bày ra một nét mặt tươi cười: “Nhưng là anh không có cảm giác gì với tôi cả, nên chỉ e rằng sẽ không có hormone sản sinh đâu…”

“Không phải tôi không muốn… dù sao lần nào…” Y rất vất vả mới thốt trọn câu: “Nhịp… tim anh…”

“Cho dù tôi…”

“Tôi…”

Đến cùng y vẫn không nói hết câu mà chỉ đành cúi đầu cười khẽ.

Một nụ cười đượm nỗi cô đơn.

Lý Vi vươn tay, lòng bàn tay đặt dưới cằm nâng mặt y lên để y nhìn vào mình.

“Có phải nhịp tim năm mươi khiến em nghĩ rằng tôi là người máy?”

“Không, nhịp tim của vận động viên cũng thấp…” Vương Giác cười khan, nhưng khoé mắt không khỏi ươn ướt: “Cường độ tập luyện cao giúp tim bền bỉ, vận động một chút chưa đủ để tạo áp lực lưu thông máu… Tôi hiểu mà.”

“Thế thì em hãy sờ vào đây một chút.”

Anh kéo ngón tay Vương Giác về phía đôi mắt mình.

Khi sắp chạm đến hàng mi, Vương Giác bối rối muốn rụt tay lại nhưng Lý Vi tiếp tục giữ lực mà thậm chí không hề chớp mắt —

Thẳng đến khi anh kéo đầu ngón tay y chạm lên tròng mắt mình.

Lý Vi vẫn lặng yên bất động như không hề có cảm giác gì.

Vương Giác còn không dám thở mạnh.

Y cũng từng giải phẫu, không phải chưa từng chạm qua nhãn cầu người khác, song dù mang bao tay không có cảm xúc rõ rệt nhưng cũng không thể là cảm giác như thế này được.

Cảm giác này như đang sờ vào nhựa acrylic cứng vậy.

Trong phút chốc mà y chợt cảm thấy thế giới thật phi lý, đến mức y bắt đầu đặt câu hỏi cho sự hiện hữu của hết thảy trước mắt.

Y nghe thấy âm thanh run rẩy từ miệng mình:

“Bà cố nội, anh là người máy thật hả?”

Lý Vi mỉm cười.

“Tôi làm nó bằng Polymethyl methacrylate đấy.” Anh kể ra một loạt tên nguyên tố rồi kẹp ngón cái và ngón trỏ Vương Giác lại với nhau: “Em có thể lấy nó ra.”

Lý Vi mở to mắt để phối hợp nên y lấy ra một cách nhẹ nhàng, đây là một tấm kính cứng và trong suốt, dày còn hơn cả thấu kính chỉnh hình, kích thước gần như có thể phủ trọn con mắt.

Khi y lấy ra thấy vật thể đó hơi co lại, y chớp mắt một cái thì nó không còn phản ứng gì nữa.

“Xong rồi sao nữa?” Vương Giác không hiểu lắm.

“Lần trước em đếm nhịp tim tôi là bao nhiêu?” Lý Vi không trả lời mà hỏi lại.

“Tôi không nhớ lắm…”

“Vậy bây giờ em thử lại xem nào.” Lý Vi cất mảnh kính kia đi, rồi nắm cả hai tay Vương Giác, một tay đặt trên mạch cổ, một tay đặt trên ngực mình: “Tôi đếm thời gian, em đếm nhịp nhé.”

“Lần này, nhớ kỹ đừng đếm sót đấy.” Đây là lời cuối cùng trước khi Lý Vi hôn xuống.

Đây là một nụ hôn sâu đầy dịu dàng.

Ngay lúc bờ môi cánh lưỡi chạm vào nhau liền thấy ngất ngây và ấm áp.

Nụ hôn này không giống cái hôn mãnh liệt bên tường lần kia, cũng không thất thường như nụ hôn khiêu khích trên giường, mà lần này thật êm dịu tự nhiên, tưởng chừng vun góp mà thành từ bao lần tập luyện.

Tay trái và tay phải đều đang đặt trên vị trí cá biệt nhất của sinh mạng Lý Vi, thân kề thân như đang nồng nhiệt đón nhận một cái ôm mà còn vờ như chẳng ngó.

Sau phán định chính là tù ngục.

Toàn thân thể y đã bị giam cầm.

Y muốn chìm lặn trong nụ hôn này, không nhìn hết thảy, không màng hết thảy, và không bao giờ rời khỏi.

Khó khắn lắm Vương Giác mới tìm được chút lý trí sót lại giữa triền triền giao thoa môi lưỡi, lấy lại chút cảm giác từ đầu ngón tay lẫn trong nhịp đập cuồng si của bản thân, y vất vả nhẩm tính nhịp tim đối phương.

Thịch thịch.

Thịch thịch.

1, 2, 3, 4, 5…

Những con số hoá lốc xoáy bao vây lấy y, hàng dãy số tự nhiên không ngừng nổi lên trong đầu, nắm tay nhau thúc nảy rộn rã, chúng nhảy, nhảy, bao quanh và xô đẩy trong y.

Khi đếm tới 120, y mới khó khăn mà đẩy Lý Vi ra, rồi hổn hển hỏi: “Đã bao lâu rồi?”

Vương Giác nhìn anh, ngạc nhiên hết mực.

Trong tâm thức y, Lý Vi luôn là một con người cao nhã và tinh tươm, ngay cả lúc máu me nhuộm thân trong phòng tắm lần kia mà từng cử chỉ điệu bộ anh vẫn nhất mực chính đính.

Vậy mà giờ đây khi bị gỡ đi thấu kính, đôi mắt Lý Vi rớm nước, gốc tai ửng đỏ, và người thì đang trầm lặng thở gấp.

Anh hít vào hai hơi thật sâu rồi mới đứt quãng nói: “Vẫn chưa tới một phút.”

“Sao, sao có thể nhanh như vậy?” Vương Giác sợ hãi nâng mặt anh: “Tâm nhĩ anh chấn động ư? Là Khôi Kình sao? Khôi Kình gã…”

“Không.” Lý Vi phủ tay mình lên tay y, cười nói: “Là em làm.”

“Em làm… Sao lại như vậy… không phải là…” Vương Giác mê man lẩm bẩm: “Nhịp tim sẽ không gạt người sao…”

“Đúng là sẽ không gạt người.

Nhưng em biết không, có một khái niệm gọi là phản xạ đồng tử.” Nhiệt độ cơ thể Lý Vi tăng đột ngột nên bàn tay kia cũng hơi lành lạnh với anh: “Khi nhãn cầu bị tháo ra, chịu áp lực hoặc có tác động cơ học vào mắt, thì dây thần kinh phế vị sẽ bị kích thích, dẫn đến rối loạn nhịp tim và làm mạch đập chậm lại.”

“Tôi dùng vật liệu tương tự thấu kính nội nhãn để làm một máy áp nhân tạo cho bản thân.

Nó cũng giúp điều hoà thân nhiệt, khi nhiệt độ cơ thể tăng cao sẽ tự động dày lên, dẫn đến gia tăng áp lực, và ngược lại.

Làm vậy có thể duy trì nhịp tim của bản thân khi đối diện với Khôi Kình.”

Tháo bỏ lớp nguỵ trang thì tim tôi vẫn hừng hực muôn thuở.

“Ôi, là như thế đấy ư.”

Khúc mắc được giải toả, cành lá khô cằn theo đó mà thui chột, một cõi linh hồn phút chốc thênh thang rộng mở.

Để trông thấy trước mắt một tầng sương khói mịt mù từ miệt núi xa xăm.

“Tăng nhãn áp… khó chịu lắm phải không?” Vương Giác chớp mắt vài lần hòng cố nhìn thật rõ người trước mặt, nhưng vẫn hỏi:

“Vậy nên anh cũng thích tôi, có phải vậy không?”

Lý Vi suy tư vài giây.

Vương Giác rụt cổ chờ đợi, rồi chợt thấy hơi hối hận.

“Câu hỏi này khó quá.” Anh thẳng thắn trả lời: “Tôi chỉ vừa học được muốn là gì, vẫn chưa hiểu thế nào là thích.”

“Ở cạnh em, luôn làm mắt tôi đau đớn.” Lý Vi kết luận: “Tôi có thể khẳng định như vậy, cái này… có tính không?”

Anh nhìn Vương Giác một cách chân thành mà ngờ ngợ.

A —

Tính! Tính!

Vương Giác thét lên trong lòng.

Viên thuốc đó đã giúp anh hiểu thế nào là muốn…

Thảo nào sau khi tỉnh lại, anh như biến thành một người khác.

Nhưng y vẫn tự nhủ, Lý Vi vẫn chưa thật sự hiểu, tốt nhất vẫn nên… chậm một chút! Chậm một chút!

Vương Giác cẩn thận hỏi: “Sau khi gặp tôi anh mới phải đeo cái này à?”

Hãy nói với tôi, là vì anh muốn bảo vệ tôi.

Hãy nói với tôi, là vì tôi mà anh không khống chế được nhịp tim.

Hãy nói với tôi, anh…

“Không phải.”

Y như bị tạt một gáo nước lạnh, khắp người buốt giá.

Vương Giác lặng lẽ nuốt nước mắt vào lòng: “Ồ.”

“Nhưng mà —”

Vương Giác ngước mắt nhìn anh.

“Sau khi gặp em, tôi phải đổi sang thấu kính dày hơn.”

“Vì tôi nhận ra ngưỡng cực trị ban đầu không đủ.”

Vương Giác khẽ hỏi: “Là lúc nào…”

“Buổi sáng sau hôm tôi chuốc thuốc em lần đầu.”

Nói hay quá, không phải là cái buổi sáng anh dâm loạn tôi đó sao.

Một tia sáng loé lên trong tâm trí Vương Giác.

“Vậy… vậy việc anh ra đường bị Tịch Miên dễ dàng tiếp cận thân thể đến năm giây chẳng lẽ nào…”

Hãy nói với tôi, vì tôi gọi tên anh làm tim anh loạn nhịp.

Hãy nói với tôi, anh giảm hiệu quả như thế là vì đây là lần đầu tiên tim anh đập nhanh đến vậy.

Hãy nói với tôi, anh…

“Không phải.”

Vương Giác muốn thụi anh một phát.

“Vậy rốt cuộc là vì sao!”

“Vì lúc đó tôi…” Ánh mắt Lý Vi gợn sóng: “Hắt xì một cái.”

Vương Giác không thể tin vào tai của mình nữa.

Y mất nửa tháng trời chỉ dạy Lý Vi cách hắt xì.

Vậy mà sau đó khi anh hắt xì hẳn một cú thật oanh liệt, y vẫn luôn nghĩ là anh giả bộ.

Nào có ngờ đó là thật.

“Ở cùng với em tôi quá buông lỏng.

Nửa tháng đó là nửa tháng thoải mái nhất cả đời này của tôi.”

Vương Giác hẫng một nhịp tim, chỉ yên lặng lắng nghe.

“Dường như những điều bị đè nén bấy lâu, những dục vọng, bản năng, nhịp tim đều nhất loạt truất bỏ gông kiềm.

Gặp em rồi tôi như vỡ bờ.”

“Chỉ qua một ánh mắt.”

Em mở mắt giữa gông cùm trói buộc theo dòng chảy thời gian.

Biết bao lời thật tâm thổ lộ cùng em, hết thảy chân tình ký gửi nơi em, cũng theo đó mà thức giấc.

Con người vô hồn vô cảm như tôi, cũng vì em mà sống.

“Tôi luôn đeo thấu kính là vì nhịp tim của tôi bị giám sát trường kỳ, và tôi không thích bị người khác kiểm soát, nên luôn chừa một biện pháp để phòng ngừa rủi ro.”

“Sau đó tôi mới vỡ lẽ.”

Rồi y nghe được anh nói:

“Trong dòng đời sát thủ đằng đẵng của tôi, em mới là loại nguy hiểm bậc nhất.”

Rầm.

Rầm rầm.

“Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa.”

Vương Giác rưng rưng nước mắt mà vẫn lì lợm chăm chú nhìn anh, giọng y mềm mỏng còn mang phần nức nở, y uất ức ai oán:

“Anh thích tôi.

Thật sự là anh thích tôi.”

“Là vậy thật ư?” Lý Vi suy ngẫm, đảo mắt rồi nhìn thẳng vào con người bé nhỏ đáng thương đang rơi lệ trước mắt.

Anh nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời nói:

“Tôi thích em.”

Như một sự khẳng định xung động.

Vương Giác ngửa đầu để nước mắt ngưng rơi.

Y dỏng tai như thể muốn lần nữa tách lìa mộng thực:

“Anh nói lại lần nữa đi.”

Lý Vi vươn tay nâng mặt y, lau khô nước mắt:

“Tôi thích em.”

Vương Giác nghe thế liền sững sờ nửa giây, rồi như đã chờ đợi hàng bấy lâu, kiên trì nói tiếp: “Anh nói lại lần nữa đi?”

“Tôi thích em.” Lý Vi cười nói.

Y đã nghe rõ được rồi, vừa nghe rõ vừa nghẹn ngào.

Y khóc đến khàn họng, đòi hỏi cực vô lý:

“Anh có thể nói lại lần nữa không?”

“Em muốn tôi nói bao nhiêu lần cũng được.” Giọng Lý Vi dịu êm như nước: “Nhưng không phải bây giờ.”

“Tại sao?” Vương Giác ngơ ngác hỏi.

“Ài, nói không được.” Lý Vi thở dài: “Tôi đau quá đi.”

Đoạn nháy mắt với y một cái.

Vương Giác đơ mất hai giây mới hiểu anh vừa nói gì.

Đồ khốn này đang đòi được hôn.

“Đồ xấu xa.”

Y vừa mắng vừa tiến lại hôn anh.

Vừa xoa dịu cơn đau của anh, vừa gặm nhắm vết thương của chính mình.

– Hết chương 47 –

Góc tía lia:

Oầy, chương này soft vãi ; 3 ;.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.