Án Treo Linh Hồn

Chương 3




“Khi bạn dùng ngôn ngữ, ngôn ngữ cũng đang nói về bạn.”— BÚT KÝ DO LÝ VI NGOÁY RA TRONG MÔN TRIẾT HỌC TỰ CHỌN THỜI ĐẠI HỌC–

– Một năm sau –

Phòng khám chuyên khoa Ngoại thần kinh.

“Dường như anh thay đổi rồi.” Người cất lời là Hồng Biệt, điều hành viên sát thủ của Lý Vi.

“Thế à?” Lý Vi ngồi trong ghế xoay, dừng bút rồi giương mắt nhìn cô, “Thay đổi thế nào?”

“Tôi không nói rõ được, đây là trực giác của phụ nữ.” Cô gái lười nhác nhíu mày, “Tôi trông tâm trạng anh gần đây có vẻ khá tốt nhỉ.”

“Được Hồng Biệt săn sóc, tâm tình tôi có xấu bao giờ.” Lý Vi mỉm cười đầy phong thái.

“Chắc tôi tin.” Hồng Biệt cười mắng, “Đúng rồi, hôm nay tôi tới đây để nhắn là lão đại nói anh có công, muốn cho anh một kỳ nghỉ phép năm, tiện thể giải quyết một số việc bên ngoài.”

“Đã bao lâu rồi tôi không công tác bên ngoài.

Vụ án cần cô phải tự mình đến đây ắt khó nhằn lắm à?”

“Không phải.

Là 275 mộng mị ban ngày, đi dây dưa với con gái của mục tiêu.

Chưa hết, cậu ta còn đòi rửa tay gác kiếm, nên cần anh đi xử lý.”

“275? Cần đến tôi đi cơ à?” Lý Vi híp mắt, cố nhớ lại dáng vẻ của 275.

Mấy kẻ thực lực kém thì chỉ có đánh số thôi.

“Tôi cũng hỏi vậy.” Hồng Biệt nghiêng người về trước kèm một biểu cảm phong phú, “Ông ta bảo tất cả chỉ mới bắt đầu thôi, à nói với một gương mặt thối bẩn nữa nhé.”

“Được, tôi hiểu rồi.” Lý Vi trả lại sổ bệnh án vẽ giun vẽ dế cho Hồng Biệt, đoạn hô lên với điều dưỡng trợ lý:

“Người kế —”

Trên đường nộp đơn nghỉ phép năm, Lý Vi trực tiếp ghé sang phòng bệnh của Vương Giác, áo blouse trắng tươm phất phơ theo gió càng khiến không khí quanh anh trở nên lạnh lẽo.

Anh khoan thai mở cửa, chân bước vào phòng cực kỳ nhẹ nhàng.

“Hồng Biệt nói tôi thay đổi rồi.” Lý Vi còn chưa ngồi xuống đã thốt nhiên mở miệng, chất giọng thoải mái như bạn bè lâu năm đối thoại thành quen, “Dường như việc kể lể với cậu mấy câu chuyện bung bét của tôi quả thật mang đến cảm giác sảng khoái như đang được khoe mẽ.”

“Hình như tôi chưa từng nhiều lời với người khác như vậy.”

Sự cẩn trọng mười phân vẹn mười của anh dày như như mái nhà, sau tám năm bị thời gian mài mòn trong tê liệt nay đã vỡ mất một mảnh nhỏ, để lọt vào một tia sáng mỏng manh.

“Lần trước chúng ta nói đến đâu rồi? À phải, lúc còn nhỏ không ai phát hiện tôi bị viêm mũi cả,” Trên gương mặt Lý Vi là một nụ cười cuốn hút gần như chưa bao giờ tắt, “Là bởi tôi có thể hắt hơi mà không cần cử động.”

Lý Vi nhìn gương mặt không một biểu cảm của Vương Giác, “Nhân tiện, tôi có việc muốn nói với cậu.”

“Từ mai tôi sẽ không tới nữa.”

Vừa dứt lời, trong lòng anh sửng sốt.

Ngay khoảnh khắc đó, cơ mặt Vương Giác đang nằm trên giường bệnh khẽ rung động, nhưng tức thì biến mất.

Biến đổi đó còn nhạt nhoà hơn cả một biểu cảm vi mô, thế nhưng kẻ hành nghề này đều nhạy cảm với tiểu tiết, một Lý Vi nhạy cảm vượt mức nắm được ngay lập tức.

Anh vốn chỉ định tâm sự rằng mình phải đi công việc bên ngoài vài ngày, nhưng não anh hoạt động nhanh chóng, suy nghĩ trong giây lát để tính kế tiếp theo —

“Bệnh viện điều tôi sang một bệnh viện khác.”

“Thế nên để đảm bảo an toàn, hôm nay, tôi sẽ giết cậu.”

Anh đứng dậy chậm rãi, ánh mắt không dời khỏi gương mặt Vương Giác.

Trên gương mặt tĩnh lặng của y không hiện một gợn sóng, giống như vừa nãy chưa hề phát sinh chuyện gì.

Không có bất kỳ một sơ sót nào.

Là trùng hợp sao? Lý Vi từ từ ngồi xuống trở lại.

Dòng “PVS-333.” trên thẻ đã biến thành “MCS-333.”, điều dưỡng viên đến nhờ anh đổi tên trên thẻ để đảm bảo số hiệu “333.” giữ nguyên hương vị ban đầu.

Thật ra từ vài tuần trước, Vương Giác đã tiến vào trạng thái ý thức tối thiểu.

Tức là có nhận thức trước một số tác nhân kích thích, ví như gãi lòng bàn chân sẽ hơi co lại và một số phản xạ nhỏ khác, nhưng không thể đối thoại.

Qua vài lần kiểm tra đã xác nhận Vương Giác dường như hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào trước ngôn ngữ.

“Xem ra cậu quả thật không nghe thấy được.”

“Tôi đi đây.”

Lý Vi thở dài trong lòng, quay lưng toan rời đi.

Nhưng còn chưa kịp xoay người, chuông cảnh báo của Lý Vi tức khắc vang lên mạnh mẽ —

Vương Giác vậy mà —

Khẽ mở mắt.

Anh thở nhẹ một hơi, cơ thể vừa chuẩn bị đứng dậy lại đặt mông ngồi về, anh vươn tay ra huơ huơ, trông thấy đôi mắt kia di chuyển theo cử động tay mình mới nhún vai xác nhận: Đây là hành vi mở mắt vô ý thức của người thực vật.

Qua tám năm mới lần đầu nhìn thấy Vương Giác hé mắt, trong lòng anh mang bảy phần đề phòng, ba phần cảm thấy mới lạ.

Nằm im gần mười năm, sao lại mở mắt ngay thời điểm then chốt này, chẳng lẽ đây không chỉ là ý thức tối thiểu mà y còn hồi phục cả thính giác?

Có điều ngẫm kỹ lại, nếu y nghe được anh nói chuyện, thì khi biết mình sắp bị giết nên hoảng hốt, chứ sao lại chỉ đơn thuần mở mắt sau khi quay về từ cõi chết?

Lý Vi khẽ híp mắt nhìn chằm chằm vào y.

Ánh mắt ấy như muốn xuyên thẳng vào lớp da khô héo, đâm vào cặp đồng tử đờ đẫn, men theo dây thần kinh mỏng manh yếu ớt để tiến đến điểm đỏ thẫm trong não, cạy nó ra một cách tàn nhẫn hòng lục tìm bên trong.

Anh nhìn chăm chú tận mười giây.

Sau đó, anh xoay người rời đi.

Được phê nghỉ phép mười ngày, Lý Vi lột áo blouse rồi lập tức đi sang thành phố nơi 275 cư ngụ.

Sát thủ đối đầu sát thủ, tất cả các thủ đoạn ám sát đều nằm trong đề cương kiểm tra, thế nhưng áp dụng vào thực chiến là một vấn đề khác.

Có điều lợi thế là người cùng nhà thì không cần bận tâm đến những cánh én lưu dấu, diệt trừ thành phần phản nghịch mà, các loại móc mắt cắt lưỡi, chém chân trảm tay hay gì đều có thể bày vẽ khoa trương, nhằm mục đích răn đe cảnh cáo.

Thế nhưng Lý Vi thì không như vậy, bạo lực không thích hợp với mỹ học sát thủ của anh, nên mấy công việc này thông thường cũng không cần đến anh.

Anh biết rõ, việc hôm nay là một ngoại lệ có chủ đích.

Anh nguỵ trang gương mặt một cách đơn giản, sau khi lái xe xuống khỏi cầu vượt thì thoát lớp nguỵ trang.

Thực lực hai bên quá chênh lệch, 275 còn chẳng phát hiện mình bị bám đuôi cho đến khi gã bị ép vào một góc hẻm cụt.

Lúc diện kiến gương mặt của vị khách không mời mà đến kia, gã chỉ còn cách ngoan ngoãn từ bỏ mọi nỗ lực chống cự mà chấp nhận số phận: “Quả đúng là mày… Làm sao mày biết… Ám thị tâm lý ư?”

Ám thị tâm lý.

Để né con đường thoát thân theo logic thông thường, gã cố ý tuỳ tình huống mà ngẫu nhiên lựa một đường thoát thân khác.

Thế nhưng có lẽ tiềm thức con người lại quá mạnh mẽ, khi có một con số cứ vô tình xuất hiện trước mắt bạn nhiều lần, não bạn sẽ tự động khắc ghi con số đó, để bạn lựa chọn “đáp án chính xác” nhưng vẫn cho rằng hành động của mình là ngẫu nhiên, từ đó bạn không hề đề phòng và rơi vào cạm bẫy của kẻ địch.

Nhận ra chuyện này không khỏi làm 275 đổ mồ hôi lạnh, “Tao biết tao trốn không nổi.”

“Bài tập cậu còn nợ tôi sẽ làm giúp cậu.” Anh nở nụ cười lịch lãm, né tránh chủ đề này.

Còn giở ám thị tâm lý à, mày xứng đáng không? Ngay cả chứng minh thư của mày Hồng Biệt cũng đã xử lý xong, mày còn đường nào nữa? Tất cả đang chờ mày ở điểm cuối không tránh được thôi.

“Mày tính giết cả Tiểu Ngữ?” 275 hiểu “bài tập” là ám chỉ mục tiêu chưa hoàn thành của gã, gã chợt cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

“Cậu đang nói con gái ông ta à?” Nụ cười vẫn nhàn nhạt trên gương mặt kia, “Thứ lỗi, tôi không có hứng thú với người không thuộc phạm vi nhiệm vụ.”

“À, cảm ơn.” 275 cúi đầu, thở phào nhẹ nhõm, ánh đèn lờ mờ chiếu vào khuôn mặt bị chỉnh sửa thành “người qua đường” nhạt nhẽo nên chẳng thấy rõ cảm xúc.

“Vậy thì trả ơn tôi đi.” Lý Vi chìa tay làm động tác xin mời, “Cậu tự giải quyết đi nào.”

275 biết đại nạn khó tránh, nhưng gã vẫn giữ bình tĩnh mà cầm lấy súng, “Chết trên tay mày cũng xem như trọn…”

Nhìn gã nhuần nhuyễn lên nòng, động tác chỉ mảy may một giây mà như kéo dài vô tận.

AI trong não Lý Vi lại vô thức hoạt động trở lại: Hành động biểu trưng cảm xúc, sự chậm chạp này đại diện cho miễn cưỡng, không cam lòng, lo lắng các kiểu…

Tuy không thể đồng cảm, nhưng vào lúc này dường như anh có hơi cảm động, bèn chợt hỏi: “Vì sao cậu không giết kẻ đáng phải chết?”

275 không rõ vì sao anh lại hỏi như vậy.

“Tao yêu con gái ông ta, nên tất nhiên tao không muốn giết ông ta rồi.”

“Không muốn?” Lý Vi ngạc nhiên nhận ra câu chuyện đã quay về vấn đề lúc trước bản thân anh tự hỏi.

Đứng trước một người sắp chết đã hiếm hoi làm anh tháo bỏ vẻ nguỵ trang, anh chân thành và tò mò hỏi tiếp, “Không muốn nghĩa là sao?”

“Sao mày phải hỏi chuyện này?” Tâm trạng đau buồn của 275 đột nhiên bị phiền nhiễu bởi sự ngô nghê kia, “Không phải ai đáng chết thì mày đều giết sạch à.”

Lý Vi nghe thấy chỉ im lặng mỉm cười.

275 cười mỉa: “Chẳng lẽ mày cũng có người mà mày không nỡ xuống tay?”

Hả? Không nỡ? Lý Vi nghĩ thầm, không nỡ là cái con mẹ gì?

275 nhìn anh cúi đầu nghiêm túc suy ngẫm, ban đầu chỉ cười khổ, nhưng rồi càng lúc gã càng không kiểm soát được bản thân mà cười đến cuồng điên hoang dại.

Lý Vi thờ ơ nhìn khẩu súng chậm rãi được đặt lên huyệt thái dương gã.

“Mày đúng là một sát thủ hoàn hảo.

Thành tích hạng nhất, kỹ thuật diễn phi thường, quá là tuyệt vời! Đáng tiếc, mày cũng chỉ đến được bấy nhiêu thôi…”

“Người như mày chỉ là một cỗ máy giết chóc hợm hĩnh hào nhoáng.” Gương mặt 275 trở nên méo mó hung tợn, “Có một số thứ mày cả đời cũng đéo hiểu được đâu.”

“Di ngôn cuối cùng của cậu là nói về tôi đó ư?” Lý Vi chẳng hề để tâm, chỉ khẽ cười nhạt, “Tôi còn chẳng biết cậu, thật ngại quá.” Dứt lời anh bèn phủ tay lên tay gã, khép lại ngón tay đang đặt trên cò súng, “Một số thứ tôi không hiểu, có thể học dần.

Nhưng người chết rồi…”

“Tao thấy cũng sắp tới lượt mày rồi!” Bị chọc vào chỗ đau làm gã xấu hổ đến nổi giận, gã cắt ngang lời Lý Vi, “Bảo mày tới giết tao, mày còn không thấy bất thường sao?” Gã cứng đơ người, nhả một câu từ cuống họng: “Là giết gà doạ khỉ đó, mày cho rằng mày là người ngoài cuộc à…”

Gã bóp tay vào cò súng.

Khẩu súng được gắn ống giảm thanh, khi giết người cũng chẳng hề mỹ lệ, chỉ khẽ kêu lèo xèo như một cái hộp không lăn lông lốc trên mặt đất, nhẹ cẫng và rỗng tuếch.

Còn đọng lại duy nhất âm thanh của mẩu thịt rơi xuống chạm đất, và một Lý Vi đang đứng tại chỗ bị câu chuyện đứt đoạn mắc nghẹn trong họng.

Lý Vi thoáng nghiêng đầu nhìn gã.

“…”

Anh nhớ lại lời ban nãy, rơi vào trầm tư.

Sau một lúc lâu, anh lại cười nói: “Thất lễ rồi.”

Người đã chết thì chẳng còn lại gì nữa.

Lý Vi cho rằng hết thảy băn khoăn đều được xây dựng trên nền tảng sự sống, sống còn là việc quan trọng nhất.

Trong mắt anh, hy sinh vì chính nghĩa chẳng qua chỉ là sự trốn chạy hèn nhát, hiện thực cuộc sống chính là sự tồn tại nhẫn nhục, tạm bợ và nặng nề.

Nếu có thể hoá khổ đau thành chất dinh dưỡng, thì hạnh phúc không khỏi hời hợt biết bao.

Hoa sen không lấm bùn đều thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, còn Lý Vi sẽ ẩn mình trong làn nước, lăn lộn giữa miệt phù sa, bản thân anh chính là bùn lầy.

Khi vội vã ngập tràn đỉnh sọ, khi nhàn hạ trong xanh roi rói, khi giết chóc phủ trùm muôn nẻo.

Anh ta là dòng nước, trước khi anh ta giết bạn, bạn còn phải háo hức trông cậy vào anh ta.

Có điều “Một số thứ” mà 275 nói như mang đến cho anh một ít manh mối.

Vài năm gần đây không có nhiều việc anh chủ động muốn làm, nhưng mới đây thì có một… Phải chăng khi một người đang suy ngẫm về một vấn đề gì đó thì đồng thời đã bước một bước về phía đề tài đó rồi.

Còn câu giết gà dọa khỉ… Lý Vi ngẫm nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra mình đã làm việc gì khiến tổ chức hiểu lầm, cũng không nghĩ ra có ai trong tổ chức có khả năng thanh trừ anh với tội danh phản nghịch.

Chẳng lẽ là… Người kia?

Không phải đâu nhỉ.

Hoàn tất quy trình xử lý thi thể nhàm chán xong, Lý Vi tắt máy ghi âm cài trên nút áo khoác, nghĩ về thời gian còn lại của chín ngày nghỉ phép năm làm anh lấy lại tâm trạng thoải mái.

Lý Vi hiếm khi ngâm nga, vậy mà tâm trạng vui vẻ này còn chưa kịp nóng lên đã bị một cú điện thoại bất ngờ dội một gáo nước lạnh.

“Alo, Bác sĩ Lý phải không ạ?” Giọng điều dưỡng run rẩy.

“Gọi muộn thế này là có ca phẫu thuật khẩn cấp à? Sợ là tôi không về kịp…”

“Không phải ạ, là Vương Giác.

Vương Giác biến mất rồi!”

– Hết chương 3 –

Tác giả có lời muốn nói: Cũng có người đọc luôn hở QAQ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.