An Tổng Ngày Ngày Bám Theo Vợ Cũ

Chương 4: Ở lại




“Đứa bé trong bụng…”

“Là của tôi.” Mộc Y Y nhanh chóng đáp lại.

Sau câu nói đó, bầu không khí trong xe dần trở nên khó xử.

Bất quá, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú của An Vũ Nghiêm càng lúc càng tối tăm, u ám chẳng khác gì bôi nhọ nồi lên.

“Tôi…”

Kít!!!

Tiếng phanh xe gấp, hắn dừng xe lại bên góc đường rồi quay sang nhìn Mộc Y Y với ánh mắt sắc lẹm.

Y Y ngoài cách tránh né ánh mắt u ám đó ra thì không biết làm gì thêm.

An Vũ Nghiêm không nói gì, cầm chai nước còn trong tay Y Y lên uống một ngụm to rồi tiếp tục lái xe.

Tuy không nói chuyện nhưng cô biết hắn đang rất tức giận.

Tức vì cái gì?

Trên đoạn đường về cả hai người đều im thin thít. Không ai chịu mở miệng trước.

Về tới căn hộ nhỏ của Mộc Y Y, An Vũ Nghiêm thốt ra một câu nói nhẹ bẫng:

“Mai tôi dẫn em đi kiểm tra.”

Mộc Y Y đứng đờ người một lúc lâu vì câu nói của hắn.

Đàm Uyên cùng lúc bước tới kéo cô vào nhà.

Reng!Reng reng!

Chuông điện thoại vang lên, đánh thức Mộc Y Y vẫn nằm trong chăn dậy.

Cô nhíu mày ấn nghe máy.

[Y Y, em không định mở cửa cho tôi vào nhà luôn sao?]

Nghe thấy đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc của người nào đó Mộc Y Y liền giật mình ngồi bật dậy.

[Anh ở dưới nhà tôi từ lúc nào?]

Vừa nói cô vừa chạy ra chỗ cửa sổ. Đúng là An Vũ Nghiêm đáng đứng ở trước cửa nhà cô.

[Chờ tôi sửa soạn lại rồi xuống mở cửa cho anh.]

Dứt lời cô vội tắt máy mà nhanh chóng vệ sinh cá nhân.

Hơn nửa tiếng đồng hồ cuối cùng Y Y cũng bước ra, cô vội vã xuống mở của cho An Vũ Nghiêm.

“Anh đến từ lúc nào? Sao không bảo tôi?”

An Vũ Nghiêm dửng dưng đáp lại.

“Tôi đến đây từ sáu rưỡi sáng rồi. Hôm qua cũng đã bảo nay sẽ tới đưa mẹ con em đi khám mà.”

Mộc Y Y ngạc nhiên: “Gần 4 tiếng đồng hồ anh đứng ở đây đợi?”

An Vũ Nghiêm kiên định:

“Phải.”

“Thân làm chủ nhà mà em không mời tôi vào nhà được sao? ”

“Anh vào đi.”

Bước vào nhà cô, hắn nhíu mày tỏ rõ sự không hài lòng.

Mộc Y Y bối rối.

“Nhà có hơi bề bổn, anh thông cảm chút.”

An Vũ Nghiêm không đáp lại, nhẹ nhàng giơ một chiếc hộp ra.

“Đồ ăn sáng của em. Có túi giữ nhiệt bên ngoài nên vẫn ấm, mau ăn đi kẻo nguội.”

“Cảm…cảm ơn.” Cô lí nhí đáp lại.

An Vũ Nghiêm cởi áo vest đen ra đặt trên móc treo đồ, vắn tay áo sơ mi lên và đi vào phòng bếp rửa hết đống bát của cả mấy ngày để lại. Rửa xong bát hắn còn lau dọn, sắp xếp lại tỉ mỉ tất cả đồ trong nhà. Mặc cho Y Y có từ chối nhưng hắn vẫn làm.

“Để đó đi, lát tôi sẽ gọi người đến làm.”

An Vũ Nghiêm vẫn dọn, coi như không hề nghe thấy lời cô nói.

Bất quá, cô liền to tiếng quát.

“Nè, anh có nghe thấy không hả? Tôi nói không cần cơ mà.”

An Vũ Nghiêm hơi nhíu mày nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, bình tĩnh.

“Nhìn thấy ngứa mắt, dọn luôn cho xong.”

Xém chút nữa thì cô cũng quên mất hắn là người mắc bệnh sạch sẽ.

“Hết cuồng công việc lại đến mắc bệnh sạch sẽ…” Y Y lẩm bẩm.

Cô không ngăn được hắn thì thôi cũng kệ cho hắn làm, dù sao cô cũng đang muốn dọn lại căn nhà này. Bỏ qua mọi thứ xung quanh, cô ung dung ngồi thưởng thức chỗ đồ ăn mà hắn chuẩn bị.

Đến trưa, An Vũ Nghiêm dọn gọn gàng sạch sẽ lại căn nhà xong liền xuống siêu thị mua biết bao nhiêu là đồ. Lên đến nhà thì thấy cô đang lựa đồ ăn nhanh. Nhanh như cắt, hắn liền bước tới tắt điện thoại của cô.

“Tôi mua đồ đây rồi, em không cần đặt đồ ăn ngoài nữa đâu.”

“Anh mang về nhà anh mà nấu.”

“Chẳng lẽ dọn nhà cho em, chuẩn bị bữa sáng cho em rồi cũng không được ở lại đây ăn cơm sao?”

“Đúng vậy, tôi đâu bắt anh làm.”

An Vũ Nghiêm nhất quyết nói. Không cho Y Y cơ hội phản bác lại.

“Tôi vào nấu rồi ở lại đây ăn với hai mẹ con em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.