Mục Niệm cầm hành lý của mình nhấn chuông cửa, đến cả nhà mình cũng không có chìa khóa để vào. Thật là tội lỗi!
Lạc Anh nghe ngoài cửa có tiếng chuông liền ra xem, mở cửa ra thấy đứa con có hiếu của mình bà không tỏ thái độ liền đóng cửa lại ngay. Mục Niệm thấy mẹ mình như vậy không khỏi câm nín.
Mình không được hoan nghênh về nhà thế sao?
Mục Tiêu đang ngồi xem báo, thấy vợ mình ra cửa rồi lại vào không khỏi thắc mắc.
"Ai đến vậy?"
"Con chó lộn nhà thôi. Mặc kệ nó đi."
"Chó mà biết bấm chuông cửa sao?"
Dứt lời là một chuỗi chuông cửa liên hồi, Mục Tiêu không cần hỏi cũng biết là ai rồi. .
"Em ra mở cửa cho nó đi."
"Hừ, nghe thấy chuyện An Tĩnh về nước mới chịu vác mặt về đây. Hời cho nó quá."
Mặc dù hậm hực nhưng Lạc Anh vẫn đứng dậy đi mở cửa cho Mục Niệm. Bà mở cửa ra thì thấy Mục Niệm chuẩn bị nhấn chuông tiếp.
"Mày định phá nhà hả con? Rồi sao mày định bao giờ đi lại để tao còn biết đường tính."
Mục Niệm khó xử gãi gãi sống mũi mình, mặc dù mẹ mình hay cạnh khóe mình nhưng không ngờ lần này bà ấy lại giận như vậy.
"Con không đi nữa. Con đã chuyển hẳn trụ sở chính về đây."
"Vào nhà mà nói chuyện với ba mày đi. Tao không biết."
Mục Niệm đem hành lý vào thì thấy ba mình đang đọc báo, không khỏi tiến lại gần.
"Thưa ba, con mới về."
Mục Tiêu không rời mắt khỏi tờ báo, nhấm nháp tách trà nhàn nhạt.
"Về rồi đó sao? Khi nào đi lại vậy?"
Không biết có phải là phu xướng phụ tùy hay không, mẹ của anh vừa mới hỏi bây giờ đến lượt ba của anh hỏi đến. Ngồi ngay ngắn vào bàn như học sinh tiểu học, Mục Niệm trả lời ba mình.
"Con quyết định ở luôn ở đây. Con cũng đã chuyển trụ sở về đây rồi. "
Mục Tiêu bỏ tờ bài nhìn thẳng vào Mục Niệm, tuy nghe thì tưởng là hỏi nhưng lại là câu khẳng định của ông.
"Con đi ba năm qua là vì An Tĩnh phải không? Tuy ba không muốn xen vào chuyện của tình cảm của mấy đứa nhưng đừng để mất hòa khí của gia đình. Mấy đứa lớn rồi nên phải có trách nhiệm cho cuộc đời của mình. "
"Con bé An Tĩnh là cô gái tốt mọi mặt, gia thế cũng rất môn đăng hộ đối. Với cả hai gia đình Mục và An có thâm giao lâu năm. Đứa con dâu này ba đã thừa nhận nhưng không phải vì thế hai đứa lại có địch ý với nhau."
"Dạ, thưa ba. "
"Vậy thôi, lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi đi."
Trước khi Mục Niệm bước lên lầu, Mục Tiêu không quên nhắc nhớ cậu.
"Khi nắm bắt được thì rồi hẳn nói cho mẹ con. Bà ấy hay suy nghĩ lung tung lắm."
"Dạ."
…
Chuyện là Trần Uyển dự định tới thăm An Tĩnh vào chiều này nhưng lại chuyện đột xuất gặp chút công việc. Do chồng bà có một bữa tiệc thương nghiệp cả nước, thân là vợ của chủ tịch tập đoàn An Thị nên bà phải đi cùng với chồng mình.
Trần Uyển thấy dạo này mình ít đi mua sắm nên sẵn dịp chiều nay rảnh nên bà đã đến trung tâm mua sắm lớn nhất của thành phố một chuyến.
Lượn lờ vài vòng các cửa hàng quần áo dành cho nữ, bà quá hiểu bản tính lười biếng, chây ỳ của An Tĩnh chắc chắn sẽ không có thời gian để mà cải tạo bản thân.
Nên bà quyết định vào đây lựa vài bộ cho mình sẵn cho con nhóc nhà mình luôn. Miệng nói là lựa chọn cho bản thân nhưng khi tính tiền thì toàn là đồ của An Tĩnh, Trần Uyển cảm thấy ngần ấy còn chưa đủ lắm chuẩn bị sang cửa hàng khác để càn quét.
Hình như bà ấy đã quên trọng điểm là buổi dự tiệc rồi nhỉ?
Đang tia những món trang sức ưng ý, Trần Uyển vô tình gặp Lục Can cùng đang ôm ấp một người phụ nữ trẻ trung. Bà làm ngơ như không thấy gì lướt qua, chuẩn bị đi sang chỗ khác.
Lục Can thấy Trần Uyển, ông ta không khỏi phức tạp. Nhìn bà không quan tâm đến ông mà lướt đi luôn, Trần Can vội vàng hất tay người phụ nữ trẻ đang ôm ấp nãy giờ mà đuổi theo, cầm lấy Trần Uyển.
"A Uyển, cuối cùng anh cũng có thể gặp được em rồi."
Trần Uyển hơi buồn bực mà gạt lấy tay Lục Can đang nắm tay mình, cóp gắng lùi ra sau giữ khoảng cách.
"Thỉnh Lục chủ tịch tự trọng, dù sao tôi cũng là phụ nữ có chồng có con rồi. Ông không nên tùy tiện đụng vào tôi."
Lục Can nghe vậy liền cảm thấy đau nhói nhưng không muốn để Trần Uyển khó xử.
"Anh xin lỗi. Không nên tự ý như vậy."
Người phụ nữ bên cạnh Lục Can thấy ông ta không để ý đến mình, buồn bực lôi kéo ông ta.
"Anh yêu đây là ai vậy? Sao bà ta nhìn khá giống em vậy?"
Trần Uyển phì cười một tiếng, ánh mắt đầy thương hại.
"Lục Can, tôi không ngờ ông vẫn cố chấp như vậy. Cố chấp đến bệnh hoạn như thế. Tôi đã nói rồi, chúng ta không có tình cảm, không phải lỗi của ông cũng không phải của tôi. Tôi đã có gia đình riêng và ông cũng thế."
Nhìn sang người phụ nữ kia,bà không khỏi cười trào phúng.
"Còn nữa cô kia, nhìn thì cô đáng tuổi con tuổi cháu của tôi đấy. Nhưng không ngờ cô lại có tình yêu cao đẹp như vậy, yêu người ngang đầu cha của mình."
"Mà quên, không thể nói tôi giống như cô được. Mà cô nên xem lại đi nhé. Tuổi còn trẻ mà mắt quáng gà thì không tốt đâu."