Sáng hôm sau.
Mặt trời đang lấp ló dần sau những dãy nhà cao ngất ngưởng, mọi hoạt động đều bắt đầu. Vậy lại một ngày mới lại đến.
An Tĩnh theo đồng hồ sinh học nên dậy khá sớm, sớm hơn cả Mục Chấp nữa. Thấy tối qua anh thức khuya cùng cô, An Tĩnh làm mọi thứ thật nhẹ nhàng tránh đánh thức anh dậy.
Bước vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, mở tủ lạnh ra thì thấy mọi thứ được phân loại và sắp xếp ngăn nắp. An Tĩnh nhìn thấy vậy không khỏi âm thầm cộng điểm cho Mục Chấp.
Sau một lúc, bữa sáng đơn giản và đầy đủ chất dinh dưỡng đã làm xong. An Tĩnh bê ra bàn hai bát súp rau củ với tôm thêm nức mũi, nhìn không khỏi chảy nước miếng.
Mùi thơm lan tỏa từ phòng bếp lên phòng khách đã làm Mục Chấp đang ngủ không khỏi tỉnh giấc vì cái bụng đang kêu râm ran. Anh bước xuống bếp thì thấy An Tĩnh đang hì hục chuẩn bị đồ ăn sáng.
Nghe động tĩnh phía sau lưng, An Tĩnh không cần quay lại cũng biết Mục Chấp đã dậy rồi.
"Cậu tỉnh dậy rồi sao? Vậy đi vệ sinh đi để ăn sáng."
Mục Chấp nghe lời của An Tĩnh mà đi rửa mặt. Bước vào phòng tắm của An Tĩnh, anh không khỏi tâm tình nhộn nhạo hẳn ra. Ai mà biết trong đầu cậu đang nghĩ chuyện gì khá là trong sáng khiến cho xuân nhộn nhạo đến vậy!!!
Rửa mặt xong, Mục Chấp ra ngoài thì thấy An Tĩnh đang chờ mình cùng ra ăn sáng. Cảnh tượng này khiến cho Mục Chấp không khỏi nghĩ đến tương lai của cậu sau này cùng với An Tĩnh sẽ hạnh phúc biết bao.
An Tĩnh xem xét thời gian vội giục cậu tới ăn sáng, bởi vì cô còn có chuyện cần giải quyết nữa.
"Cậu ăn sáng đi, kẻo muộn giờ đi học."
"Ừ."
An Tĩnh nào biết là đối với Mục Chấp thì làm có khái niệm thời gian đúng giờ chứ? Cùng lắm là đi trễ thôi, dù sao cậu cũng quá quen rồi! Thêm một lần cũng chả sao nha!
Trước khi đi, An Tĩnh đã đưa một phần cơm trưa coi như cảm ơn về việc Mục Chấp đã đưa mình về.
"Cậu cầm lấy đi."
"Cho anh sao?"
" Đúng vậy."
Mục Chấp tiếp nhận hộp cơm, đáy mắt không khỏi hiện lên chút phức tạp. Giống như một cơn mưa tưới mát cả khu vườn đang khô hạn, không có một sự sống bám víu.
An Tĩnh dường như không để ý đến cách xưng hô giữa mình và Mục Chấp, tựa rằng bản năng đã quen thuộc từ trước rồi chăng?
…
Khi Mục Chấp rời đi, việc đầu tiên của An Tĩnh là dọn dẹp nhà cửa. Nhưng khi bắt tay vào làm thì thấy mọi chuyện đã được Mục Chấp đã làm xong, cô không khỏi nói nên lời. Đột nhiên cảm thấy trong nhà có một người đàn ông như Mục Chấp cũng tốt đó nha?!
Suy nghĩ này liền bị chối bỏ đi ngay lập tức, An Tĩnh khẽ xùy một tiếng. Vẫn là nên tận hưởng thời gian độc thân cho lành.
Chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo An Tĩnh mới bước chân ra khỏi nhà mình để bắt đầu một ngày mới làm việc.
Ở bên này, nhà họ An.
Trần Uyển đang bưng một ấm trà vừa được pha xong mang ra cho chồng mình, An Nhạc mắt vẫn không dứt khỏi tờ báo mà lấy tách trà.
" Không biết Tiểu Tĩnh nhà mình nó có quen công việc mới không? Anh à, em lo cho con nó quá!"
An Nhạc khẽ nhướng mày nhìn bộ dạng lo bò trắng răng của vợ mình, ông nhàn nhạt trả lời.
"Bà nghĩ con nó có khái niệm 'không quen' từ trước đến nay không? Người khác thì tôi còn nghe được chứ con bé thì không. "
Nghe chồng mình nói cũng có lý nhưng bản năng người mẹ vẫn cứ thích lo lắng vẩn vơ. Thôi chiều này tới thăm con nó được.
Trở lại lúc này, trường đại học A.
Mục Chấp sau một đêm không về đã trở thành chủ đề bát quái của Chu Tần. Cái miệng oang oang của cậu vặn hết công suất như thể cố tình vậy.
"Ê lão Chấp, gặp lại Tiểu Tĩnh Tĩnh thế nào?"
Mục Chấp hình như không muốn bắt cùng tần số với Chu Tần, đi lệch trọng tâm với Chu Tần khiến cho cậu bạn này không khỏi ê chề. Và còn bực bội không quên đạp cho Chu Tần một phát.
"Tiểu Tĩnh Tĩnh là để cho cậu gọi sao? Tôi còn chưa được phép gọi thì cậu lo gọi tên câu ấy đàng hoàng cho tôi."
Chu Tần bực bội, nhảy cùng lên giường Lục Ngạn đang nằm ngủ.
"Cái đồ tư bản độc ác nhà cậu, Mục Chấp! Tôi nguyền rủa cậu không tới được với An Tĩnh!"
"Cậu ngứa da rồi đúng không?"
Lúc này trong phòng đầy đủ cả bốn người,Lạc Trần, Mục Chấp, Chu Tần và Lục Ngạn. Lạc Trần nghe Mục Chấp đến chỗ An Tĩnh không khỏi có chút ê ẩm, cố gắng tỏ ra không điều gì khác thường.
Điều này có thể qua mắt được tên não phát triển không bình thường như Chu Tần thì được nhưng Mục Chấp thì không. Với giác quan của người đàn ông cho thấy Lạc Trần đang đố kỵ anh. Nghĩ tới đây, anh không khỏi tâm tình sung sướng.
Những tên hoa đào nát này Mục Chấp bắt buộc nhổ cái gốc! Không cho nó mọc lại!
Tuy nhìn Lục Ngạn có vẻ đang ngủ nhưng thực tế thì không. Anh ta đã thức cả đêm qua đến sáng nay.
Khi nghe được chuyện Mục Chấp đang ở lại qua đêm với An Tĩnh, đột nhiên trong người dấy lên ngọn lửa vô hình ngun ngút trong lòng. Lúc này trong lòng của anh ta tràn đầy đố kỵ và có chút tàn độc.
An Tĩnh chắc chắn phải thuộc về anh ta mãi mãi!