Sau khi lòng vòng bảy bảy bốn chín lần lượn lờ ở các cửa hàng quần áo thì Trần Uyển mới hài lòng đống đồ trên tay, vừa đi vừa ngâm nga một điệu nhạc mới lạ.
Chuyển sang An Tĩnh thì một dạng như sắp chết tới nơi, thất tha thất thểu xách đống đồ trên tay.
A a mệt quá! Không biết hôm nay mẹ bị gì mà xách mình đi mua đồ thế này! Nhớ kiếp dù bị cằn nhằn mà bà ấy không hành sự như ngày hôm nay.
Chắc là ai chê mình xấu nên mẹ mình mới vậy rồi. CMN!
An Tĩnh thầm hỏi thăm một vòng nhà người đó mà không phát hiện ánh mắt khác thường của Trần Uyển.
Nhìn bộ dạng đứa con gái bất trị của mình, phiền lòng quá đi!
Bỗng dưng Trần Uyển thấy một mẫu dây chuyền đang giới thiệu, bà liền nhanh chân kéo An Tĩnh vào đó.
An Tĩnh đột nhiên bị kéo hơi hoảng loạn, hai tay nặng trịch xuống cũng cố lết thân già này chạy theo mẹ mình.
Bước vào bây giờ An Tĩnh mới định thần rằng mình đang ở một tiệm trang sức, bây giờ cô mới hiểu lão nhân gia mình muốn làm gì rồi!
...
Nước Anh.
Không có ồn ào náo động như Hoa Kỳ, không lãng mạn như Pháp cũng chả thơ mộng như nước Ý, ở đây nước Anh đứng một cách cổ kính riêng biệt do thời gian mài dũa nên.
Cái nước mặt trời không bao giờ lặn đang chìm dần vào buổi tối, nhường chỗ cho những tia hoàng hôn đầu tiên.
Mục Niệm nhìn vào dòng người đi lại, những ánh đèn xanh đỏ từ thưa thớt dần trở nên nhiều hơn.
Mặc dù đã về đêm nhưng nhịp sống ở xứ sở cổ kính này không hề chậm, vẫn ồn ào tấp nập như ban ngày.
Nắm chặt quai ba lô trên lưng, Mục Niệm nhìn lên bầu trời đang nhuốm màu hoàng hôn kia không khỏi buồn phiền.
Nói ra ai cũng cho là anh có vấn đề về thần kinh, thật ra anh cũng trọng sinh từ kiếp trước về.
Anh kiếp trước là chủ tịch của một công ty trên vạn người, được mọi người tung hô. Nhưng không hề ai biết rằng do đứa em trai của không cần công ty nên nó đã quăng vào tay anh để anh quản lý. Có đôi lúc thật hâm mộ đứa em trai không nên tật của mình.
Cứ ngỡ rằng cuộc đời Mục Niệm vẫn không ngừng lăn bánh trên thương trường đầy giả dối, cứ ngỡ đường tình duyên đã tận.
Và rồi.
Một ánh sáng ấm áp lóe qua cuộc đời đầy tể nhạt của anh.
Cho anh đầy màu sắc của cuộc sống.
Cho anh được mọi thứ tốt đẹp trên đời.
Và cái lớn nhất là.
Cho anh được yêu.
Nực cười thật, khi không có cô ấy xuất hiện thì đời anh như những vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại không biết chán. Nhưng khi cho cô ấy xuất hiện thì chỉ chớp nhoáng lại vụt đi.
Nực cười thật đấy!
Nếu không phải chuyện đó thì có lẽ em ấy có một gia đình nhỏ hạnh phúc, có những đứa trẻ thật xinh xắn.
Mục Niệm ngồi bên ghế đá mà châm một điếu thuốc, phì phèo từng hơi trong đêm tĩnh lặng. Miên man mờ mịt về tương lai mình sau này.
.....
An Tĩnh sau khi được mẹ mình dẫn đi cải tạo, hiện giờ cô rất rã rời và rất khó ở như bà dì tới thăm. Trên mặt thiếu điều ghi ra dòng chữ lên mặt "Sinh vật sống chớ tới gần".
Trần Uyển sau khi hài lòng với tiến độ của lão chồng mình, không tiết kiệm nụ cười lẫn lời khuyên.
Ai mà ngờ vị phó chủ tịch oai phong lẫm liệt ngoài thương trường này nhưng khi về tới nhà lại bị vợ mình thượng vị chứ.
Thật là đáng thương nha!
Cầm tách trà lên uống, Trần Uyển bỗng kêu chồng lại ngồi xuống muốn bàn chuyện gì đó. An Nhạc buông tay việc đang làm dỡ xuống, ngồi bên cạnh vợ mình.
"Anh thấy có nên chuyển lớp con gái mình không? Dù sao với năng lực của con bé nhà mình thì dư sức vào những lớp tốt hơn."
An Nhạc không vội trả lời vợ mình, nhấp ly trà mà vợ mình đang uống dỡ, từ tốn nói.
"Không nên đâu em, con gái mình lớn rồi nên để con bé tự quyết. Học ở đâu thì vẫn có thể học được, em nên ít quản chuyện đó để con mình khỏi áp lực. Dù sao nó còn nhỏ mà."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết. Anh biết em thương con nhưng bao bọc quá thì nó làm sao trưởng thành được chứ. Không lẽ em bảo vệ được nó cả đời sao?"
Trần Uyển nghe lời chồng mình nói cũng có lý, nhìn lên lầu không khỏi thở dài sườn sượt.
Cái vị xác mới mười sáu mà tâm hồn hai mấy này vẫn nằm lướt điện thoại mà không biết cha mẹ gia không yên tâm về mình.
An Tĩnh lướt lướt tin tức thì chẳng có gì để xem cả, nhàm chán vứt điện thoại xuống giường để chuẩn bị đi tắm.
Khi mở tủ quần áo của mình ra, An Tĩnh không khỏi sốc tâm lý. Cả cái tủ to đùng này mà không có lấy một bộ đồ, nghĩ lại cảnh hồi sáng mẹ mình điên cuồng mua quần áo cho mình, An Tĩnh không khỏi đau đầu.
Nhanh chân mở phòng chạy xuống hỏi đống đồ của mình bị di dời đi đâu, chỉ nhận lại những nhát đao đâm xuyên tim.
"Đồ của con, mẹ nói ba con thanh lý hết rồi."
"Con gái lớn rồi mặc cái thứ gì chả khác bà già tám mươi."
"Dù con không xin đẹp bằng mẹ thì cố gắng chăm chút bản thân chứ."
"Mẹ đang hoài nghi con có phải bị bế nhầm không mà sao con có gu thẩm mỹ tệ thế."
... Đã lược bỏ hàng vạn nhát đao khác.
An Tĩnh bơ phờ lết xác về phòng khi mang trọng thương quá nặng, khóc không ra nước mắt luôn.
...
Thứ hai.
Sáng hôm ấy là một sáng sương sớm lành lạnh, nhờ vào đó mà An Tĩnh đã có trang bị mới che đi khuôn mặt họa thủy của mình.
Đó là chiếc khẩu trang!!!
Khi bước vào lớp học ai nấy đều lại hỏi thăm sao đeo khẩu trang thì An Tĩnh vờ ho khụ khụ trả lời qua loa với mọi người. Bây giờ cô thầm ước cả năm đều lạnh để cô không bị cảnh gà bay chó chạy như trước nữa.
Không biết mẹ cô dạo này lấy đâu ra hỏa nhãn kim tinh, trước khi ra khỏi nhà không cho cô đeo cặp kính dày cộm kia.
Tô Nguyệt thấy cục cưng mình bị cảm không khỏi đau xót, móc trong cặp mình một hộp sữa dúi vào An Tĩnh.
"Cậu uống đi. Có sao không? Sao cậu không ở nhà dưỡng bệnh đi, dù sao cậu đi học và không đi học khác gì nhau đâu!"
An Tĩnh vừa nghe xong liền vội ho khụ khụ, lườm nguýt một cái vào Tô Nguyệt, lấy cuốn vở bài tập đưa cho bà thím không ngừng lải nhải bên tai. Và thành công khóa miệng được cái miệng luôn không biết mệt mỏi.
"A cục cưng, tớ yêu cậu nhiều lắm!"
Mục Chấp bước vào lớp thì đã nhìn vào ai đó chằm chằm khiến cho Lục Ngạn và Chu Tần không khỏi ăn dưa.
Tia người ta sơ lược một vòng liền phát hiện ra điểm mới trên người cô gái nhỏ nhắn này.
Tóc được tỉa ngắn bớt và được uốn cong mềm mại làm lộ rõ ra khuôn mặt trắng nõn sau cặp kính dày cộm kia. Đôi mắt to tròn long lanh như những ngôi sao kia khiến cho ai đó không khỏi nhũn lòng
Chắc hôm qua cô đã đi làm tóc chăng?
Mà công nhận... CMN thật là đáng yêu quá đi!
Lục Ngạn và Chu Tần không ngừng khinh bỉ ánh mắt đục như gỉ mũi của Mục Chấp. Khí thế phớt lờ không màn thế sự, lão tử không quan tâm vạn vật nhưng nhìn kỹ thì thấy chả khác mấy tên sắc lang cả.
Bần thần một lúc thì thấy An Tĩnh đeo khẩu trang, Mục Chấp không khỏi nhíu mày lại.
Không lẽ cô cảm?
Đột nhiên trong lòng dâng lên ngọn lửa tức giận không biết bắt đầu từ đâu.
Đã bị bệnh rồi sao không ngoan ngoãn ở nhà đi hả? Không khỏi khiến người ta lo lắng.
Mục Chấp nhàn nhạt đi qua hừ một tiếng rõ, An Tĩnh cùng với Tô Nguyệt câm nín không biết chuyện gì xảy ra. Còn Lục Ngạn và Chu Tần ánh mắt bát quái mà cố gắng nhịn cười vị nào đó. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Đột nhiên cánh cửa số đóng cái rầm khiến mọi người chú ý đằng sau. Nhưng khi bộ mặt khó coi của Đại ma vương kia liền tản đi trước khi gặp xui xẻo.
Tô Nguyệt nhìn lui sau, liền nhổm người thì thầm bên tai An Tĩnh.
"Không biết bị cái gì mà hung dữ thế biết?"
An Tĩnh không để tâm, trả lời bâng quơ.
"Chắc cậu ta do ông cậu tới thăm đấy."
Tô Nguyệt mù mờ khó hiểu.
"Ông cậu?"
An Tĩnh lười quay đầu lại, ngồi dựa lui sau ghế.
"Là giống chúng ta khi bà dì đến thăm đấy."
Rầm.
Chu Tần đột nhiên bước hụt một bước nên ngã nhào xuống kéo theo cả Lục Ngạn, cả hai đều đứng gần đó hóng hớt đều không khỏi co quắp.
Thật lợi hại!