An Thần Nhất Nhược

Chương 7: Tớ không quen hắn




Khi Nhược Hi trở lại lớp học, cố vấn đã điểm danh xong.

"Bạch Nhược Hi, người em muốn vạch mặt đâu? Cho cả lớp xem." Cố vấn đã chặn trước cửa, cười nhạo Nhược Hi.

Nhược Hi còn nghe thấy mấy tiếng cười khúc khích, cậu ngượng đến đỏ cả mặt.

"Aaaa dễ thương không chịu nổi." Nam sinh nữ sinh đều nhốn nháo.

"Thiệt chịu không nổi."

"Tớ muốn nhéo má Nhược Hi quá ò."

"!!!"

"Khụ khụ" Lúc này cố vấn lên tiếng,

"Đủ rồi đủ rồi, các bạn học sinh. Bạch Nhược Hi em về chỗ ngồi đi. Họp lớp hôm nay kết thúc tại đây, ngày mai chúng ta sẽ chính thức bắt đầu các tiết học. Tôi hi vọng các bạn có thể đạt điểm số cao trong bốn năm đại học.

Tan họp!"

Ra khỏi khoa Mỹ thuật, Nhược Hi dáo dác nhìn xung quanh.

"Coi chừng chuột rút cổ đó!" Triệu Vũ không khách khí vỗ vào đầu Nhược Hi. Cậu trừng mắt nhìn rồi lại nhìn xung quanh lần nữa.

"Mặc kệ cậu ta, nhóc này mỗi tháng đều có vài ngày không được bình thường." Dương Nhất choàng vai Triệu Vũ, ra vẻ một cặp anh em tốt.

"Này!" Giọng của Thượng An Thần cách không xa truyền đến. Nghe thấy âm thanh này, cả người Bạch Nhược Hi cứng đờ một lúc liền vội bỏ chạy.

Bọn Triệu Vũ đứng nhìn cũng sửng sốt một lúc.

"Bị chuột rút thật à?"

"Đạp trúng gì rồi hả?"

Nhược Hi không để ý bọn họ, một đường chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Hiện giờ cậu không biết nên đối mặt với An Thần như thế nào. Cậu muốn chạy càng xa càng tốt, tránh càng xa càng tốt, nhưng cũng không kiềm được trong lòng muốn nhìn thấy gương mặt đẹp trai kia, muốn giọng nói ấm áp kia gọi tên cậu.

Muốn gặp mặt, đồng thời tiềm thức cũng muốn trốn tránh. Aaaaa thật sự chịu đủ rồi.

"Thượng An Thần chết tiệt!" Nhược Hi ngồi trong toilet vò mái tóc ngắn mềm của mình "Mới nhìn thấy thôi mà sao khó xử thế. A? Rõ ràng hắn mới là người có lỗi với mình mà! Thật luôn! Nhược Hi, mày là con rùa rụt cổ!

"Thật ra cũng không có gì ghê gớm cả! Không phải chỉ là một Thượng An Thần thôi sao? Thêm một An Thần nữa mình cũng chấp được! Toẹt dời ~"

Nhược Hi mở hé hé cửa nhà vệ sinh, dán mắt vào cửa nhìn bên ngoài một hồi, không có ai. Cậu mở cửa thêm chút, lộ cái đầu nhỏ ra ngoài, cũng không có ai. Cậu cả người chồm ra nhìn một cái, có chút thất vọng.

"Thượng An Thần, tên kia không có đi theo mình! Đáng ghét!"

"Mà sao mình phải hành động như tên trộm vậy? Đáng ghét!" Sau khi suy nghĩ kĩ, Nhược Hi hiên ngang bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Chia tay sau bình mình, anh không nỡ để em đợi. Nhược Hi vừa đi đến cổng trường thì điện thoại của cậu vang lên.

"Chuyện gì?" Sau khi nhìn thấy người gọi là Triệu Vũ, cậu mạnh dạn gào lên.

"Cậu ăn chưa?" Triệu Vũ chửi thầm một cái, ho khan nói tiếp "Đến căn tin đi tớ đãi cậu ăn cơm."

"Không đi, tớ tới cổng trường rồi."

Trong điện thoại truyền đến một tiếng thì thầm, sau đó Triệu Vũ liền nói "Vậy cậu đợi ở cổng, bọn tớ lập tức tới."

"Ờ!" Định làm gì không biết.

Mười phút sau, Thượng An Thần và Triệu Vũ, Dương Nhất cùng nhau xuất hiện trong tầm mắt của Nhược Hi. Cậu theo bản năng tính chạy nhưng đã bị Triệu Vũ vươn tay túm lấy cổ áo.

"Nhược Hi, giới thiệu với cậu đây là đàn anh Thượng An Thần, khoa Tài chính Kinh doanh."

Triệu Vũ chỉ vào Thượng An Thần, giới thiệu anh cho cậu. Sau đó đẩy Nhược Hi đến trước mặt An Thần "Đàn anh, đây là Bạch Nhược Hi."

Đậu móe Triệu Vũ! Tớ với Thượng An Thần quen biết nhau mấy trăm năm trước còn cần cậu giới thiệu hả?!!

"Lâu rồi không gặp, Bạch Nhược Hi." Giọng nói dịu dàng của Thượng An Thần dần dần xâm nhập vào trái tim của Nhược Hi, đặc biệt là khi anh gọi tên cậu.

Đậu móe anh Thượng An Thần, anh thật sự gọi luôn họ tên của tôi. Không phải bình thường anh vẫn gọi là Hi Nhi Hi Nhi gì đó sao? Còn dám chơi trò xa lạ không quen. Hừ hừ gì mà lâu rồi không gặp, nửa tiếng trước mới gặp!

Còn dám móc nối với anh em của tôi, không thể tha thứ!!!

"Ha ha đàn anh, lâu rồi không gặp? Chúng ta không có quen biết, không thể nói là lâu rồi không gặp được. Ha ha" Muốn chơi, được, chơi chết anh luôn!

"Tôi còn tưởng hai người có quen nhau." Triệu Vũ và Dương Nhất nhìn thấy phản ứng của Thượng An Thần và Bạch Nhược Hi cảm thấy giữa hai người bọn họ có gì đó mờ ám.

"À, chắc là tôi nhớ nhầm." Thượng An Thần nhìn chằm chằm Nhược Hi nhếch miệng cười, Nhược Hi mặt không biểu cảm gì nhưng cơ thể thì bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

"Thôi, chúng ta đi ăn cơm nào."

"Đói muốn chết luôn." Dương Nhất sốt ruột thúc giục cả đám đi ra ngoài trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.