Ân Sủng

Chương 6: 6: Làm Thê Tử




Chiêu Cảnh Hiên đã rời đi, Mộ Tiểu Tình thì không tài nào ngủ tiếp được.

Nàng trở về giường lăn qua lộn lại một hồi, hai mắt nhìn lên tấm màn mỏng thất thần.

Nàng trước giờ vẫn tự lừa mình dối người, mặc kệ Chiêu Cảnh Hiên nhìn nàng có bao nhiêu thâm tình, nói với nàng bao nhiêu lời mật ngọt, Mộ Tiểu Tình đều cho rằng y chỉ là hứng thú nhất thời muốn trêu chọc nàng.

Thế nhưng những lời đại nghịch bất đạo ngày hôm nay của y, thêm cả những lời nỉ non cầu xin nàng chờ đợi y, Mộ Tiểu Tình không biết nên đối mặt thế nào.

Năm đó Mộ Tiểu Tình mười sáu tuổi, lần đầu tiên xa nhà, một lần rời đi này liền không biết khi nào mới có thể trở về, có khi là cả đời không về.

Ngày cuối cùng ở bên cạnh mẫu phi, nàng khóc nhiều lắm.

Một là không muốn rời xa người, hai là không muốn rời xa Định quốc.

Nàng từng nghe lão sư kể về vương triều Chiêu quốc, nói đó là nơi phức tạp.

Nàng còn nghe kể về Hoàng đế Chiêu quốc, nói hắn là một kẻ đáng sợ.

Nàng không muốn gả cho ác quỷ.

Mẫu phi khi ấy cũng không kìm được nước mắt, vừa ôm nàng nức nở, vừa mắng nàng đứa nhỏ ngốc.

Mẫu phi còn nói: Hoàng đế Chiêu quốc tương lai là phu quân của con, con có thể sợ tất cả nam nhân trên đời này, cũng không được sợ ngài ấy.

Mộ Tiểu Tình liền hỏi lại: Phu quân có giống như phụ hoàng không? Ngài có yêu thương con như phụ hoàng yêu thương người không?

Đương nhiên.

Con là thê tử của ngài, ngài đương nhiên sẽ yêu thương con.

Nhưng con phải nhớ, muốn ngài yêu thương con, con trước tiên phải là một thê tử tốt.

Mộ Tiểu Tình hai mắt long lanh nước.

Rốt cuộc thì người làm thê tử như nàng có gì không tốt?

Từ khi nhập cung nàng không ngừng nỗ lực học hỏi lễ nghi Chiêu quốc, nỗ lực biến mình trở thành một nữ nhân Chiêu quốc tài sắc vẹn toàn, mấy cái gọi là đạo làm thê, rồi tam tòng tứ đức nàng đều học thuộc làu làu.

Định quốc của nàng, quê hương của nàng, việc thành hôn luôn là giữa hai người với nhau, yêu thương và sống với nhau trọn đời.

Ngay cả phụ vương đứng đầu một nước cũng vậy, một đời một kiếp chỉ yêu sủng một mình mẫu phi.

Thế nhưng Chiêu quốc không phải như vậy, phu quân của nàng không chỉ có mình nàng, hắn còn có cả một hậu cung đầy những nữ nhân xinh đẹp vì hắn mà tranh giành đấu đá.

Mộ Tiểu Tình bi ai nghĩ rằng mình giống như một con sông, người lái đó có thể đi qua nhưng sẽ không vì một con sông ấy mà rời bỏ những con sông khác.

Nàng mới đầu không thể chấp nhận, sau cũng bởi lời căn dặn của mẫu phi, học cách chấp nhận.

Âu cũng chỉ vì một người phu quân chưa một lần đồng sàng cộng chẩm*.

(*: chung chăn chung gối)

Mộ Tiểu Tình cứ nhìn mãi màn lụa phất phơ, hai mắt đẫm lệ tự lúc nào.

Nàng bây giờ bị phu quân ghẻ lạnh, lại bi ai được thân đệ đệ của phu quân để ý tới.

Tiến nhầm một bước chính là đáy vực sâu không có lối thoát, khuê danh liền bị hủy tan nát, ngay cả Định quốc cũng có khả năng vì một lỗi lầm của nàng mà chôn cùng.

Nói rằng Mộ Tiểu Tình nhát gan cũng được, nói rằng nàng yếu đuối ngu ngốc cũng được.

Mộ Tiểu Tình cả đời này, kể từ giây phút bước chân vào hoàng cung, số phận đã định sẵn rằng nàng sống làm người của Chiêu Nghị, chết làm ma trong nhà Chiêu Nghị.

Vậy nên...!một tấm chân tình của Chiêu Cảnh Hiên, nàng không dám bắt lấy, cũng không có can đảm thử.

Cánh tay thon gầy vốn buông thõng dần di chuyển, che đi đôi mắt đã sớm sưng đỏ.

Tiếng khóc được nàng kìm nén trong cổ họng, chỉ thi thoảng bật ra một hai tiếng nấc nghẹn.

Mộ Tiểu Tình siết chặt hộp cao trong tay.

Hương thơm từ hộp cao thoang thoảng nơi khoang mũi giống như đâm vào trái tim nàng.

Dáng hình nhỏ bé khe khẽ run rẩy, ở trên chiếc giường rộng lớn bày ra vẻ đơn bạc chọc người đau lòng.

Ba ngày sau, đại lễ được tổ chức tại Lưu Hương đài dưới sự chứng kiến của toàn bộ dân chúng kinh thành Chiêu quốc.

Lưu Hương đài vốn là nơi Tiên đế cho người xây dựng để phục vụ các lễ điển quan trọng.

Mộ Tiểu Tình từ lúc trời còn chưa sáng đã bị Tú Tú kéo dậy chuẩn bị, mặc lên một bộ lễ phục rườm rà, trang điểm tỉ mỉ đến từng cái chân mày, lại đội thêm mũ miện nặng trịch.

Gần sát giờ hoàng đạo liền ly khai tới Thiên điện, cùng Hoàng thượng lên xe ngựa tới Lưu Hương đài.

Thời điểm bước lên xe ngựa, bởi vì mũ miện cũng như lễ phục quá mức nặng nề khiến cho Mộ Tiểu Tình có điểm chật vật.

Đoạn bước hụt, cả người liền đổ về phía sau.

Nàng nhắm mắt bi ai nghĩ một lần ngã này có thể khiến nàng đóng cửa dưỡng bệnh mấy tháng hay không.

Lại nghĩ tới nàng tàn tật như vậy, đại lễ này có phải sẽ phải hoãn lại không.

Rồi mới tự cười mình ngu ngốc, không có nàng đã có Trân quý phi, nàng cũng không phải quá quan trọng gì cho cam.

Mộ Tiểu Tình hức hức đau lòng, nhưng là chờ rất lâu đau đớn do va chạm với nền đất trong tưởng tượng không tới.

Ở eo cảm nhận được sự bó buộc, Mộ Tiểu Tình bấy giờ mới hé mắt nhìn.

Khuôn mặt Chiêu Nghị gần sát.

Dù rằng hắn có soái đến mức nào đi chăng nữa, ở một khoảng cách gần đến vậy vẫn khiến Mộ Tiểu Tình kinh hãi mà trợn to mắt.

Chiêu Nghị nhìn nàng hồi lâu, diện vô biểu tình mà ngắm nhìn, Mộ Tiểu Tình cũng không xê xích mà ngoan ngoãn cho hắn ngắm nhìn.

Hoàng hậu, nàng còn định nhìn trẫm đến khi nào?

Chiêu Nghị trầm giọng nói bên tai nàng, rõ ràng ý tứ đùa cợt nhưng khuôn mặt hắn vẫn lạnh nhạt, trong mắt cũng là một mảnh thanh minh.

Mộ Tiểu Tình bấy giờ mới A! một tiếng rời khỏi vòng tay của hẳn, nhanh nhẹn chui vào trong xe ngựa.

Bình ổn trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Mộ Tiểu Tình bất mãn mà nghĩ, rõ ràng Hoàng thượng ngắm nhìn nàng đến thất thần, lại đổ lỗi cho nàng ngắm nhìn hắn.

Nhưng cũng chỉ dám bất mãn trong lòng, bên ngoài nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hoàng thượng, một chữ cũng không hé.

Một tiểu sự kia hiển nhiên không làm ảnh hưởng quá trình, xe ngựa vẫn đúng giờ khởi hành, đúng giờ đến Lưu Hương đài.

Hoàng thượng bước xuống liền ở dưới vươn tay đỡ nàng, rồi cùng nàng bước lên đỉnh đài tiến hành đại lễ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.