Ân Sủng

Chương 30: 30: Mùi Vị Sữa Bò




“Trân tỷ tỷ, sắp tới tết Tiểu Xảo*, trong cung có tổ chức hay không?”, một quý nhân mới vào cung không lâu đưa ra thắc mắc của mình.

* Tên gọi khác là lễ thất tịch (7/7)

Tôn Lệ Trân nếm thử một miếng điểm tâm, cẩn thận lấy khăn tay lau qua khóe miệng, vẻ mặt điềm đạm trang nhã hướng quý nhân nọ mỉm cười, đáp lại: “Muội muội mới tới nên không biết, mọi năm ngày này Thái hậu đều giao cho tứ phi tổ chức một bữa tiệc nhỏ để các tỷ muội cùng tham gia, ngoài cung cũng chuyển vào rất nhiều thứ thú vị.

Thế nhưng năm nay chắc là Hoàng hậu tổ chức.”

“Chỉ có mấy tỷ muội chúng ta thôi ạ? Hoàng thượng thì sao ạ?”, quý nhân nọ lại bạo dạn lên tiếng, coi như nói thay nỗi lòng của những người khác.

Cả đám phi tần đều hai mắt lấp lánh nhìn về phía Tôn Lệ Trân.

Ở đây chỉ có mấy người cũ, đối với sự việc kia biết rõ nên bình thản thưởng trà.

Tôn Lệ Trân nhấp một ngụm trà, che dấu tia cười lạnh trong mắt.

Một đám nữ nhân xuẩn ngốc, ảo tưởng qua một buổi tiệc liền được bệ hạ để mắt tới? Ha~ Đúng là người si nói mộng.

“Bệ hạ sự vụ bận rộn, buổi tiệc nhỏ của mấy tỷ muội ta sao có thể làm phiền chàng”

Tôn Lệ Trân dứt lời, một đám người liền ỉu xìu đi xuống, trà bánh trong miệng cũng chẳng còn thơm ngon ngọt ngào nữa.

Tại Ngự thư phòng, Chiêu Nghị vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bản tấu chương.

Tuy rằng so với mọi khi thì biểu cảm không có nhiều khác biệt, thế nhưng bàn tay siết chặt lấy cây bút rất lâu không hạ xuống nét mực cho thấy tâm tình của hắn hiện tại vô cùng không tốt.

Tô công công theo hầu bên cạnh thấy Thánh thượng như vậy vô cùng lo lắng, đoạn nói.

“Hoàng thượng, có điều gì khiến ngài không vừa lòng sao? Lão nô nguyện vì ngài phân ưu.

Tức giận sẽ hại long thể”.

Chiêu Nghị bị một tiếng già nua cẩn trọng đánh thức, bàn tay đang siết lấy cây bút hơi thả lỏng, rồi đặt trở lại bên nghiên mực.

Hắn hơi ngả lưng tựa vào thành ghế, nhắm hờ hai mắt, buông tiếng thở dài.

“Tô công công, đôi khi trẫm cảm thấy vị trí này vốn không thuộc về trẫm.”

Tô công công nghe thế thì giật mình, đánh bạo liếc nhìn Thánh nhan.

Lão theo Hoàng thượng từ khi ngài còn nằm trong nôi đến nay, hiếm khi thấy ngài ấy bày ra vẻ yếu ớt bất lực, nhưng lão biết rõ không phải Hoàng thượng sinh ra đã kiên cường, chỉ là ngài ấy buộc phải trở nên kiên cường.

Có lẽ… dáng vẻ yếu đuối này ngoại trừ người kia, cũng chỉ có lão may mắn được nhìn thấy.

Thật khiến cho lòng lão xót xa đau đớn.

“Hoàng thượng, lão nô tuy không có nhiều hiểu biết, thế nhưng ba đời Chiêu vương lão nô đều có theo dõi ít nhiều.

Lão nô xin phép được nói lời thật lòng.

Lão nô cảm thấy, ngai vị này nếu như ngài không xứng đáng, thì cả hoàng thất càng không có ai xứng đáng.

Ngài đã làm rất tốt, bá quan văn võ thấy được, muôn dân trăm họ Chiêu quốc cũng thấy được.

Ngài không chỉ là một chiến thần của Chiêu quốc, còn là bậc Đế vương anh minh.

Bách tính Chiêu quốc có được những ngày an lành hạnh phúc như bây giờ, đều là nhờ công ơn của Hoàng thượng”.

Tô công công nghẹn ngào hít một hơi sâu.

“Năm đó nương nương giao Hoàng thượng cho lão nô có căn dặn, bảo rằng nếu Hoàng thượng có làm điều gì sai trái, lão nô nhất định phải can gián, ngay cả khiến cho ngài tức giận mà một đao chém đầu lão nô, lão nô cũng nhất định không để Hoàng thượng lầm đường lạc lối, vì thù hận mà đưa ra quyết định sai lầm.

Thế nhưng nương nương ở trên cao… ắt hẳn vẫn luôn bảo bọc ngài.

Hoàng thượng xưa nay đưa ra quyết định sát phạt, cũng chưa từng làm điều gì sai trái, chưa từng có lỗi với tổ tiên Chiêu quốc, chưa từng có lỗi với bách tính Chiêu quốc.”

Chiêu Nghị dường như cũng bị tâm tư của Tô công công lây nhiễm, trong lòng trào lên một nỗi xót xa.

Tất cả những điều hắn làm cho đến nay quả thực chưa từng tổn hại cho Chiêu quốc, chưa từng làm sai di huấn của Tiên đế, nhưng mẫu phi… bà ấy chưa từng muốn hắn đi tới bước đường này.

Bên ngoài có tiếng thông báo, Chiêu Nghị gật đầu để Tô công công đi xuống.

Hắn hít một hơi lấy lại tinh thần, phút chốc liền trở về dáng vẽ cao lãnh như mọi khi, ánh mắt sâu thẳm nhìn người vừa mới bước vào phòng.

Lý Tử Mặc chân trước bước vào phòng, Tô công công phía sau liền hiểu ý đem cửa thư phòng đóng lại.

Y tiến tới bên án thư, quỳ một gối hành lễ, miệng thưa bẩm: “Hoàng thượng cho gọi thần?”

Chiêu Nghị phất tay cho Lý Tử Mặc đứng lên, đem tấu chương trước mặt đưa tới cho Lý Tử Mặc.

Hai tay tiếp nhận tấu chương, Lý Tử Mặc chăm chú đọc từng chữ, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.

“Định Châu vốn là vùng tiếp giáp với Định quốc, xưa nay chưa từng nhuốm khói lửa chiến tranh, thế nhưng gần đây lại chuyển về tin tức một đám sơn tặc làm ổ trên núi Tả Lĩnh, tỏ ý đối đầu với triều đình, trẫm cảm thấy rất nghi hoặc.”

Lý Tử Mặc nhếch miệng cười khinh thị, tiếp lời: “Chắc chắn là do Tam vương gia hành xử không đúng, khiến cho người dân Định Châu căm phẫn.

Chỉ khi dân chúng căm phẫn với chế độ của triều đình, thì mới tụ tập tạo thành nhóm sơn tặc chống đối”.

“Trẫm cũng cho là vậy.

Lão tam từ xưa đã có nhiều tật xấu, ham hư vinh thích hưởng thụ, có thân phận cao quý nhưng không giữ mình, lại lợi dụng thân phận để làm điều ác.

Trẫm biết rõ nhưng khó có thể tự tay trừng phạt y”, lời nói tỏ ý rằng sự việc khó giải quyết thế nhưng nét mặt bình thản ấy lại không có vẻ gì là khó khăn.

Lý Tử Mặc quen Hoàng thượng đã lâu, lờ mờ hiểu được ý tứ của hắn.

“Hoàng thượng muốn thần thay ngài làm việc?”

“Đúng.

Ngoại trừ ngươi ra, trẫm tin rằng chẳng ai dám đứng ra nhận lấy việc này.

Dù sao y cũng là thân đệ đệ của trẫm, ngay cả Cảnh Hiên cũng khó có thể mạnh tay mà đối phó với y”.

Lý Tử Mặc hơi nhíu mày, trong lòng có thắc mắc bèn không kìm được hỏi ra: “Nếu thần đi thì ai bảo vệ Hoàng hậu?”

Chiêu Nghị hơi ngẩng đầu, mắt đối mắt nhìn thẳng Lý Tử Mặc.

Vẻ mặt hắn vô cùng lạnh nhạt, cũng không có vẻ tức giận khi mà Lý Tử Mặc tỏ ra quá mức quan tâm tới phi tử của hắn.

Thế nhưng hắn nhìn Lý Tử Mặc hồi lâu, giống như muốn dùng đôi mắt ưng kia phân tích tâm tư của y, khiến Lý Tử Mặc hơi hốt hoảng.

Y cũng không rõ vì sao lại nhắc tới nữ nhân đó.

Chỉ là mỗi ngày nấp sau lưng nàng, xem nàng sinh hoạt, xem nàng vui vẻ nói cười, xem nàng tính toán thông minh.

Lý Tử Mặc cho rằng nàng tạo cho y một thói quen, thói quen ở bên cạnh nàng.

Mà cái gọi là thói quen này đích xác vô cùng đáng sợ.

Hít một hơi sâu, đem bóng dáng nữ tử kia xóa sạch khỏi đầu óc, Lý Tử Mặc lấy lại phong thái của một bề tôi trung thành, khuỵu gối nói rằng bản thân sẽ không phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng.

Chiêu Nghị bấy giờ mới đem mắt rời đi, trở lại bên trên chồng tấu chương, trầm giọng nói: “Trong những ngày ngươi không ở đây, trẫm sẽ sắp xếp người khác để ý nàng ấy.

Ngươi đi sớm về sớm, xử lý sự vụ nhanh gọn một chút.

Dù sao chỉ có giao nàng cho ngươi trẫm mới an tâm”.

Lý Tử Mặc được tin tưởng mà hổ thẹn cúi đầu.

Tuy rằng đại nghịch bất đạo, thế nhưng trong một thoáng y dường như quên mất thân phận của mình, quên cả nhiệm vụ mà Hoàng thượng giao phó, một mực nhớ tới bóng dáng nữ tử thướt tha quen thuộc.

Lý Tử Mặc cắn răng, tự cảm thấy bản thân quả thực cần đi xa để ổn định lại tâm trạng.

Khẽ thở dài.

Nói nữ nhân là liều thuốc độc quả không sai.

Cũng may phát hiện sớm, còn cứu chữa được.

Sau khi Lý Tử Mặc rời đi, Chiêu Nghị ngoại trừ thời gian dùng bữa vẫn luôn nhốt mình trong thư phòng phê duyệt tấu chương, ngay cả khi Tô công công đi tới đưa cho hắn một khay thẻ bài, hắn cũng không có tâm tình chọn lựa.

Tô công công cho rằng đêm nay Hoàng thượng lại muốn nghỉ ngơi ở Thiên điện.

Hoàng thượng của lão cái gì cũng tốt, chỉ là vấn đề con cái quá mức bình thản.

Bên ngoài có vị công công gõ lên ống trúc từng tiếng cộc cộc báo hiệu giờ tắt đèn trong cung, Chiêu Nghị bấy giờ mới nhấc mắt khỏi thư án, duỗi thân đứng dậy.

Tô công công đem áo khoác vẫn luôn cầm trong tay khoác cho chủ tử, nửa đêm bên ngoài gió lạnh, lão sợ Hoàng thượng bị cảm lạnh, tuy rằng từ đây tới tẩm điện chẳng xa lắm.

Chiêu Nghị từng bước dài chậm rãi đi trên hành lang.

Sắp tới tháng bảy, ánh trăng hơi tròn, hắt bóng trên khoảng sân rộng, có cung nữ cúi đầu đi dưới ánh trăng, đổ bóng thon dài.

Chiêu Nghị vẫn luôn thất thần nhìn vào khoảng không chợt dừng bước.

“Hoàng thượng… có gì căn dặn?”, Tô công công cẩn thận hỏi.

Chiêu Nghị không biết nghĩ tới cái gì, sườn mặt lạnh nhạt như có như không lộ nét nhu hòa, đáy mắt cũng hiện lên ý cười.

Hắn nói: “Đêm nay trẫm muốn nghỉ ngơi tại Dục Chiêu cung”.

Tú Tú cắt đi ánh lửa trong phòng, xác định bản thân đã dém chăn cho chủ tử cẩn thận bèn nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài.

Vừa mới khép cửa quay lưng, từ phía cổng vào có tiếng xôn xao, còn có ánh sáng hắt về phía này.

Nàng nghi hoặc, giờ phút này còn ai dám làm ồn quấy phá giấc ngủ của nương nương?

Đi thêm một đoạn, ngay chỗ ngã rẽ ánh sáng hắt lên càng rõ rệt, chốc lát sau bóng hình nam nhân cao lớn liền xuất hiện ở cửa vào tư viện.

Tú Tú còn chưa kịp nhìn rõ dáng vẻ nam nhân, theo bản năng gập người hành lễ.

Nam nhân tiến thêm vài bước, đến khi cách nàng chỉ năm bước chân thì hơi dừng lại.

Hắn trầm giọng hỏi: “Nàng ngủ rồi?”

Tú Tú kính cẩn đáp lời: “Dạ bẩm Hoàng thượng, nương nương hôm nay hơi mệt mỏi nên đã ngủ sớm”.

Nam nhân không phải ai khác chính là Đương kim Hoàng thượng.

Sau khi nghe được câu trả lời, hắn liền lệnh cho Tô công công dừng bước, tự mình thả nhẹ cước bộ tiến vào trong phòng.

Mở cửa phòng, một cỗ mùi hương thanh mát ngọt ngào quen thuộc bay tới cánh mũi, xoa dịu cả người mỏi mệt, Chiêu Nghị không khỏi thở ra một hơi thỏa mãn.

Tiến thêm vài bước vượt qua bức bình phong, hình ảnh nữ tử nhỏ bé chôn vùi trong lớp chăn bông ấm áp đập vào trong mắt hắn.

Chiêu Nghị phải lắng tai nghe rất lâu mới nghe được tiếng hít thở của nàng.

Xem ra Hoàng hậu của hắn đã say giấc nồng, sợ rằng thích khách đột nhập bế nàng đi nàng cũng không tỉnh.

Chiêu Nghị không biết rằng suy nghĩ này dấy lên ngọn lửa vui vẻ trong lòng mình thế nào.

Hắn chậm chạp cởi bỏ áo khoác ngoài, rồi đến từng lớp y phục, chỉ để lại một lớp nội y bằng tơ tằm mềm mại.

Tiến tới sốc lên lớp chăn bông, gió theo khe hở lùa vào khiến cho nữ nhân kia rúm ró cả người, bật ra tiếng than khẽ bày tỏ khó chịu.

Chỉ một lát sau Chiêu Nghị chui vào che lấp khoảng trống, một luồng hơi nóng rừng rực bên cạnh liền hun tới hai má nữ tử hơi ửng hồng.

Nàng theo bản năng dịch người, muốn chôn mình trong sự ấm áp khiến người ta mê muội kia.

Chiêu Nghị híp mắt, nhanh nhẹn chọn một tư thế thoải mái mà nằm xuống.

Một tay để trên đầu nàng, một tay để trên eo thon, dùng lực nhẹ nhàng đẩy nàng sát vào bên người mình.

Xong xuôi cả người liền lâng lâng một thứ cảm giác thỏa mãn khó tả.

Nữ nhân này tựa như một cục bông thơm mùi sữa bò, chui vào lòng hắn ngoan ngoãn dụi dụi.

Đêm đó Chiêu Nghị thế mà không bị mất ngủ, ôm nàng một hồi liền mang theo mùi sữa ngọt ngào đi vào giấc mộng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.