Kỳ thật khi Tôn Xán Tình ở sơ trung thành tích không tồi, nhưng từ lúc tiến vào cao trung liền không như hảo hảo nghe giảng, đương nhiên không giải được đề trước mắt. Tôn Xán Tình đem bài thi lấy về, bạn học xung quanh mỗi người nói cho hắn đáp án khác nhau, liền tùy tiện ghi mấy công thức qua loa cho xong. Chờ đến thứ sáu, hắn chọn lúc Tần Duyệt không ở văn phòng, đem bài thi ném trên bàn y chạy lấy người.
Nhưng Tần Duyệt xác thật là người thực tích cực, y nhìn ra đáp án bài thi chắp vá lung tung, tan học lại gọi Tôn Xán Tình vào văn phòng, kêu hắn giải thích phương pháp tính ra đáp án. Tôn Xán Tình đương nhiên không thể nói được, đành phải thừa nhận đáp án đều là chép bạn học, Tần Duyệt nghe xong nói:
"Tôi lúc trước nói cậu có thể hỏi bạn học, là cho cậu hỏi phương pháp giải đề, không phải hỏi đáp án cuối cùng, chỉ có hiểu được cách làm, lần sau đề giống nhau mới có thể giải ra. Bài thi lần sau tôi sẽ phê, nhưng khi đó phỏng chừng cậu không nhất định sẽ hảo hảo nghe giảng bài, cho nên hôm nay tôi giảng cho cậu một lần."
Tần Duyệt đẩy ghế để Tôn Xán Tình ngồi bên cạnh, tiếp theo kiên nhẫn giảng giải cho hắn. Kỳ thật đề trắc nghiệm không quá khó, số lượng cũng không nhiều lắm, nhưng lý thuyết cơ bản Tôn Xán Tình thật sự không tốt, rất nhiều công thức cơ bản hay định lý đều không rõ, cho nên cho dù Tần Duyệt nói được tinh tế lại dễ hiểu, Tôn Xán Tình vẫn nghe cái biết cái không.
Tôn Xán Tình ngồi cách Tần Duyệt rất gần, mơ hồ ngửi được trên áo sơ mi Tần Duyệt có hương vị thanh tân sạch sẽ mà thoải mái, hắn chú ý cổ Tần Duyệt thực trắng. Khi nói chuyện hầu kết vừa động, môi không ngừng đóng mở thoạt nhìn cũng thực mềm mại. Hai tay xinh đẹp thon dài đặt trên bàn, bộ dáng viết chữ tràn ngập mỹ cảm.
Tôn Xán Tình thích vẽ tranh, đối mỹ cảm rất nhạy bén, hôm nay là lần đầu tiên hắn gần gũi quan sát Tần Duyệt một phen, phát giác cả người tiểu lão sư này đều như tản ra một loại tao nhã dụ hoặc.
"...... Cho nên đề này giải chính là như vậy, hiểu chưa?"
Tôn Xán Tình cảm thấy mình như nghe hiểu, gật gật đầu: "Hiểu."
"Hảo, vậy hôm nay giảng đến đây đi, bài thi này đều là ngày thường kiểm tra, cậu trở về lại ngẫm nghĩ hảo hảo một chút, tương lai gặp cùng loại đề sẽ suy một ra ba."
Tần Duyệt thu thập đồ vật trên bàn, mới phát hiện thời gian đã gần 6 giờ rưỡi, còn hơn nửa giờ là bắt đầu tiết tự học buổi tối, Tần Duyệt nhất thời cảm thấy thập phần có lỗi.
"Không nghĩ tới đã qua nhanh như thế, chắc cậu rất đói bụng đi? Đều do tôi không chú ý thời gian, chậm trễ cậu ăn cơm, thật sự ngượng ngùng."
Tôn Xán Tình lần đầu tiên nghe lão sư xin lỗi mình, hắn một bên cảm thấy mới mẻ, một bên lại cảm thấy vẻ mặt Tần Duyệt xin lỗi có chút đáng yêu, lắc lắc đầu: "Không có việc gì."
Tần Duyệt nói: "Hiện tại căn tin phỏng chừng cũng không còn đồ ăn gì, tôi mời cậu đi ăn bên ngoài trường học."
Tôn Xán Tình không nghĩ tới hôm nay còn có thể kiếm lời một bữa cơm chiều, một chút cũng không khách khí đáp ứng.
Hai người cuối cùng gọi hai tô mì sợi, Tôn Xán Tình vừa mới ăn xong, Tần Duyệt thúc giục hắn chạy nhanh về trường học, "Lập tức bắt đầu tiết tự học buổi tối, ăn no thì mau trở về đi học."
"Nga." Tôn Xán Tình ăn no có chút lười biếng, một chút cũng không muốn trở lại phòng học, chỉ tiếp tục ôm tô ăn canh kéo dài thời gian.
Tần Duyệt rút khăn giấy đưa cho hắn: "Lau miệng một chút."
Ngón tay sạch sẽ tay cầm khăn giấy, Tôn Xán Tình đột nhiên cảm thấy hình ảnh này hẳn nếu vẽ ra xuống, hắn tiếp nhận khăn giấy, ngón tay chạm qua nơi Tần Duyệt cầm vừa rồi lau lau môi, trong lòng có loại cảm giác kì diệu.
Sau lần này, Tôn Xán Tình tuy học tập vẫn có lệ trước sau như một, nhưng tiết toán lại rất ít trốn, bất quá này cũng không đại biểu cho hắn sẽ nghiêm túc nghe giảng bài. Hắn chỉ là muốn nhìn Tần Duyệt nhiều hơn mà thôi, nhìn tiểu lão sư này rốt cuộc có bao nhiêu nơi cùng những người khác không giống nhau, nhưng Tôn Xán Tình nhìn càng nhiều càng thêm phát hiện, Tần Duyệt ở trong mắt hắn đã trở nên cùng người khác càng ngày càng không giống nhau.
Thi cuối kỳ sẽ họp phụ huynh, các ba mẹ đều được an bài trên chỗ ngồi con mình, Tần Duyệt dạy môn chính cũng sẽ lên tiếng ở nhà trường, khi lên tiếng, y lưu ý đến chỗ ngồi Tôn Xán Tình trống không, phụ huynh hắn hôm nay không tới. Vì tránh cho học sinh hướng cha mẹ giấu giếm, giáo viên đều trực tiếp liên hệ gia đình báo cho bọn họ thời gian tham dự cụ thể, không biết ba mẹ Tôn Xán Tình hôm nay rốt cuộc có chuyện gì, con trai mình cũng không thể tới xem.
Nghỉ đông qua đi, một học kỳ mới đã đến, tiết toán đầu làm Tôn Xán Tình mạc danh kỳ diệu có chút hưng phấn. Hắn đã một tháng không gặp Tần Duyệt. Lúc ở nhà hắn thường thường sẽ nhớ tới Tần Duyệt, muốn nghe âm thanh y, muốn nhìn y viết chữ trên bảng, muốn nhìn bóng dáng y thon dài đi vào văn phòng. Bất tri bất giác, Tôn Xán Tình nghỉ đông vẽ rất nhiều tranh Tần Duyệt, hắn thậm chí trộm nghĩ, nếu lại để Tần Duyệt tịch thu tranh của hắn hắn, khi nhìn đến tranh toàn là y, không biết sẽ có phản ứng như thế nào?
Trong lớp học Tần Duyệt vẫn là bộ dáng cũ, trước điểm danh, rồi mới dùng thanh âm ôn hòa giảng bài, ngẫu nhiên sẽ dừng lại cường điệu một chút, Tôn Xán Tình dùng tay nâng mặt nhìn chằm chằm y, bút kẹp giữa mũi và miệng, môi nhếch lên như muốn hôn môi ai.
Tan học Tần Duyệt gom sách đi, Tôn Xán Tình đột nhiên đứng lên đi theo. Không gặp lâu như thế, hắn rất muốn cùng Tần Duyệt trò chuyện, nhưng lại không biết nên nói cái gì, thế là giả viwf đi WC cùng Tần Duyệt chào hỏi:
"Tần lão sư."
"Ân." Tần Duyệt mỉm cười nhìn hắn gật đầu.
Tôn Xán Tình còn muốn lại cùng y nhiều lời mấy câu, liền nói: "Lão sư nghỉ đông đi chỗ nào chơi sao?"
Tần Duyệt đáp: "Tôi về nhà."
"Lão sư không phải người ở đây a."
Tần Duyệt lại gật gật đầu, "Không phải."
"Nga."
Tôn Xán Tình vừa định tiếp tục hỏi nhà y ở nơi nào, lại nghe thấy Tần Duyệt hỏi: "Đúng rồi, tôi nhớ rõ học kỳ 1 phụ huynh nhà cậu không tới, bọn họ quá bận sao?"
Tôn Xán Tình vốn đang rất vui vẻ, vừa nghe lời này sắc mặt liền tối sầm, nói: "Xem như đi."
Tần Duyệt không quá rõ, "Xem như?"
"Dù sao có rảnh cũng sẽ không tới." Tôn Xán Tình nói xong đi phía trước vài bước, quay đầu lại nói với Tần Duyệt, "Lão sư tái kiến."
Tần Duyệt nhận ra gia đình Tôn Xán Tình hẳn là có chút vấn đề, hơn nữa vấn đề này nói không chừng là nguyên nhân ảnh hưởng hắn học tập. Sau đó Tần Duyệt cố ý hướng chủ nhiệm lớp Tôn Xán Tình hỏi tình huống, nhưng chủ nhiệm cũng không rõ ràng những việc này, thế là ngày hôm sau hết tiết toán, y gọi Tôn Xán Tình văn phòng mình.
Vì hôm nay tiết toán là tiết cuối cùng trong buổi sáng, lúc này trong văn phòng không có những người khác, Tôn Xán Tình không biết Tần Duyệt gọi tới là vì chuyện gì, trong lòng nghi hoặc vừa hỗn loạn vừa chờ mong cùng khẩn trương.
Tần Duyệt để Tôn Xán Tình ngồi bên cạnh, hòa ái mở miệng:
"Hôm qua tôi nghe cậu nói về chuyện gia đình, cậu nói ba mẹ có rảnh cũng sẽ không tới, có thể nói cho tôi tại sao không?"
Tôn Xán Tình không nghĩ tới nguyên lai y tìm mình là vì hỏi cái này, hắn cắn môi, nói:
"Ba mẹ lúc tôi còn rất nhỏ đã ly hôn, mẹ tôi nhiều năm trước cùng người khác đi Mỹ, đương nhiên tới không được."
Tần Duyệt lại hỏi: "Vậy ba cậu đâu?"
Tôn Xán Tình nhìn về hướng khác, tức giận nói: "Hắn càng không đến, chê tôi làm mất mặt."
Tần Duyệt cười: "Có nhi tử soái khí lại vẽ đẹp như thế, cao hứng còn không kịp, như thế nào sẽ ngại mất mặt?"
Tôn Xán Tình nghe y khen như thế, trong lòng có chút ngọt, ngữ khí cũng mềm xuống:
"Lúc trước tôi vì vẽ tranh mới có thể được đặc biệt chọn vào, nhưng là ba tôi muốn tôi ở cao trung một lòng đọc sách, tương lai làm thầy giáo, không cho tôi vẽ tranh, tôi không đồng ý, luôn cùng hắn đối nghịch, sách cũng không nghĩ đọc, hắn xem thành tích tôi hiện tại trở nên kém như thế, cả ngày nói tôi ném mặt mũi hắn."
Nguyên lai là vì như vậy, Tần Duyệt cảm thấy cách đứa nhỏ này xử sự thật sự ấu trĩ, nhưng vẫn an ủi:
"Ba cậu tuy rằng là vì tốt cho cậu, nhưng hẳn là phải tôn trọng ý kiến cậu, cậu nếu thích vẽ tranh như thế, lại vẽ rất tốt, hắn hẳn nên cổ vũ cậu nhiều hơn mới đúng."
Thấy Tôn Xán Tình gật gật đầu, Tần Duyệt lại tiếp tục, "Bất quá hắn suy xét đương nhiên cũng có đạo lý, đem yêu thích trở thành nghề nghiệp phát triển cũng không dễ, hắn đối nghệ thuật khả năng cũng có chút hiểu lầm, cậu nếu muốn hắn hiểu cậu, nên hảo hảo cùng hắn câu thông, cùng hắn đối nghịch làm sao có lợi?"
Tôn Xán Tình cảm thấy y nói tựa hồ không sai, cúi đầu không nói.
Tần Duyệt biết hắn nghe lọt, lại khuyên nhủ: "Cậu có thể cùng ba ba nói, một bên vẽ tranh một bên đọc sách cũng có thể làm thầy giáo, nếu muốn cho hắn tin tưởng cậu, đầu tiên cậu đem thành tích đẩy cao lên, hắn nhìn cậu tiến bộ, nhất định sẽ không như hiện tại phản đối như thế."
Tôn Xán Tình cúi đầu lẩm bẩm: "Muốn đẩy cao thành tích nào dễ dàng a."
"Là không dễ dàng, cho nên cậu phải nỗ lực nhiều nha."
Tần Duyệt nhìn hắn, "Ngữ văn tự học không khó, đọc nhiều rất nhanh tiến bộ, toán học thì khó một chút, như vậy đi, sau này tôi dạy bổ túc toán cho cậu, đem kiến thức cậu bỏ qua ôn lại, ít nhất sẽ làm được những bài cơ bản, cậu cảm thấy thế nào?"
Tôn Xán Tình không thể tưởng tượng được Tần Duyệt nguyện ý giúp mình như vậy, trong lòng hắn ấm áp, thốt lên kêu một tiếng: "Lão sư......"
Tần Duyệt mỉm cười nhìn hắn, "Quyết định như thế."