Án Mạng Đằng Sau “Lễ Trao Giải Trắng”

Chương 5




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 14

Trình Ngọc chỉ vào chiếc camera bên cạnh: “Anh có biết tôi đã tốn bao nhiêu tiền để thuê hacker hàng đầu viết chương trình này không? Bây giờ, mọi khung hình ở đây đều đang được phát trực tiếp. Và ít nhất bốn tiếng nữa chính quyền mới có thể gỡ bỏ được livestream của tôi.”

Người đàn ông nhìn vào ống kính, ánh mắt tràn đầy sợ hãi: “Cậu điên rồi sao?”

Gương mặt Trình Ngọc hiện rõ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn nở một nụ cười rợn người: “Nói cho tôi biết, ai là người đứng sau các người, ai là người quay video, và mục đích thực sự của các người là gì!”

Người đàn ông nhìn vào camera, rồi lại nhìn Trình Ngọc, toàn thân run rẩy vì căng thẳng.

Trình Ngọc không quan tâm đến chiếc quần đang dần ướt đẫm của anh ta, chỉ ngẩng đầu nhìn những người khác trong hội trường:

“Bây giờ, tất cả các người đều có một cơ hội. Hãy nói cho tôi biết, bí mật về anh ta.”

Trình Ngọc hơi cúi đầu nhìn người bạn từng thân thiết: “Tôi biết lỗi lầm hiện tại của anh, ra ngoài cùng lắm là ngồi tù vài năm, nhưng nếu những chuyện bẩn thỉu của anh bị phanh phui, thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.”

Giọng Trình Ngọc vừa dứt, liền có người lên tiếng:

“Tôi biết…”

Người lên tiếng là một idol đang rất nổi tiếng trong những năm gần đây, ngoại hình thư sinh, năng lực chuyên môn cực kỳ xuất sắc.

Hai năm trước, người này cũng từng nổi tiếng nhờ một bộ phim điện ảnh.

Và nhà sản xuất của bộ phim đó, chính là người “bạn” đang đứng trước mặt Trình Ngọc.

“Năm kia, Từ Việt, đạo diễn Từ bị bắt, chính là do anh ta hãm hại, anh ta đã giả mạo bằng chứng cưỡng h.i.ế.p trẻ vị thành niên.”

Câu nói này vừa thốt ra, sắc mặt tất cả mọi người trong hội trường đều thay đổi.

Trình Ngọc tò mò hỏi: “Sao cậu biết?”

“Bây giờ tôi vẫn đang giúp đỡ cô gái bị hại đó, cô ấy đã cung cấp cho tôi những bằng chứng khác.”

Người “bạn” của Trình Ngọc phản bác: “Cậu nói bậy, không phải tôi làm!”

Trình Ngọc cười khẩy: “Có lẽ anh nên giữ mạng để nói với cảnh sát rằng anh bị oan.”

Nhưng nam idol vẫn chưa nói hết: “Còn có một chuyện…”

Ngay cả Trình Ngọc cũng có chút bất ngờ: “Hửm?”

Nam idol hít một hơi thật sâu, rồi mới chậm rãi nói: “Bản thân tôi cũng từng bị anh ta cưỡng ép, anh ta còn tiêm cho tôi một số thứ gây ảo giác.”

Trình Ngọc nhìn cậu ấy, ra hiệu cho cậu ấy tiếp tục.

“Tôi vẫn còn giữ đầu kim tiêm mà anh ta đã tiêm cho tôi. Còn có một số chuyện liên quan đến tiền bối Khương Viện.”

Ánh mắt Trình Ngọc trở nên sắc bén.

“Trong điện thoại của anh ta, có một đoạn video ngắn quay cảnh lộ mặt, là về tiền bối Khương Viện. Nội dung… rất giống với những gì lan truyền trên mạng.”

Trình Ngọc đưa tay móc lấy chiếc điện thoại trong túi người đàn ông, quay đầu đưa cho Chung Phi.

Giọng nói của Trình Ngọc đều đều, dường như không còn chút cảm xúc: “Cảm ơn.”

Nam idol cười khổ: “Nên làm mà, nếu không có tiền bối Khương Viện, ngay từ lần đầu tiên tham gia tuyển chọn tôi đã bị loại vì những mánh khóe hậu trường rồi.”

Trình Ngọc nhìn cậu ấy thêm vài lần, rồi mới dời mắt.

Còn người “bạn” kia đã run rẩy đến mức không nói nên lời: “Không phải tôi, những thứ đó đều do đạo diễn Lý đưa cho tôi.”

Đạo diễn Lý vốn đang ôm bụng rên rỉ vì đau đớn lập tức lên tiếng: “Mẹ nó, mày nói bậy, rõ ràng là mày cầu xin tao bán cho mày, mày còn mặt mũi nào nói ra những lời này? Bây giờ tao vẫn còn giữ lịch sử chuyển khoản của mày, đừng có mà vu oan cho tao!”

Trình Ngọc mỉm cười nhìn hai người cãi nhau.

Nhưng nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt, thậm chí còn mang theo một tia tàn nhẫn.

Chung Phi đưa điện thoại lại cho anh ấy: “Tìm thấy rồi.”

Trình Ngọc run rẩy đưa tay nhận lấy chiếc điện thoại.

Chỉ vỏn vẹn mười bảy giây video, nhưng những đường gân xanh trên tay Trình Ngọc bỗng chốc nổi lên cuồn cuộn.

Sau đó, anh ấy đưa điện thoại cho Chung Phi: “Đăng cái này lên mạng.”

Chung Phi giật mình: “Trên này còn có cả Khương Viện.”

“Mười năm nay, đoạn video của cô ấy đã bị bao nhiêu người xem rồi! Thế nhưng lũ súc sinh này thì sao? Ngay cả chúng là ai cũng không biết, dựa vào đâu mà chỉ có Khương Viện của tôi phải chịu sự chỉ trích của thế gian.”

Chung Phi nghẹn ngào: “Để tôi làm mờ mặt cô ấy càng nhanh càng tốt.”

“Không cần.” Giọng nói của Trình Ngọc run rẩy, nước mắt lăn dài trên má.

“Thứ Khương Viện muốn, là sự thật, là trong sạch, chứ không phải là sự thuần khiết trong mắt bọn họ.”

bình luận

Chung Phi nhìn Trình Ngọc, cuối cùng cũng gật đầu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.