An Hoa Công Chúa

Chương 17: Ngoại truyện




Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

1.

Lúc Thẩm đại nhân đang đợi ở ngoài cung, công chúa đã được một đám cung nữ nhũ mẫu trang điểm xong xuôi rồi.

Một lúc sau, mọi người đều lui sang hai bên, một bàn tay to lớn dày dặn xuất hiện trên chiếc khăn voan, giọng nói quen thuộc vang lên:

"Đi thôi, Thẩm phu nhân."

Dưới khăn voan truyền ra một tiếng cười khẽ, tiếp đó là bàn tay trắng nõn đặt vào trong lòng bàn tay hắn, hắn kìm nén sự vui mừng trong lòng, vững vàng nắm lấy tay nàng, từng bước từng bước đi về hướng chiếc kiệu thiếp vàng đỗ ở ngoài cửa cung.

Khác với biểu hiện bình tĩnh của Thẩm đại nhân, ngồi trong chiếc kiệu lắc lư, công chúa chỉ cảm thấy tim đập bùm bùm không thôi, mãi tới khi lễ quan hô một tiếng "Lễ thành", nàng dường như vẫn đang trôi dạt trên mây.

Chủ yếu là vì Thẩm Hạc Tri hành động quá nhanh, mới quay về được suýt nửa tháng, chỉ hôn, chuẩn bị lễ vật, cưới hỏi đã đều đi qua hết rồi, tốc độ nhanh đến giống như hắn đã chuẩn bị sẵn tất cả từ trước khi rời đi rồi vậy, chỉ đợi trở về một cái là ngoạm một ngụm tha nàng về hang sói.

Không biết đợi bao lâu, cánh cửa két một tiếng mở ra, có bà mối dẫn dắt họ làm lễ hợp cẩn, Kim Tống lại dẫn một đám nha hoàn đến nói lời chúc mừng cát tường với phò mã gia, Thẩm Hạc Tri cười mà không nói, ra hiệu cho thuộc hạ thưởng cho bọn họ, ánh mắt lại luôn nhìn về phía bóng dáng nhỏ nhắn ngồi trên giường.

Cuối cùng cũng... Cưới về được rồi.

Hắn nhớ lại lần đó ở ngoại thành phía Tây, công chúa nói đến tình huống lần đầu gặp hắn, thật ra đó vốn không phải lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Rất lâu rất lâu trước kia, hắn vẫn còn là thế tử của Hầu phủ, tuy một thân chính khí đã biết sơ sơ những khái niệm ban đầu, nhưng giữa mặt mày vẫn chưa có sự thâm trầm vắng lặng của sa mạc khói lửa.

Vào một ngày ánh mặt trời ẩn hiện, bóng cây đung đưa, thư viện tạm cho nghỉ một ngày, hắn liền nhanh chóng chạy về nhà tắm rửa trang bị, thế tử gia luôn phải chăm chỉ, ở nhà cũng được quên ôn luyện binh thư, lúc hắn lật đến mĩ nhân kế, thì có một cuộn tròn màu hồng nhạt như ngọc khắc đột nhiên lăn lông lốc vào nhà ngoài.

Hắn đánh mắt nhìn sang, trông nàng như mật đào, yêu quái xinh đẹp.

Hắn lập tức không nhịn được lên tiếng trêu nàng: "Tiểu tặc đến từ phương nào, dám xông vào thư phòng Hầu phủ..."

Nào biết còn chưa dứt lời thì cuộn tròn kia đã xông vụt tới, trực tiếp nằm bò lên chân hắn.

"Giơ sách cao lên! Giơ lên!"

Thấy hắn không động đậy, nàng quay đầu lại làm nũng: "Ca ca, huynh chắn giúp ta một chút..."

cô gái nhỏ lập tức sững sờ tại chỗ.

Đẹp quá, thiếu niên này, thật sự quá đẹp rồi.

Nàng từ nhỏ có một tật xấu, chính là nhìn thấy ai xinh đẹp đều không thể dời được, mà người trước mắt này lớn lên vừa đúng với gu thẩm mỹ của nàng.

Chính vào giây phút ngây người đó, ma ma ngoài cửa sổ phát hiện ra nàng.

"Ai dô điện hạ của ta, người đừng chạy loạn nữa, nếu đi lạc, Trưởng công chúa trách tội xuống, đầu của lão nô sẽ phải dời chỗ đấy!"

Rất nhanh sau đó, lão ma ma nói rõ thân phận với hắn, tỏ rõ là bọn họ theo Trưởng công chúa tới đây làm khách, rồi ôm công chúa đuổi theo đội thị vệ đợi ở cửa, nhưng hắn vừa cầm binh thư lên lần nữa, thì lại nghe thấy có một trận tiếng động.

Cuộn tròn màu hồng nhạt kia vèo vèo chạy trở lại, nhanh nhẹn dứt khoát bò lên đầu gối hắn, giữ mặt hắn hôn "Bẹp" một cái.

"Ca ca xinh đẹp, ngày mai ta vẫn tới tìm huynh đó ~"

Làm chuyện xấu xong, lại chạy đi nhanh như chớp.

Thẩm Hạc Tri khẽ cười một tiếng, chỉ coi như là lời nói đùa của trẻ con, cũng không đặt vào trong lòng, hôm sau trời sáng liền nhanh chóng về thư viện.

Về sau hắn buông bút tòng quân, lấy tư thế hào hùng cưỡi ngựa đi qua phía nam Trấn Giang, thì lại nhìn thấy cô bé nhỏ ngày đó, không ngờ nàng lại trổ mã duyên dáng yêu kiều như thế.

Trong Bảo Hoa Lâu, một điệu múa kiếm danh chấn thiên hạ, Thẩm Hạc Tri cũng bị bóng dáng nho nhỏ ấy làm kinh diễm một phen, chỉ là nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên từ vị trí của vũ cơ nghĩ ra một cách bố trí trận pháp mới.

Cho nên lúc người bên cạnh hỏi hắn có suy nghĩ gì với điệu múa của công chúa, Thẩm Hạc Tri đang cầm đũa nhúng rượu, chấm chấm ở trên bàn, thuận miệng đáp qua loa một câu: "Tạm được."

Lời này không biết làm sao lại truyền đến tai công chúa, yến hội vẫn chưa kết thúc, đột nhiên công chúa bưng trà tới kính hắn, ngữ điệu kính cẩn, thái độ xa cách.

Thẩm Hạc Tri có một thoáng chớp mắt ngẩn người, nhưng hắn lại nhớ hồi nhỏ nàng từng hôn hắn một cái, tâm tình không hiểu sao lại thoải mái lên, nhận lấy chén trà khẽ nhấp một ngụm.

Vị đắng xộc thẳng vào cổ họng, tuy rằng Thẩm Hạc Tri đến cả vỏ cây cũng từng nếm qua rồi, nhưng cũng không chịu được nhíu mày.

Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt nàng, muốn từ trên đó nhìn ra một chút nguyên do, nhưng bị tấm vải nhung trắng bên trên làm rung rinh, một lúc lâu sau mới phun ra một câu:

"Không tồi, giải nhiệt tốt, trà gì vậy?"

Công chúa không ngờ hắn lại có thể chịu được như vậy, hơi kinh ngạc một chút, nhưng cũng không quên mình tới để làm gì, lập tức nhướn mày lên, đáp rằng: "Tạm được."

Thẩm Hạc Tri bừng tỉnh, nở nụ cười, hóa ra là đang so đo chuyện này, thật sự không chịu nhận một chút thiệt thòi nào.

Mối thù nhỏ của công chúa được báo, cũng không hiếu chiến, mỉm cười gian xảo, quay đầu bước nhanh đi, để lại một mình Thẩm đại nhân, cầm chén trà bất giác lắc lắc.

Không qua bao lâu sau, biên cảnh có rắc rối, hắn lại bị phái đến chiến trường.

Trước khi đi, lão Hầu gia hỏi hắn đã có người thầm mến trong lòng chưa, ông có thể ra mặt, định đoạt trước hôn sự, dù sao thì tuổi tác của Thẩm Hạc Tri cũng không nhỏ nữa, những công tử thế gia bằng tuổi hắn, con đã biết chạy hết rồi.

Hắn đột nhiên nghĩ tới tiểu công chúa cào người xong nhảy nhót vui vẻ kia, lòng nghĩ đợi nàng ấy đến tuổi cập kê, cưới nàng về nhà nuôi cũng không tồi.

Một bên đùa một bên giơ móng vuốt, vui biết bao.

Chỉ là tám bộ của Tây Bắc vẫn chưa được yên ổn, trận này không biết phải đánh bao lâu, kéo nàng ấy vào làm gì chứ?

Hắn lắc lắc đầu, từ chối Lão Hầu gia.

Ngoài biên giới, ánh trăng cô độc treo trên cao.

Chiến sự cứ tiếp tục kéo dài, lúc nghe thấy tin tức của công chúa lần nữa, là vì có một lượng lương bổng lớn đột nhiên đưa tới, khiến hắn bất ngờ chính là, người áp tải đến lại là cấm vệ quân trong tay của công chúa.

Vì tiếp viện kịp thời, trận đánh cuối cùng, Khuyển Nhung đầu hàng, hắn cuối cùng cũng không cần đóng giữ ở biên cương nữa.

Ngày khải hoàn về triều, Hoàng Đế đích thân đón gió tẩy trần cho hắn, nhưng cả buổi yến hội, hắn đều nhìn người tự do ở dưới ngọn đèn kia.

Tình cảm của hắn đối với công chúa rất phức tạp, vốn tưởng rằng niềm yêu thích lần gặp gỡ đầu tiên thuở niên thiếu đã nguội dần đi trong cuộc hành trình gian nan dài đằng đẵng, nhưng khi nhìn thấy nàng ở chỗ không xa rót rượu một mình, ánh mắt luôn cố tình vô ý mà lướt qua Thứ Phụ tân nhiệm, trong lòng Thẩm Hạc Tri không hiểu sao lại dâng lên khó chịu, có một loại ảo giác giống như bảo bối nhà mình bị người khác trộm mất vậy.

Càng khiến hắn không ngờ đến chính là, sau khi yến hội tan, công chúa tự mình sáp đến, còn không ngừng khiêu khích hắn không thôi.

Nàng say rồi, hắn không muốn lợi dụng nước đục thả câu, nhưng nàng ngồi đó xoay qua xoay lại linh tinh, cánh môi đỏ mọng kiều diễm ướt át mở mở khép khép, trưng ra dáng vẻ đợi người tới hái, ai cũng không nhịn nổi.

"Thật sự muốn thần ở lại sao?"

Không phải hắn không cho nàng cơ hội, là nàng tự mình không nắm lấy.

Dần dần, những tình cảm chôn giấu dưới đáy lòng sống lại lần nữa, công chúa cho rằng như vậy, Thẩm Hạc Tri cũng cảm thấy, rõ ràng tình cảm không biết bắt đầu từ đâu, làm sao đã trở nên thâm tình chứ?

Vì thế, ý nghĩ cưới nàng về lại lần nữa rục rịch trong đầu.

Nhưng nàng không đồng ý, hắn hỏi vì sao, công chúa lại nói nàng còn có nhiều trai lơ như vậy, bỏ đi thì tiếc lắm, nàng muốn nán lại trong những bụi hoa, trở về vui vẻ.

Hắn biết đó là cái cớ, bằng không cũng sẽ không thủy chung giữ thân như ngọc, suy nghĩ mấy lần, một ý nghĩ nổi lên khiến hắn nếm được mùi vị của ghen tức...

Nàng vẫn không quên được Bùi Tịch.

Thẩm đại nhân lần đầu tiên tức đến đạp cửa.

Nhưng nếu một người không phải thật lòng muốn né tránh một người, cả thế giới đều sẽ thuận buồm xuôi gió, đem hết tất cả mọi thứ của nàng đặt ở trước mặt ngươi, bất luận ngoài miệng ngươi nói bằng lòng hay không bằng lòng.

Từng phong mật thư xếp chồng lên nhau, phác họa một chân tướng ngoài dự đoán.

Hóa ra tiểu công chúa dám yêu dám hận kia đã lặng lẽ trưởng thành, nàng lăn lộn một vòng lớn trong vòng ca rượu mĩ sắc, biến sự buông thả trở thành một thanh đao sắc bén nhất, hung hăng đâm về phía những con sâu mọt gây bất lợi cho đất nước.

Hắn càng xem càng thấy đau lòng, vì thế ngày hôm sau, vẫn không có khí phách như cũ đi vào phủ công chúa, còn lạnh mặt mua một túi hạt dẻ rang đường nhận tội.

Hắn tốt như vậy, cái tên Bùi Tịch tồi kia xách giày cho hắn cũng không xứng, hắn không tin Lí An Hoa sẽ bỏ qua hắn, rồi sẽ có một ngày nào đó, nàng ấy sẽ nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy nhu tình, ôm cánh tay hắn lưu luyến không rời.

Giống như chim ưng nhìn trúng thỏ trắng, hắn và nàng đối chọi với nhau, nhưng kì lạ là, càng ở chung, hắn càng không biết ai là chim ưng, ai mới là thỏ trắng.

Ánh sáng trong mắt lưu động, may mà cuối cùng người vẫn bị hắn ôm về, đang ngồi trong phòng tân hôn của phủ Đô Đốc, đợi hắn đến vén khăn che đầu.

Trong lồng ngực Thẩm Hạc Tri bây giờ đang có một nhóm lửa cháy hừng hực, lại bị một tiếng gọi kiều diễm càng cháy mạnh hơn.

Trái tim hắn nóng lên, nâng bước đi qua đó.

Trước mắt công chúa sáng lên, đang định ngẩng đầu lên càm ràm với hắn về hôm nay cực khổ thế nào, thì thân hình cao lớn kia đã đè xuống.

Ánh nến khẽ lay động, màn thêu hoa sen ấm áp, công chúa cảm thấy mình giống như củ hành tây, bị lột ra từng tầng từng tầng một, mặc cho sự run rẩy dọc theo cơ thịt uốn lượn nguyên thủy nhất, không biết có phải do có sự thêm vào của bốn chữ "Danh chính ngôn thuận" hay không, nàng có một loại cảm giác vui sướng trước nay chưa từng trải nghiệm qua dâng lên trong trái tim.

Nàng bất giác cong người lên, đưa môi lưỡi ướt át lên trên, bàn tay cũng không chịu nhàn dỗi chạy loạn, không kiêng nể gì mà hưởng thụ đường cong nuột nà trên lưng hắn.

Vào lúc ý loạn tình mê, thậm chí nàng còn học theo động tác của hắn, cắn lên điểm đỏ trước ngực hắn.

Một tiếng kêu ẩn nhẫn vang lên, là dấu hiệu của mây mưa sắp kéo tới.

Thẩm Hạc Tri dùng sức nắm lấy cánh tay nàng, vừa lật người lên đè chặt nàng lại, vừa nâng mặt nàng lên, hung hăng hôn môi nàng.

Mái tóc đen dài dây dưa trên da thịt trần trụi của công chúa, hơi thở triền miên, chiếm đoạt lẫn nhau.

Trong màn đêm trào ra mùi rượu nặng nề, nhưng công chúa không nhận ra được đó là cái gì.

Nàng chẳng biết gì hết, trong cánh đồng bát ngát tràn đầy đom đóm bay rập rờn, trên trời lấp lánh ánh sao, giống như đều xuất hiện ở trước mắt, nhưng lại giống như đều không liên quan tới nàng.

Nỗi nhớ nhung đốt cháy hết tất cả rồi.

Không chỉ mỗi những ngày tháng lên thành lầu, còn có thời gian chờ đợi trước khi xuất giá, dường như nàng rất lâu rồi không được nhìn thấy Thẩm Hạc Tri.

Một ngày, một giờ, một giây phân ly, vậy mà cũng có thể gian nan như vậy.

Theo động tác thô bạo của Thẩm Hạc Tri, nàng có thể cảm nhận được, hắn cũng giống như nàng, cũng nhớ mong nàng, vì thế nàng hoàn toàn mở rộng linh hồn, cùng hắn leo lên đỉnh cao khoái cảm, không quan tâm chuyện gì khác nữa.

Mãi đến khi trời đất đều lạnh xuống, công chúa mới nặng nề nhập mộng.

Thẩm Hạc Tri ôm nàng vào lòng, nhìn nàng say giấc trong lòng mình, ngũ quan mềm mại xinh đẹp cùng với những đường nét miêu tả qua vô số lần trong đêm dần dần trùng lặp lên nhau, trong lòng là sự kiên định trước nay chưa từng có.

Lí An Hoa, là thê tử của hắn.

Từ nay về sau, những gian khổ của nàng đều có hắn gánh vác, ưu phiền của nàng đều có hắn lo.

Còn nàng, cũng sẽ vào nửa đêm khuya khoắt, để lại một ngọn đèn nho nhỏ và một chén canh nóng thanh đạm đợi hắn đánh ngựa trở về.

Hắn rất may mắn, mặc dù con đường này nơi nơi gập ghềnh, nhưng cuối cùng vẫn được bước chung đường với nàng.

Mĩ nhân trong lòng ngọ nguậy, tìm một tư thế thoải mái để nằm, lẩm bẩm nói mớ một câu: "Nhớ chàng rồi."

Thẩm Hạc Tri nghe thấy, khuôn mặt lại hiện lên ngàn vạn nhu tình.

Thật tốt, bọn họ còn có thời gian cả đời để có thể chầm chậm tiêu phí.

Hắn cúi đầu xuống, hôn một cái trên trán công chúa, nhẹ giọng đáp lại một câu:

"Ta cũng vậy."

2.

Lúc biết trong bụng có thêm một đứa nhóc, công chúa vô cùng kinh hãi, thứ nhất là nàng không có triệu chứng nghiêm trọng gì, thứ hai là nàng cũng không lộ ra vẻ có thai lắm, chỉ là bình thường hơi mệt mỏi, vì vậy lúc thái y chuẩn ra nàng đã có thai bốn tháng, công chúa còn tưởng rằng bản thân chỉ là ăn nhiều một chút thôi.

Nàng không ngờ nàng không cảm thấy rượu mơ chua nữa, lại có thể là cái nguyên nhân này.

Sau đó, công chúa đại nhân lại biểu hiện ra niềm tự hào vô cùng.

Nhớ đến lúc tân hôn, nàng và Thẩm Hạc Tri không tiết chế như vậy, nhóc con này vậy mà lại không có chút thương tổn gì.

Tố chất thân thể của nàng tốt, được đó.

Vừa nghĩ đến tương lai sẽ có một nhóc Thẩm Hạc Tri chạy theo sau mình, bị nàng ép xem thoại bản, lắc lắc véo má, nhưng lại không thể không nghe theo, công chúa không hiểu sao nổi lên phấn khởi.

Nàng vội chạy đến đại doanh, cách tầng tầng lớp lớp binh lính, hét to về phía Thẩm Hạc Tri ở xa xa: "Thẩm Hạc Tri! Chàng sắp làm cha rồi!"

Công chúa bị kế hoạch mình vạch ra đạt thành làm kích động đến rơi nước mắt, Thẩm đại nhân đứng ở trên đài cao lại chỉ nghe thấy một chữ "Ngã*", hắn tưởng rằng công chúa ngã bị thương rồi, nên vội chạy xuống dưới, nhưng vừa đi đến ngoài thao trường, lại nhìn thấy nàng đang đứng ở chỗ không xa mỉm cười, dáng vẻ như không bị thương chút nào, bên cạnh là các tướng sĩ hoan hô reo hò.

(*) Chữ "Cha" (爹) và chữ "Ngã" (跌) đều phát âm là Diē, cho nên Thẩm Hạc Tri mới nghe nhầm.

Thông minh như hắn, đương nhiên lập tức hiểu ra ý trong lời đó, liền cũng bị lây nhiễm mỉm cười theo.

Cái nóng của mùa hạ đã bắt đầu dâng lên, dưới ánh chiều tà, hạnh phúc giống như nằm trong tầm tay.

Nhưng sau khi công chúa mang thai, những ngày tháng vất vả của nàng tới rồi, công chúa tháo móng vuốt xuống, trưng ra dáng vẻ nữ nhi yêu kiều vô cùng nhuần nhuyễn.

Một lát lại nói muốn ăn cơm do chính tay Thẩm Hạc Tri nấu, ăn cơm xong lại nói muốn ngủ một chút, vừa nằm xuống lại thấy không ngủ được, muốn nghe Thẩm Hạc Tri hát một bài.

Thật ra công chúa cũng không phải cố ý làm khổ hắn đâu, nàng chính là muốn xem Thẩm Hạc Tri ngoài lạnh mặt ra rốt cuộc còn có thể có bao nhiêu biểu cảm nữa, dù sao thì nàng mang thai nên nàng là lớn nhất, Thẩm Hạc Tri đến cả giận nàng cũng không nỡ.

Có lúc hắn không vui, nàng liền cố ý thổi hơi bên tai hắn: "Phu quân ~ Ta sai rồi mà." Hắn liền tức giận thế nào cũng lập tức bay hết đi.

Cứ như vậy đến khi mang thai được chín tháng, mỗi ngày rửa chân xoa bóp chân cho nàng cũng trở thành công việc của Thẩm Hạc Tri rồi.

Đương nhiên, việc này cũng xem như là vui vẻ mà làm, khiến hắn khó khăn lại là chuyện khác.

"Thẩm đại nhân, người ta muốn mà."

"Im miệng, nàng không muốn."

"Vậy chàng không muốn sao?"

"Lí An Hoa, bỏ tay ra."

Công chúa treo trên người hắn, bàn tay không ngừng xoa trên đùi hắn dò xét, chẳng những không dừng lại, nàng còn áp đôi môi đỏ kiều diễm lại gần, đôi mắt của Thẩm Hạc Tri lập tức hơi tối lại, mãi đến khi đùi nàng cũng quấn lên, hắn mới đột nhiên khôi phục sự tỉnh tảo, giữ lấy bàn tay chạy loạn của nàng lại.

Hắn khép y phục của nàng lại, bất đắc dĩ mở miệng: "Nàng thật là..." Không biết nói thế nào mới được.

Công chúa rất tủi thân: "Thẩm Hạc Tri, có phải chàng không yêu ta nữa không?"

Hắn không hiểu logic của công chúa: "Nói nhảm gì đó?"

Công chúa chất vấn: "Vậy vì sao chàng không chạm vào ta?"

Nhìn khuôn mặt nhỏ tủi thân của nàng, Thẩm Hạc Tri đột nhiên muốn cười, liền ôm nàng vào lòng an ủi: "Tháng lớn như vậy rồi, ta sợ làm nàng bị thương."

Công chúa bĩu môi: "Nhưng ta muốn ngủ với chàng."

"Lí An Hoa." Thẩm Hạc Tri nhét một quả mơ vào miệng nàng, dỗ nàng giống như dỗ trẻ con: "Ngoan, nhẫn nhịn một chút."

Nhịn qua mấy tháng này, nàng sẽ biết ta yêu nàng thế nào.

Ngày tháng bình thường không có mục đích cứ trôi qua như vậy, ngày mưa hôm đó, một bạn nhỏ tên Thẩm Đường cuối cùng cũng oa oa ra đời rồi.

Công chúa nằm trên giường, nhìn một cục nhăn nheo bên cạnh, nắm lấy ống tay áo của Thẩm Hạc Tri cong miệng:

"Này cũng xấu quá đi."

Là chính nàng sinh ra đây sao?

Thẩm Đường vẫn không hiểu lời của mẫu thân nói là có ý gì, đang không chút phòng bị gì nghịch ngón tay mình.

Thẩm Hạc Tri đau lòng nàng vừa mới sinh nở xong, vậy nên cũng thuận theo, nhìn một chút rồi đáp: "Là không đẹp lắm."

Công chúa đột nhiên bất mãn: "Chàng dựa vào cái gì nói con ta xấu?"

Thẩm Hạc Tri: "..."

Công chúa chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Đường, lại nhìn lên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh sắc nét của Thẩm Hạc Tri, cắn cắn răng.

Thôi, cứ nuôi thử xem.

Lại trôi qua thêm năm, sáu năm, bạn nhỏ Thẩm Đường cuối cùng cũng trổ mã rồi, đẹp đến nỗi nhiều lần khiến công chúa cảm thấy may mắn là lúc đó nàng không ném nó xuống khe núi kênh rạch nào đó, chỉ là tính cách không tốt lắm, hoàn toàn trái ngược với cha nó, trèo cây đào trứng xuống sông bắt cá, vì thế đã ăn không ít đòn của Thẩm Hạc Tri.

Tuy là công chúa đau lòng, nhưng hai người họ trước nay luôn thống nhất chiến tuyến, một người động thủ, người còn lại tuyệt đối sẽ không lên tiếng, vì thế Thẩm Đường tuổi còn nhỏ mà đã luyện thành một thân bản lĩnh...

Chịu đòn.

Lúc tám tuổi, vì quá mức bướng bỉnh, Thẩm Đường lại bị cha gọi đi dạy bảo.

Ừm, dạy bảo, không bị ăn đánh.

"Lúc cha ngươi tám tuổi đã theo tổ phụ ngươi ra chiến trường đấy, ở đầu đường xó chợ bắt nạt tiểu cô nương thì tính là nam nhân cái gì, có bản lĩnh thì đi vào quân doanh rèn luyện vài năm, bảo vệ đất nước, mới xứng làm con trai của mẫu thân ngươi."

Nhóc Thẩm quần áo lụa là có chút suy tư, ngồi xổm ở đầu giường trầm tư cả một đêm, ngày hôm sau nhân lúc cha mẹ dùng bữa sáng, liền đẩy cửa bước vào:

"Cha, mẹ, con muốn đi quân doanh."

Công chúa vẫn chưa biết chuyện này, quay đầy lại nhìn Thẩm Hạc Tri một cái, vẫn còn chưa mở miệng thì lại nghe thấy con trai nói:

"Còn có, con không bắt nạt tiểu cô nương đó, con thích muội ấy, tương lai muốn cưới muội ấy về làm vợ."

Nói xong thì đỏ mặt chạy đi, công chúa kinh ngạc đến mức suýt nữa ăn luôn đôi đũa, cuối cùng than thở một câu:

"Ài, con trai lớn không giữ được."

Thẩm Hạc Tri múc cho nàng thêm chút cháo, cũng không thấy lạ, ngược lại hòa nhã nói: "Dễ thôi, sinh thêm một đứa nữa là được."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lần này là kết thúc hoàn toàn rồi.

Thật ra cuộc đời của An Hoa rất may mắn, tuy rằng bố mẹ mất sớm, nhưng bất luận là hoàng huynh hay là thái hậu, đến cả cô mẫu cũng đều yêu thương An Hoa, sau này lại gặp được Thẩm Hạc Tri.

Nàng nhận được đầy đủ tình yêu, cho nên mới biết đi bắt lấy tình yêu thế nào.

Mong mỗi một tiểu tiên nữ ở đây đều có thể được yêu mà trưởng thành.

Mong mỗi một độc giả đều có thể cảm nhận được sự ấm áp từ trong câu chuyện.

Ngủ ngon ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.