Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Sứ giả Triều Tống chân trước vừa trở về chuẩn bị nghi lễ nghênh thân, lễ bộ chân sau lại nhận được văn thư hòa thân gửi tới từ Triều Tống.
Bên trên viết rõ ràng: Mộc Thân Vương lần đầu gặp gỡ An Hoa công chúa, kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, không phải nàng thì không lấy, chỉ rõ là muốn An Hoa gả qua đó.
An Hoa nhăn mũi, nàng gặp Mộc Thân Vương lúc nào? Trong ấn tượng lần duy nhất nàng gặp người của Triều tống là trên thọ yến của Thía Hậu, lẽ nào cái tên sứ giả bị một tiếng của nàng dọa rơi xuống nước chính là Mộc Thân Vương sao? Nhưng nàng nhìn qua dáng vẻ cũng không giống trong lời đồn lắm...
Nhưng bây giờ nói cái gì cũng đều đã muộn rồi, công chúa cũng không có lòng dạ nào đi nghiên cứu vì sao Mộc Thân Vương lại cải trang thành sứ giả, nàng chỉ hận không thể đập nát miệng thối của mình.
Hồ Ngọc Dịch có to hơn đi chăng nữa, thì nhiều thị vệ có mặt ở đó như thế, người kia còn có thể chết đuối được sao? Nàng đi đường hẳn hoi không đi, nhiều lời nhắc nhở hắn ta làm gì cơ chứ.
An Hoa tức giận, vỗ mạnh tay xuống bàn, lòng bàn tay đỏ lên một mảng lớn.
Đang muốn lên đường vào cung, lại thấy Quan Quan vội vội vàng vàng chạy tới: "Công chúa, Thẩm đại nhân... Bị nhốt vào thiên lao rồi."
Mi tâm của công chúa nhíu lại, mơ hồ đoán ra tất cả mọi chuyện.
Xe ngựa vào cung lắc lư xóc nảy, dọc đường đi, trái tim An Hoa đều nặng trĩu xuống.
Nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp Thẩm Hạc Tri, hình như cũng là một buổi chiều gió mát hiu hiu như thế này, lúc đó chàng ấy chỉ mới nhược quán*, y phục đẹp đẽ cưỡi tuấn mã, hăng hái phấn khởi, từ ngoại ô phía Tây phi ngựa qua, chỉ nhìn một cái đã khiến nàng kinh diễm. Nếu không phải nàng lúc đó tuổi còn nhỏ, chắc hẳn người bị chặn ở ngõ đã là Thẩm Hạc Tri rồi.
(*) Nhược quán: Chỉ con trai chớm 20 tuổi.
Công chúa ngồi trong xe ngựa, phì cười ra một tiếng, trong lòng ngầm đoán, nếu chàng ấy bị nàng chặn lại thật, thì sẽ ném nàng lên trên tường, hay sẽ vác nàng về nhà.
An Hoa nghĩ, với tính cách của chàng ấy, cái trước có khả năng cao hơn một chút.
Suy nghĩ miên man, xe ngựa đã đi đến cổng cung, nàng xuống xe, dẫn theo Kim Tống vào trong, trên con đường cung đình dài đằng đẵng có rơi mấy con ve sắp chết, tường cung cao cao ép tới từ bốn phương tám hướng, ép đến khiến cho người ta thở không ra hơi.
Nàng chưa từng cảm thấy con đường này dài như vậy, dài đến khiến nàng không nhịn được suy nghĩ lung tung.
Hòa thân, là một từ nàng được nghe từ nhỏ.
Ba người cô cô của nàng, một người gả tới thảo nguyên, một người gả tới vùng sông nước, chỉ có Trưởng công chúa vì là nữ nhi Hoàng Thượng yêu thương nhất không gả ngoại tộc, cho nên trong kế hoạch tương lai của nàng, cũng đã từng nghĩ đến khả năng phải đi hòa thân.
Nếu là trước kia, tuy nàng không nỡ xa quê hương, nhưng cũng sẽ không khiến cho Hoàng huynh khó xử, nhưng bây giờ, trong lòng nàng có vướng bận, không thể nào bình tĩnh mà đi làm chuyện này được.
Nàng không nhịn được nghĩ: Bản thân có thể ích kỉ một lần, làm một cô công chúa ngốc nghếch không có trách nhiệm hay không?
Cho dù nàng phải đi khóc cầu xin Hoàng huynh, cầu xin mẫu hậu, cầu xin các đại thần, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh người đó, thế nào cũng được.
Nhưng mà, kí ức của nàng bỗng nhiên quay về năm tám tuổi.
Vừa vào mùa thu săn bắn, An Hoa cũng thay một bộ y phục cưỡi ngựa oai hùng, vào núi săn bắn cùng các công tử vương công quý tộc, lúc đầu vẫn bình an vô sự, chỉ là cuộc đua tiến hành được một nửa, đột nhiên có một nhóm thích khách xông ra.
Ngựa của nàng bị hoảng sợ, căn bản kéo không được nữa, Hoàng huynh vì để bảo vệ nàng đã ngã xuống vách núi cùng nàng, sau lưng vì thế còn bị rạch ra một đường sẹo dài.
Vì để tránh họa sát thân, hai đứa trẻ nhỏ tuổi chui vào một hang núi khuất nhỏ hẹp trốn cả một đêm, mãi đến khi xung quanh không có tiếng động gì nữa, Hoàng huynh mới cõng nàng khập khiễng đi tìm đường.
Bãi săn nói xa thì không xa, cưỡi ngựa nửa ngày là có thể hồi cung rồi, nhưng chân của hai đứa nhỏ thì có thể đi nhanh bao nhiêu chứ.
Đi được hai ba ngày, cũng vẫn chẳng nhìn thấy Hoàng thành đâu.
Lăn lộn tranh đấu ở trong cung đình nhiều năm, hai huynh muội cũng có chút kiến thức, bởi vì không thể xác định thích khách có phải từ trong cung phái tới không, hai người cũng không dám tùy ý đi vào phủ nha cầu cứu.
Rõ ràng bọn họ không phải huynh muội ruột cùng phụ mẫu, rõ ràng huynh ấy có thể ném lại nàng tuổi nhỏ sức yếu, nhưng Hoàng huynh không làm vậy, huynh ấy cõng nàng, sống dựa vào ăn xin dọc đường, cố gắng chống đỡ đến khi thị vệ trưởng tìm thấy bọn họ.
Sau khi trở về cung, An Hoa khóc nức nở kể cho phụ hoàng nghe trải nghiệm đi ăn xin, nói may mà gặp được rất nhiều người có lòng tốt, bằng không nàng đã không gặp được phụ hoàng nữa rồi.
Hoàng Đế đau lòng ôm nàng vào lòng, ngữ điệu thấm thía nói với nàng: "Là bách tính Khương Quốc đã cứu con, con vĩnh viễn không thể bỏ mặc bọn họ."
Đúng vậy, nàng vĩnh viễn không thể bỏ mặc Khương Quốc.
Từ ngày đó trở đi, An Hoa liền lập lời thề, mạng của nàng là của Hoàng huynh, là của Khương Quốc.
Nàng học dùng thủ đoạn, học mưu lược, giúp Hoàng huynh thăm dò tin tức quét sạch dị đảng, duy chỉ có một lần buông thả, chính là khi gặp được Bùi Tịch.
Nhưng nàng đã không phải là tiểu cô nương mới biết yêu đó nữa rồi, còn có thể buông thả lần nữa sao?
An Hoa đẩy cánh cửa ngự thư phòng ra, nhìn thấy Hoàng Đế đang xem một quyển trục đến xuất thần, nàng cung kính uốn gối hành lễ, cúi đầu lui sang một bên.
Một lúc sau, Hoàng Đế thở dài một hơi, vẫy vẫy tay về phía nàng, hỏi: "Muội nhìn thấy gì?"
Công chúa bước đến gần nhìn, trên quyển trục vẽ chính là phong cảnh phồn thịnh của Ích Châu, dùng lối vẽ tỉ mỉ chi tiết, từng đường từng nét đều phân ra rất tinh tế.
Nàng trả lời đúng sự thật nói: "Đường, phố, chợ, sông ngòi, đoàn người."
"Còn gì nữa?"
Còn có... "Nhà cửa, xe bò..."
Hoàng Đế đột nhiên nhìn thẳng vào nàng, nói một câu chẳng hiểu gì hết: "Nhưng không có ngựa và dê."
Lòng nàng trầm xuống, đột nhiên hiểu ra Hoàng huynh đang muốn nói cái gì.
Khương Quốc dựa vào canh tác nông nghiệp và nuôi tằm làm chủ, cho nên xe bò phân bố khắp phố phường, mà ngựa và dê trên lĩnh vực quân sự lại là 2 loại súc vật không thể thiếu, ngoài triều đình cần dùng, cơ bản đều dùng để cung cấp cho quân đội, rất ít gặp được trong cuộc sống bình thường của dân chúng.
Hoàng Thượng đang muốn nói với nàng, Khương Quốc lúc này quân tư trang bị không đủ, không thích hợp xung đột vũ trang với Triều Tống.
An Hoa nhẹ nhàng thở khẽ một hơi, lui về sau một bước, hành lễ về phía Hoàng Đế, nói: "An Hoa hiểu rồi."
Hoàng Đế xoay người đi, bàn tay nắm quyển trục xiết chặt lại, trên mu bàn tay hiện lên từng đường từng đường gân xanh vừa đúng lúc lọt vào trong mắt An Hoa.
Hoàng huynh của nàng, tiếp nhận Khương Quốc suy nhược lâu ngày từ trong tay phụ hoàng, thức khuya dậy sớm mới phát triển Khương Quốc được như bây giờ. Người đời đều cho rằng Hoàng Đế không gì không làm được, nhưng hiếm người biết, thân ở địa vị cao, thì lại càng có nhiều "Bất đắc dĩ".
An Hoa không biết khuyên nhủ an ủi huynh ấy thế nào, cũng có lẽ, người chân chính cần khuyên nhủ an ủi, thật ra là chính nàng.
Vì thế, nàng chuyển chủ đề: "Hoàng huynh, Thẩm đại nhân chàng ấy..."
Người đó bị nhốt vào trong thiên lao, hơn phân nửa là vì chuyện hòa thân của nàng.
Hoàng Đế thở dài một hơi: "Hắn không nghe khuyên bảo, quỳ suốt hai canh giờ bên ngoài ngự thư phòng, vẫn muốn đề nghị xuất chinh, Trẫm liền phạt hắn tới thiên lao bình tĩnh lại một chút."
An Hoa biết Hoàng Thượng không phải thật sự muốn giam chàng ấy, biên cảnh một ngày không yên bình, Thẩm Hạc Tri sẽ thêm một ngày không rớt đài, nhưng nàng vẫn quan tâm cho Hoàng Đế một bậc thang để bước xuống.
"Muội sẽ đi khuyên nhủ."
Hoàng Đế buông quyển trục xuống, hơi thở dài.
Làm sao hắn không hi vọng muội muội của mình ở lại Khương Quốc chứ? Cho dù An Hoa không phải huynh muội cùng một mẫu thân, nhưng cũng đã từng cùng nhau vượt qua chông gai.
Làm sao hắn không muốn xuất binh hoàn thành tâm nguyện mãnh liệt đại nghiệp của mình chứ? Nhưng cho dù Thẩm Hạc Tri là thiết diện Đô Đốc bách chiến bách thắng của Khương Quốc, Khương Quốc của bây giờ, cũng không đủ để chống đỡ cuộc chiến tranh phí thời gian phí công sức.
Trầm ngâm một lúc lâu, hắn cầm một bức thủ dụ từ trên bàn lên: "Mà thôi, muội đi đón hắn ra ngoài đi."
Công chúa nhận lời, chậm rãi lui ra cửa, nhưng vừa bước chân ra ngưỡng cửa, lại bị Hoàng Đế gọi lại.
"An Hoa, ca ca xin lỗi muội."
Lúc còn nhỏ ngây thơ, nàng nàng học theo trẻ nhỏ nhà khác, gọi Hoàng Thượng là ca ca, nói như vậy có vẻ rất thân thiết.
Bây giờ vật đổi sao dời, bọn họ đều biến thành người lớn một mình đảm đương một phía rồi, không còn nghe lại cách xưng hô này nữa, trong lồng ngực chỉ còn lại chua xót.
Thật ra nàng có thể hiểu được, Hoàng huynh trước tiên là Hoàng Đế của Khương Quốc, sau mới là ca ca của nàng, cũng như nàng trước là công chúa của Khương Quốc, sau mới có thể là người thương của Thẩm Hạc Tri.
Gió thu thổi qua, thổi vang chiếc chuông lông vũ dưới mái hiên, An Hoa quay đầu lại, mỉm cười một cái dưới ánh mặt trời chói mắt kia.
Lông mi nàng cong cong, giống hệt như ánh trăng cô độc trên bầu trời.
"Nói bậy, ca ca là người ca ca tốt nhất trên thế gian này."
Người ôm nàng từ đống đá vụn ra ngoài, người nói với nàng nếu mệt thì cứ dựa vào lưng người ấy mà ngủ, mãi mãi đều là ca ca mà nàng kính trọng.