Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Ve hè kêu vang, gió đêm khoan khoái, trong đình nghỉ mát mang phong cách cổ xưa, một thân ảnh mảnh khảnh đang dựa vào bàn đá uống rượu.
Bàn tay mềm mại trắng nõn cầm chén rượu lên, chậm rãi đưa vào trong cánh môi anh đào, lại ngửa đầu lên nuốt xuống, xuôi theo động tác, một đoạn cánh tay giống như ngó sen từ trong ống áo lộ ra ngoài.
Nhìn kĩ lại, người đó mặc chính là váy lụa lưu vân thượng hạng, dáng dấp đẹp đẽ hoa lệ, dung nhan lại càng hào hoa phong nhã, cho dù mái tóc đen chỉ là tùy tiện vén lên, cũng khó giấu đi dung mạo khuynh thành.
Một công tử văn nhã mắt ngọc mày ngài, giữa lông mày đuôi mắt ẩn chứa tình cảm đang rót rượu cho nàng.
Giai nhân ở bên, không uống thêm vài chén thì thật lãng phí.
May mà nử tử tửu lượng không tồi, một bình rượu đục vào bụng, cũng chỉ là hơi hơi say thôi, da mặt vốn đang hồng hào lại vì một chút men say như có như không này trở nên càng thêm mê người.
Lúc Thẩm Hạc Tri bước vào hoa viên nắng nóng thì nhìn thấy một màn này.
Mắt hắn thẫm lại, đứng tại chỗ nhìn một hồi lâu, mãi đến khi nam tử kia lui xuống, mới bình tĩnh lộ mặt tiến vào đình nghỉ mát.
Hắn khom lưng chắp tay nói: "Vi thần tham kiến công chúa."
Tầm mắt của thiếu nữ thoáng chuyển về phía phát ra âm thanh, híp mắt cười nói: "Đô Đốc đại nhân trên đường gặp phải cường đạo sao?"
Vừa nghe lời này, hắn đã biết là công chúa đang trách hắn tới muộn, vì thế tích chữ như vàng mà giải thích: "Tạm thời tiến cung nghị sự."
Vừa nghĩ đến vị Hoàng Đế ca ca có tinh lực vô hạn, ngày ngày kéo các thần tử đi chơi 007* kia của nàng, công chúa cũng nhíu nhíu mày: "Vậy thì so với gặp cường đạo còn thảm hơn."
(*) 007: Hình như là chơi trò điệp viên (?) Tra 007 toàn ra James Bond thoii:'<
Thấy công chúa điện hạ không có chút xíu ý nào cho hắn đứng thẳng người, Thẩm Hạc Tri ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hỏi dò nàng.
... Đã giải thích rồi, vẫn không cho thần đứng thẳng sao?
Thiếu nữ lại cầm chén rượu lên, nghiền ngẫm quan sát hắn.
Cứ không để ngươi đứng dậy đấy, thế nào?
Thẩm Hạc Tri cũng không giận, cung cung kính kính cúi thấp đầu, đứng im tại chỗ không nói chuyện nữa.
Mãi cho tới khi công chúa cảm thấy không thú vị nữa, mới lên tiếng buông tha cho hắn: "Đứng dậy đi."
Hài thêu sợi vàng từ bên cạnh bàn đi tới bên cạnh hắn, mỗi một bước đi đều giống như đạp vào lòng hắn.
Vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận.
Thiếu nữ vịn tay vào cổ hắn, lộ ra cảnh xuân như ẩn như hiện dưới lớp voan mỏng: "Thẩm Đô Đốc, ngươi tính xem, đã bao nhiêu ngày tháng rồi không tới tìm bổn cung?"
Từ khoảng khắc công chúa tới gần hắn kia, bàn tay của Thẩm Hạc Tri đã tự giác khóa chặt lấy vòng eo duyên dáng ấy, ôm chặt người vào trong lòng mình: "Cho nên người mới cố ý gây xích mích với Phó tiểu thư?"
Thiếu nữ thơm vào mặt hắn một cái, cười hì nói: "Phó Thủy Tâm không phải thích ngươi sao. Ngươi cứ nói bổn cung không để ý ngươi, bổn cung đi bắt lỗi của nàng ta, không phải là vì giải sầu cho ngươi sao?"
Hắn cần loại giải sầu đó sao?
Đó là diễn, giải sầu có mục đích đấy.
Rõ ràng biết rằng không nên hi vọng xa vời, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà chua xót, bàn tay nắm eo của nàng dần dần xiết chặt.
"Thế nào? Ngươi không vui khi ta đi bắt lỗi nàng ta sao?"
Công chúa hơi nhận ra, đề tài bị chuyển đi, nàng lại nhẹ giọng hỏi: "Thẩm Hạc Tri, ngươi sẽ không thích nha đầu đó thật chứ?"
Vẻ mặt căng thẳng đó khiến cho trái tim của Thẩm Hạc Tri không tự giác mà bay bổng, nhìn vào mắt đối phương đều có thêm vài phần mừng rỡ không dễ nhận ra.
Nàng để ý hắn thích ai sao?
Nhưng sau đó, lời nói của công chúa đại nhân lại khiến hắn như rơi xuống hố băng.
Lực vịn trên cổ thả lỏng ra: "Nếu ngươi thật sự thích nàng ta, thì nói thẳng với ta, mặc dù ta không có một thân võ nghệ giống như Phó tiểu thư, nhưng mồm mép không tồi, dắt một sợi tơ giúp ngươi, làm mối cũng không phải chuyện khó."
Một ý nghĩ tới thiên đường, một ý nghĩ xuống địa ngục, chẳng qua chỉ là như vậy.
An Hoa công chúa mắt thấy khuôn mặt của Đô Đốc đại nhân càng ngày càng tối đi, cũng không đoán ra được cái lão trước mắt vì sao đột nhiên không vui nữa.
Nàng thiếu một bạn giường, nhưng cũng không mong muốn làm người xấu phá nhân duyên, nếu Thẩm Hạc Tri đã có người trong lòng, nhìn về mặt bọn họ đã hợp tác lâu như vậy rồi, tuy trong lòng có chút chua xót, nhưng cũng sẽ không trói chặt hắn, còn có thể làm mối bắc cầu cho hắn.
Bạn giường* đã làm tới mức độ này rồi, thật sự không biết hắn còn có cái gì để chọn chứ?
(*) Nguyên văn là 炮友 Pháo hữu:(friends with benefits) tức là những người chỉ lên giường với nhau để thỏa mãn nhu cầu chứ không phải vì tình yêu.
Có điều vừa nghĩ lại, người này một tháng thì có tới hai mươi ngày xị mặt, những ngày không vui còn dài hơn cả nguyệt sự của nàng nữa, có thể là hắn trời sinh đã có bộ dạng không vui vẻ lắm đi.
Công chúa không đoán ra được tâm tư của Thẩm Hạc Tri, cũng chẳng muốn đoán nữa.
Nàng gọi hắn tới, là vì để vui vẻ, cũng không phải là để dỗ hắn vui vẻ.
Tim đập có lực xuyên qua lớp y phục mỏng manh in vào trước ngực nàng, hơi thở ấm áp vấn vít quanh chóp mũi sườn mặt, buộc An Hoa suy nghĩ linh tinh.
Muốn hắn, bây giờ muốn.
Bàn tay lành lạnh dò xét tiến vào trong vạt áo của nam nhân, xoa lên lồng ngực rắn chắc, mũi chân nhẹ nhàng nhón lên, ghé vào bên tai hắn thổi khí như hoa lan: "Hạc Tri ca ca, đêm xuân ngắn ngủi, An Hoa nghĩ vẫn là nên tận hưởng lạc thú trước mắt thì hơn."
Người nọ cười lạnh một tiếng.
Lúc muốn hắn thì gọi Hạc Tri ca ca, lúc không muốn hắn thì gọi Đô Đốc đại nhân.
Nàng là yêu tinh trên trời phái xuống, mưu đồ dụ dỗ bản thân trầm luân vào trong mộng đẹp đến vĩnh viễn không thể tỉnh lại, giấc mộng này khiến hắn lâng lâng như tiên, lại khiến lúc hắn tỉnh lại ngay cả khớp xương cũng đau đớn.
Đôi mắt Thẩm Hạc Tri ảm đạm, muốn mở miệng hỏi nàng: "Lí An Hoa, nàng yêu ta không?"
Nhưng đáp án rất dễ thấy, cần gì tự rước lấy nhục.
Vì vậy chỉ đành nở nụ cười tự giễu, lời nói ra miệng lại biến thành một câu khác hết sức mị hoặc: "Vậy công chúa muốn tận hưởng lạc thú thế nào?"
Mặt An Hoa lộ ra vẻ yêu kiều, đôi mắt quyến rũ như tơ nhìn nam nhân trước mặt.
Hắn thật sự rất đẹp.
Không giống với Bùi Tịch, hắn là kiểu đẹp đẽ rất sắc bén, giống như sao băng cắt qua bầu trời đêm, giống như tảng băng nổi lên hàn quang dưới ánh trăng, sắc bén mà cực đủ tính công kích.
Ngay cả chính nàng cũng không ngờ, có một ngày có thể thu phục được Thẩm Đô Đốc cao ngạo lạnh lùng xuống dưới váy của mình.
Ngay sau đó liền duỗi tay vào bên trong: "Đương nhiên là... Cả một đêm."
Thiếu nữ ấm áp mềm giọng tới gần lỗ tai, Thẩm Hạc Tri cuối cùng cũng thả dã thú trong nội tâm ra, tay dài chụp tới, ôm ngang người về phòng.
Đá cửa phòng ra, ném lên giường, học theo dáng vẻ của nàng ghé vào bên tai nàng khẽ nói: "Thần đương nhiên dùng hết toàn lực."
Chiếc chuông bạc trên đỉnh màn leng keng vang lên, giọng khàn khàn cùng tiếng rên rỉ khêu gợi leo lên mái nhà, ánh trăng cũng xấu hổ trốn đi mấy lần.
Vì vậy, đêm nay không ngủ được, núi sông có thể yên ổn, nhưng thủy triều lại không thể bình lặng.
Nói đến đoạn nghiệt duyên của công chúa và Đô Đốc đại nhân, vậy phải truy ngược lại từ trên người của một người khác.
Đó chính là Bùi Tịch, người tình cũ của công chúa, con nuôi của Bùi đại học sĩ.
Trên phố đồn rằng, thời niên thiếu, An Hoa công chúa từng khổ nhọc theo đuổi Bùi thiếu phó trong trẻo lạnh lùng mà không được, khó bù đắp tổn thương, cho nên dứt khoát phá tan bành, nuôi một đám trai lơ khôn khéo được lòng người, ngày ngày tìm vui, đêm đêm sênh ca.
Thanh danh thối nát, nhưng người lại vui tươi thoải mái hơn.
Cái gì mà "Nhân gian không đáng giá"? Cái gì mà "Cô đơn tịch mịch lạnh lẽo"?
Vậy những mỹ nam tử mặc yếm nhỏ, lắc mông nhảy múa không đẹp sao?
Hoàng Đế yêu thương nàng, đối với hành vi ngang ngược của nàng nhắm một mắt mở một mắt, An Hoa càng ngày càng làm càn, thậm chí thỉnh thoảng vui vẻ còn trêu chọc những vị thần trong triều có dáng vẻ đẹp mắt.
Nhoáng một cái đã trôi qua nhiều năm vậy rồi.
Ngày phụ hoàng của nàng băng hà, hoàng huynh kế vị, An Hoa cũng nhanh chóng thay đổi, trở thành tiểu công chúa thanh danh bại hoại của Khương Quốc, dốc lòng chia sẻ sự sủng ái* đến các mĩ nam trong thiên hạ.
(*) Nguyên văn: Vũ lộ quân triêm (雨露均沾): Hoàng cung thời xưa, Hoàng Đế có rất nhiều phi tần. "Vũ lộ quân triêm" ý nói Hoàng Đế không quá sủng ái ai, cũng không hề lạnh nhạt với ai, trong một tháng, đa số cung tần phi tử đều được Hoàng Thượng "sủng hạnh".
Mãi đến nửa năm trước, sau khi nàng uống say không cẩn thận ngủ với Thẩm Hạc Tri.
Lúc này An Hoa mới biết, có một số chuyện không thể nói trước được.
Dù sao cái người này, nàng cũng có chút hưởng thụ không nổi.
Chuyện kể rằng Thẩm Đô Đốc đánh thắng trận, dẫn đại quân khải hoàn về triều, An Hoa đúng lúc tham dự tiệc mừng công của hắn.
Ở trong mắt công chúa, Thẩm Đô Đốc là bông hoa cao lãnh của bông hoa cao lãnh còn hơn cả Bùi Tịch.
Nàng đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ hắn xử quyết dị đảng, môi mỏng mím chặt, mắt lộ ra tia hung dữ, làm người ta sợ hãi đến phát hận.
Cho nên dù cho nhìn hắn có phong thần tuấn lãng, đẹp đến trời đất căm phẫn, công chúa vẫn luôn đối với hắn kính nhi viễn chi*.
(*) Kính nhi viễn chi: Kính trọng nhưng không thể gần gũi.
Thậm chí đêm đó lúc y phục của Thẩm Hạc Tri cởi nửa, đè nàng xuống giường hỏi "Vì sao không sớm đến trêu chọc thần?", An Hoa chỉ cho rằng là một trận mộng xuân.
Lúc vừa tỉnh lại, eo rất nặng.
Trong lúc hoảng hốt, công chúa nhớ lại mình to gan làm loạn trong yến hội hôm qua, lại quay đầu nhìn nhìn vết cào khắp người, nam nhân tuấn lãng đang ngủ say ở bên cạnh, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được một tia sợ hãi đến muộn.
Thật TM đây là mượn rượu thêm gan mà.
Nàng lại có thể mượn sức mạnh của rượu, sau khi tan tiệc chặn tên Đô Đốc mặt sắt Thẩm Hạc Tri này! Chẳng những chặn lại, còn liều chết năn nỉ níu kéo treo trên người của người ta không chịu buông tay.
Nàng nói thế nào nhỉ?
"Sao Hạc Tri ca ca lúc nào cũng hung dữ như vậy? Huynh không biết thương người sao?"
Nghe thấy câu Hạc Tri ca ca kia, ánh mắt của Thẩm Đô Đốc hơi lóe lên.
Ca ca? Nàng ngược lại ai cũng có thể gọi là ca ca nhỉ.
Nếu như không nhớ nhầm, nàng cũng gọi Bùi Tịch kia bằng loại tên hèn nhát này.
Hắn không thích cách xưng hô này, nhưng hình như cũng không có lập trường gì để không thích.
Nhìn dáng vẻ mùi rượu đầy người của nàng, Thẩm Hạc Tri nhíu mày lại, nhưng bàn tay ôm mĩ nhân từ đầu đến cuối đều đặt ngang ở trước bụng, không nhẫn tâm ném nàng xuống đất.
"Công chúa say rồi."
Thanh âm lành lạnh xuyên qua màng tai, An Hoa cười hì hì nằm sấp trong lồng ngực rộng rãi của hắn, thuận dốc xuống lừa*: "Đúng là say rồi, vậy ngươi có thể đưa ta về nhà không?"
(*) Ý tương tự với mượn cơ hội để xuống đài.
Nàng không biết, hiện tại bản thân mê người thế nào.
Da mặt ửng hồng, môi anh đào hồng trơn bóng, ánh mắt long lanh ngập nước, dáng vẻ nằm nhoài trong lòng hắn vừa ngoan ngoãn vừa mỏng manh.
Khiến cho người ta không hiểu sao lại muốn giấu nàng đi.
Thẩm Hạc Tri kìm nén nội tâm xao động, có hơi thô bạo túm lấy người, đưa về phủ công chúa.
Xe ngựa tới ngoài phủ, An Hoa lại nũng nịu không muốn đi, nhất định muốn Thẩm Hạc Tri ôm nàng về phòng, hắn cũng không biết uống lộn thuốc gì, cũng không từ chối, không nói hai lời liền ôm công chúa đang xoay lung tung vào trong phủ.
Các hạ nhân sớm đã ngầm hiểu đối với những hành động to gan của công chúa điện hạ, một đường dẫn Thẩm Đô Đốc, rất nhanh đã đi tới phòng ngủ.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, Thẩm Hạc Tri ném thiếu nữ lên giường, quay đầu định rời đi.
Trên người có luồng khô nóng, ép hắn hơi khó chịu.
Nhưng còn chưa ra khỏi bên giường, một đôi tay mềm mại không xương đã bắt lấy cánh tay của hắn, sau đó cả người công chúa tựa như rắn nước quấn lên cơ thể cường tráng có lực của hắn, bàn tay còn đang chạy loạn lung tung trên người hắn.
"Đừng đi mà ~"
Thẩm Hạc Tri quay đầu lại, nhìn công chúa men say ngà ngà ở bên giường, ánh mắt càng ngày càng nóng rực.
Dùng hai ngón tay kẹp lại, nắm lấy cái cằm mềm mại của mĩ nhân, cong môi hỏi: "Công chúa đang đùa giỡn thần sao?"
An Hoa ôm lấy cổ hắn cười khanh khách: "Phải đó, vậy ngươi có chịu không?"
Khuôn mặt của Thẩm Hạc Tri hạ thấp xuống, đôi mắt hẹp dài híp lại, trong mắt có mờ mịt, nhìn qua đã bị câu ra dục vọng.
"Công chúa thật sự muốn thần ở lại sao?"
Hắn không thích ép buộc người khác, nhưng cũng không phải là Liễu Hạ Huệ thanh cao gì cả, nếu nàng đã tự mình dâng tới cửa, hắn không có lí do gì cự tuyệt.
An Hoa vẫn say, mỗi một sợi thần kinh đều vì rượu mà vô cùng hưng phấn, lúc đó liền kéo vạt áo của Thẩm Đô Đốc xuống, dâng hiến một nụ hôn mềm mại.
"Muốn."
Sau đó, chữ này giống như bàn tay vàng thần kì nào đó, trong đêm tối tuyết rơi dày bay lượn giải tỏa rất nhiều kịch tình.
Ví như Thẩm Hạc Tri đè nàng xuống giường, hỏi nàng: "Vậy vì sao không sớm đến trêu chọc thần."
Ví như Thẩm Hạc Tri dùng ngón tay thon dài chạy dọc quanh người nàng, nhóm lên ngọn lửa bừng bừng.
Lại ví như... Sau khi hai người tỉnh dậy, nhìn thấy vết hồng hồng rớt trên khăn trải giường mà ngơ ngác nhìn nhau.
So với An Hoa, Thẩm Hạc Tri còn kinh ngạc hơn một chút.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ, vẫn là An Hoa phản ứng lại trước tiên, sau thời khắc hoảng sợ cùng kinh hãi ngắn ngủi, nàng nghĩ thông rồi.
Nam nữ hoan ái, vốn là một chuyện cực kì bình thường, hơn nữa, chuyện đêm qua, Thẩm Hạc Tri cũng không có chịu thiệt, hắn không có lí gì mà tìm mình gây phiền phức đâu nhỉ.
Ngay sau đó cũng không xoắn xuýt nữa, ngược lại hữu nghị lên tiếng hỏi hắn: "Vậy gì nhỉ... Đại nhân muốn dùng bữa sáng ở trong phủ không?"
Thẩm Hạc Tri nhìn vẻ mặt nàng bình tĩnh đến có chút lạnh lùng, trong lòng dâng lên một chút tức giận.
Đổi giọng nhanh thật.
Thấy hắn không để ý đến mình, An Hoa cảm thấy hơi xấu hổ, cười trừ một tiếng, liền tự mình đứng dậy mặc y phục.
Động tác đó khá phóng khoáng, da thịt nhắn bóng cùng với đôi chân thon dài đẹp đẽ lọt vào trong mắt Thẩm Hạc Tri, nhìn thấy khiến hắn miệng lưỡi khô khốc.
Hắn đã nói, hắn không phải Liễu Hạ Huệ gì đó.
Đợi đến lúc An Hoa thở hổn hển tiêu hóa nụ hôn bất thình lình xảy ra, người đã bị đè lên trên giường một lần nữa.
Thẩm Đô Đốc liếm vành tai nàng, không nhẹ không nặng nói một tiếng: "Muốn."
Thanh âm đó vừa háo hức vừa mang dục vọng, khiến An Hoa nghe thấy liền ngẩn ra như gà.
Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại hỏi một câu: "Muốn cái gì?"
Dáng vẻ ngốc nghếch cùng thanh âm mềm mại kích phát thú tính của Thẩm Hạc Tri, khiến hắn càng thêm tâm ngứa khó nhịn.
Vì vậy lộ ra răng nanh, cắn lấy vành tai xinh xắn của nàng, cong môi cười nói: "Bữa sáng."
Bữa sáng...
Cái quỷ ấy!