An Bội Lê

Chương 4




Theo tầm mắt của Tiểu Lê, thôn lê xinh đẹp khuất dần trong sương mù. Bà bà giục đi vội quá, nàng không kịp chào từ biệt hai vị Trung thúc và Trung thẩm. Khi nào trở về, nàng nhất định sẽ xin lỗi họ.

Có lẽ rằng khi ra đi, ai cũng cho là có thể gặp lại. Nhưng nào ngờ khi trở về, cảnh còn mà người đã khuất. Hoặc giả còn, cũng chẳng phải cố nhân, khi đó há chi kẻ xa lạ...? Bội Lê không hề biết, chia ly lần này là hối tiếc sâu đậm nhất đời nàng.

“Hàn Thiếu công tử, danh môn thế gia, con trai duy nhất của đương kim tể tướng, Uy Vũ đại tướng quân trẻ tuổi tài ba của Lạc quốc.Nam nhân ngọc thụ lâm phong, chỉ đứng mỉm cười lơ đãng thôi cũng khiến nữ giới, từ các nàng nương cho đến lão bà đều không ngại muốn dâng mình “ hy sinh”. Lại nghe người ta đồn bảo tính cách ôn hòa, điềm đạm, từ khi sinh ra đến giờ, ngoại trừ lúc nhỏ khóc lớn tiếng chứng tỏ tài năng, mạnh khỏe thì trước nay chưa từng lớn tiếng với bất kỳ ai.”

“Người như vậy có thật tồn tại sao?”

Với tốc độ thần thánh cộng với tinh thần tứ hải giai huynh đệ, An Bội Lê rất nhanh chóng đã gia nhập hàng ngũ buôn.chuyện.là.niềm.vui đầu tiên của Lạc quốc

Quả thật, từ lúc đến đây, chuyện lạ không kể xiết. Người đông, phố rộng, hàng quán như rơm. Có cả phường gian dối, trộm cắp giật cướp, chỉ chực tranh thủ lúc người khác không để ý thì thó tay, cũng có kẻ côn đồ, hung hăn, đi nghênh ngang bắt nạt dân làng vô tội. Đa phần tiêu cực, ở thôn lê bình yên, không có những chuyện này, nhiều nhất cũng chỉ là chuyện con chó, con gà. Nàng quả thật không thấy gì tốt lành ngoài việc vừa nghe được nên mới bật hỏi.

“Dĩ nhiên.” “ Còn phải hỏi nữa sao?” một cơn mưa gạch đá bị dội lại từ các đại tỷ, đại thẩm.

“ Mà nghe nói năm nay ngài ấy cũng đi đến đây dự hội Hoa Đăng nữa đấy!”

“ Gì cơ?” “ Thật à?” “ Có đúng không?” “Tin được chứ?”

“ Thôi, không cần biết là thật hay giả, tôi về trang điểm lại một chút, biết đâu lại may mắn gặp được Vương gia thì sao?” Một tiếng đánh động, một đám nữ nhân như ong vỡ tổ lặn nhanh đi đâu mất, đúng thật là “ người đi trà lạnh” mà. Khi nàng cũng đứng dậy, thì tiếng mắng chửi ở hàng đối diện vang lên chói tai.

“Ả đê tiện này, mày lại đi quyến rũ chồng bà à? Sao mi không xem lại thân phận của mình đi? Chỉ là một đứa con gái xấu xí ngoại tộc mà đòi trèo cao đeo lên chân hạt à? Phận mày chỉ là thứ rẻ mạt, không đáng cả ba đồng tiền. Để mày lại coi như ô danh nhà ta, thôi thì bán quách mày đi làm lẽ cho người ta, như thế là thõa ý mày, được cả đời chịu kiếp chồng chung, bị thiên hạ phỉ nhổ!”

Đây là lần đầu tiên An Bội Lê nghe thấy thanh âm ngoa ngoắt đến vậy.

“ Bà con ở đâu, vào mà xem, hồ ly tinh, hồ li tinh này. Vào đây, vào đây!”

Ả lại tiếp tục gào rú. Người đi đường xúm lại xem, nhưng mặc nhiên không một ai lên tiếng ngăn người đàn bà đó lại. An Bội Lê thực sự hoảng sợ trước Lạc quốc đầy dối trá và ích kỉ này.

“ Bà kia! Thân phận đàn bà, tôi hiểu cho nỗi bi thương của một kiếp chồng chung. Nhưng chuyện nhà mình, sao không đóng cửa lại bảo nhau nghe mà lại rêu rao giữa phố chợ thế kia, bà không thấy mất mặt lắm sao? Mà rằng bà đã tra rõ sự việc chưa đấy, nhìn nàng nương đây ngây thơ đến vậy, sao có bản lĩnh mà cướp tướng công của bà, hay chỉ vì ghen tỵ với nhan sắc trẻ trung xinh đẹp của nàng nương ấy?”

Đúng! Tiếng nói vừa rồi là của An Bội Lê. Lời vừa dứt, người đi đường đều tập trung nhìn nàng. Còn người đàn bà kia, giận dữ nhìn kẻ vừa lên tiếng, bao nhiêu điên tiếc bà tống vào những lời cay độc: “ Nàng là ai? Vì sao xen vào chuyện của tôi. Hay chính mày đã thông đồng với nó cướp phu quân của tao? Hừ, được lắm. Bà sẽ cho mày chầu trời!” Bà ta vung tay toan đánh, người ngoài nhìn vào, không thể tưởng đôi tay to rắn như hộ pháp khi va vào gương mặt trắng nõn ấy sẽ ra sao, họ đang thầm cầu khấn cho tiểu nàng nương đó. Họ đâu biết, việc đó là không cần thiết. Nàng gái xưa nay sinh sống cùng rừng núi, chỉ cần đưa tay, dùng chút sức lực là có thể bắt trọn tay bà. Như con thú xổng mồi, bà ta vồ đến, tóc xõa rối tung trên khuôn mặt ngân ngấn thịt, nàng dùng sức xô bà ra. Bà ta ngã xuống, tất cả bàng hoàng và ngạc nhiên dồn hết vào An Bội Lê. Quả thật, khi thấy bà ta ngã xuống, nàng cũng có chút tội lỗi, nên tốt bụng vươn tay ra đỡ, nào ngờ người tốt trong mắt kẻ xấu cũng chính là kẻ xấu, bà ta tưởng nàng định đánh mình, bỏ chạy vội vào gian sau.

Hàn Thiếu đại công tử đứng ở Túy Hương lầu đối diện đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Vốn dĩ ngài định bảo thư đồng của mình xuống giải vây cho nàng gái kia, nào ngờ vị tiểu nàng nương này từ đâu xuất hiện làm anh hùng, vô tình buộc ngài ngồi lại ghế quan sát. Khi nàng lên tiếng giúp nàng gái tội nghiệp kia, khi nàng chống trả lại người đàn bà đanh đá, tất cả đã được thu vào mắt ngài. Ngài bỗng thắc mắc, ngài đã đi rất nhiều nơi, tất nhiên cũng gặp qua rất nhiều nàng gái, dịu dàng có, độc lập có, sắc nước có, hương trời có, nhưng vì sao lại không tự chủ được mà ngắm nhìn nàng gái này? Không lẽ, trời đời này thật sự có cái gọi là “nhất kiến chung tình”

“ Cẩn thận!” Giọng vừa rồi là phát ra từ Hàn Thiếu công tử xưa nay tĩnh lặng, ôn hòa, chuyện người không lo, chuyện mình không vội. Thư đồng bên cạnh hơi ngạc nhiên, tưởng như người đứng bên không phải là công tử đã theo hầu hai mươi lăm năm. Người dưới đường đưa mắt lên nhìn ngài, chỉ thấy ánh mắt sâu thẳm đang xoáy vào tiểu nữ hiệp khi nãy. Ra người đàn bà kia không cam tâm! Thiếu nữ bị bà gọi là hồ ly, tuy mang làn da ngăm của tộc A Lạp nhưng nhan sắc lại đương độ rạng rỡ, nét đẹp có thể gọi là không thể che giấu, bán vào kỷ viện làm tỳ nữ, chí ít cũng không dưới ba mươi đồng, vụ làm ăn thiếu lời thừa lỗ này, sao ả chua ngoa ấy lại đồng ý! Cộng thêm việc vừa nãy mất mặt trước dân làng, bà ta quyết tính gấp nợ gấp đôi với An Bội Lê. Thế là bà ta hùng hổ kéo theo một đoàn người, cứ gọi là nhỏ to đầy đủ, bặm trợn không thiếu, muốn thanh toán sòng phẳng với nàng.

“ Ả khốn! Mau trả con hồ ly tinh kia lại cho ta nếu không đừng trách ta ỷ mạnh hiếp yếu!”

“ Hoặc là ba mươi đồng bạc cũng được”

“ Hoặc là tự nàng qua đi, lấy thân mình đổi tự do cho nó, nhìn nàng non tơ như vậy, Ưng ma ma chắc là thích lắm!!! Hé hé hé!!!”

Lạp Khiết đôi mắt đã đỏ ửng như mắt thỏ, đầy sợ hãi và lo lắng.

Ngược lại, Bội Lê trong cuộc lại dửng dưng như không, chỉ cười nhẹ: “ hi hi”. 

“ hi hi?”, người đứng xem.

“ hi hi???”, Lạp Khiết.

“ hi hi!!!”, Hàn Thiếu.

Không phải nàng sợ đến phát rồ. Chỉ là với những chuyện này, bà bà nóng tính và hai vị Trung thúc hung hăng ở Lê thôn đã dạy nàng cách ứng phó. Chỉ một câu lấy độc trị độc, bạo lực thì chỉ có bạo lực mới xong.

“ Vậy mấy người muốn giải quyết như vậy thật sao?”

“ Có nghĩa là nếu tôi không chấp nhận chỉ có đường chết?”

Đáp lại lời nàng, là ánh nhìn hả hê của lũ tạp nham ấy.

“ Được thôi. Hi hi.”

“ Lại hi hi!?! ”, lần này cả người đi đường, Hàn Thiếu và Lạp Khiết đều chung ý nghĩ.

Cuối cùng, cũng biết cái gì gọi là...thiên tiên.

An Bội Lê nhẹ nhàng rút dải băng trắng buộc tóc ra, buộc nơ hai đầu với cây gậy ngọc của Tôn bà bà, ung dung lấy mũi tên gỗ vắt ngang eo để vào. Nàng kéo cung, giật một phát rất nhẹ, mũi tên bay ra tức thì, sượt ngang, chỉ vừa ngang qua tai trái của mụ béo kia, xuyên thẳng ra phía sau, đâm vào hàng đậu hũ thành một vết sâu.

Ngừng một chút, chỉ có vài ba giọt máu từ tai mủ rỉ xuống là còn phát ra những âm thanh mờ ảo khi rơi xuống đất, trong bầu không khí lặng ngắt đến tưng tiếng thở này. Mụ béo kia rờ tai, nét hoảng loạn rõ rệt, mụ đang nghĩ sẽ thế nào nếu mũi tên đó trúng vào cổ mụ, như thế không phải là mất mạng rồi sao? Mụ sợ hãi, trượt dần xuống, mấy tên lâu la không ai đỡ mụ, chúng cũng đang sợ đến đần người. Những người không liên quan khác cũng vậy, tự động dạt khỏi hai bên chiến tuyến, lỡ đâu tai bay vạ gió thì mất mạng như chơi. Chỉ còn hai người mang cảm xúc khác, Lạp Khiết Nhi thất thần ngơ ngác, Hàn Thiếu cười cười vui sướng?!? Tất nhiên, An Bội Lê không được tính, nàng vẫn đang cười hi hi.

“ Sao rồi? Còn muốn làm loạn nữa không? Ba mươi đồng à, tôi không có đâu, chỉ có cây trâm ngọc này là đáng giá. Bà giữ đi, ngày mai tôi sẽ đến chuộc. Được chứ?”

“ Không cần, đại hiệp, không cần. Người cứ việc đi, đi tự nhiên.”, run sợ, run sợ!!!

“ Có thật không cần không? Thôi, vẫn là bà nên giữ thì hơn, ta không muốn nợ ai cả. Mai ta sẽ đến, không được bán đi đâu đấy! Hi hi.”

Lần đầu tiên, người ta biết rằng tiếng cười cũng có thể gây run sợ đến như vậy.

Và nàng ung dung trở về quán trà, nãy giờ vui đùa quên mất Tôn bà bà đang còn ở đó. Ai có thể nói cho nàng biết, liệu nàng có bị bà bà mắng chết hay không,aaaa???

“ Ô, bà bà, nãy giờ con bận đi nhà xí, da, trà ở đây sao lại kỳ quá nhỉ?”

Chiêu thức nhất: nói dối không chớp mắt. Bà bà liếc một cái sắt lẹm, uầy, không có tác dụng!!! 

“ Thật mà!!!”

Chiêu thứ hai: giả ngây ngô. Bà bà: hừ..., thôi rồi, cũng không có tác dụng!!!

Chiêu cuối: nũng nịu: “Bà bà..”

“ Ta đã nuôi trái lê nhỏ nhà ngươi bao nhiêu năm rồi, thật giả còn không phân biệt được sao? Huống hồ,... từ đây đến chỗ nhà ngươi gây chuyện, còn chưa quá 5 gian hàng mà, mi cho rằng ta già ốm đến nỗi đó sao...!?!”

“ Hì hì”

“ Hì hì? Thôi, mau gọi tiểu nhị tính tiền. Tiểu nhị!”

“ Bà bà, khi nãy người đàn bà đó cũng bảo con trả ngân lượng, bây giờ bà bà cũng bảo con trả ngân lượng. Đó là gì vậy bà bà? Sao trước nay ở thôn lê con chưa từng nghe nhắc đến vậy?”

Số là ở thôn lê, Tôn bà bà vì muốn đơn giản hóa cuộc sống của Tiểu Lê đến bậc nguyên thủy, nên đối với mấy thứ ngân lượng, tiền tệ, châu báu gì đó, bà thậm chí còn không cho nàng biết. Những người xung quanh thấy vậy cũng không có ý kiến gì, nên An Bội Lê sống đến tận mười bảy năm trời, vẫn ngu ngơ không biết ngân lượng là gì. Vậy nên hôm nay, khi nghe nàng hỏi vậy, bà chỉ đơn giản tổng kết một câu: “ Chuyện nói ra dài dòng lắm, lần sau ta sẽ nói cho con nghe. Coi như lần này ta thiếu nợ trà quán này, khi khác sẽ đến trả. Bây giờ, đi nhanh thôi.” 

“ Khoan đã...”

Đối với tác phong làm việc vủa Tôn bà bà, An Bội Lê xưa nay chưa hề có ý kiến. Vậy nên, lời vừa rồi chỉ có thể là của...

“ Tỷ tỷ?”

“ Tôi có ngân lượng, tôi sẽ trả giúp mọi người.”

“ Tỷ tỷ, tỷ còn ở đây sao?”

“ Tiểu thư, tiểu thư đã mua tôi, sao tôi có thể bỏ đi được?”

An Bội Lê nhìn người trước mặt. Thật là một đại mỹ nhân! Đôi mắt to ướt át khiến đàn ông vừa gặp liền nảy sinh ham muốn che chở, nhân dáng mị hoặc, là một mỹ nữ ngoại tộc A Lạp chính gốc. Sao lại có người đẹp như thế nhỉ?

“ Không cần đâu. Ta trả tự do cho tỷ đấy. Giữ tỷ lại cũng chẳng để làm gì, ta lại không có khả năng nuôi tỷ, thôi thì tỷ hãy trở về đất nước của mình đi. Kiếm một tấm chồng tốt cũng được, ngày ngày đơn độc cưỡi ngựa vượt xa mạc cũng được. Chúng ta tạm biệt từ đây. Cáo từ!” Anh hùng quá, ngưỡng mộ quá, đây là lần hành hiệp trượng nghĩa đầu tiên của An Bội Lê đấy!

“ Tiểu nữ tên Lạp Khiết, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi. Phụ thân tuy là người tộc A Lạp, nhưng mẫu thân lại là nữ nhi Lạc quốc, huống hồ tiểu nữ lớn lên ở Lạc quốc, nên đã xem nơi này là quê hương của mình. Nay lại được tiểu thư thương xót mua về, nếu còn không theo tiểu thư, thì phận nữ nhi không biết sẽ trôi về đâu. Tiễn Phật tiễn tới Tây thiên. Tiểu thư xin hãy nhận nữ nhi làm nô tỳ. Van xin tiểu thư...”

Rất tiếc, người được gọi là tiểu thư hiện lại trở về trạng thái bình thường của mình: ngây ngốc. Nàng cũng rất muốn có một người bạn để tâm tình chớ, ở thôn Lê ngoài các vị đại thúc, đại thẩm, thì cũng là những đứa còn để đầu chỏm đây này! Nàng cũng rất muốn có một tỷ tỷ bên cạnh yêu chiều chớ, ai có thể hiểu cảm giác nàng độc từ bé hơn nàng nữa đây! Nhưng quan trọng ở đây, là chính nàng còn không biết một kẻ đến cả tiền trà nước cũng muôn quỵt sẽ sống làm sao ở Lạc quốc này, huống hồ chi là cưu mang kẻ khác. Tình hình này, chỉ có thể: “ bà bà...”

“ Nếu nàng không ngại khổ, có thể đi cùng bà cháu chúng tôi.”

Rất dứt khoát đó là phong thái của Tôi bà bà.

“ Đạ tạ tiểu thư. Đa tạ lão phu nhân.”

“ Thật chứ, bà bà Tôn?”

“ Ranh con, bà bà Tôn là để cho người gọi sao! Còn nàng, Khiết Nhi đúng không, đã là người trong nhà, đừng gọi xa cách như vậy. Gọi ta là bà bà đi, gọi nó – chỉ trái lê nhỏ - là Tiểu Lê.”

“ Vâng.” “ Nha﹏, bà bà là nhất đấy!!!”

“ Đi nhanh, không nhặng xị nữa. Trễ rồi!!!”

Bao nhiêu ồn ào, giờ thu hết lại trong ba dáng hình đang dần khuất bóng. Chỉ có Hàn Thiếu công tử, ngài vẫn đang trong cơn say của mình. Ngài vẫn chưa thoát khỏi hình ảnh người thiếu nữ đẹp thuần khiết tựa như đóa hoa kê nở giữa rừng sâu dứt khoát và độc lập bắn cây nỏ đó. Dường như, nó không chỉ bắn vào người đàn bà chanh chua kia, mà còn triệt để hạ nốt trái tim ngài. Để rồi, có người đã đi, mà còn người vẫn lặng lẽ u hoài đằng sau.

Bên dưới lầu Túy Hương, không biết là kẻ nào lại đàn hát khúc ca Giai nhân...

Phương Bắc có giai nhân

Tuyệt thế cùng độc lập

Liếc nhìn thành quách đổ

Ngoảnh đầu quốc gia vong

Biết mà chi, nghiêng thành cùng nghiêng nước,

Giai nhân há, gặp mấy lần


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.