&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Chiến&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot; Chiếm Hữu

Chương 44: Cuộc chiến thứ 44




Chiến Chiến nghe lời Tùy Nhạc nói, thân thể hơi cứng lại —— thì ra, thật sự là như vậy?

Tùy Nhạc nhận thấy được biến hóa rất nhỏ của người trong ngực, anh ôm chặt lấy người trong ngực: "Anh đại khái đoán được cô ta đã nói với em vài chuyện lập lờ, hiện tại anh trịnh trọng bác bỏ tin đồn —— Anh chưa từng cặp kè với cô ta."

". . . . Vậy tại sao anh ra nước ngoài vì cô ta?" Chiến Chiến ngưỡng mặt lên “Cô ta còn nói cho đến bây giờ anh vẫn không cho người khác nhắc đến chuyện đó."

"Đó là bởi vì chuyện này rất hoang đường, anh căn bản chẳng muốn để ý tới." Tùy Nhạc bất đắc dĩ thở dài “Cũng chính là từ lần đó, anh thật sự xa lánh cô ta."

Chiến Chiến từ trong miệng Tùy Nhạc, mới biết được chuyện thật.

Nhạc Kỳ Nhiên và Tùy Nhạc, từ nhỏ đã biết không có quan hệ máu mủ, chỉ là tình cảm của hai người cũng không tệ lắm.Cũng không biết từ lúc nào, cha mẹ hai nhà cư nhiên xem sự phát triển của hai người thành một loại quan hệ khác, có ý tứ thúc đẩy.

"Mẹ anh đến bây giờ vẫn cảm thấy 'tình yêu đầu' của anh kết thúc thảm đạm là do bà tát hợp anh với chị anh." Tùy Nhạc nhún nhún vai “Bà cũng ngại an bài mấy cuộc xem mắt cho anh, anh lại có thể tự tại, cũng không cần thiết làm rõ với bà ấy."

"Nhưng sao bà ấy lại cảm thấy hai người đang cặp kè?" Chiến Chiến cảm thấy không thể tin được, trước kia người nhà suy đoán cô và Khâu Triết, cũng chỉ là suy đoán, mà tình huống của Tùy Nhạc, tựa hồ nghiêm trọng và chân thật hơn mình nhiều.

"Thật ra thì anh cũng không ngờ có thể như vậy, bởi vì trước khi anh ra nước ngoài, căn bản chưa từng thừa nhận. Lại không nghĩ rằng lúc anh ra nước ngoài, khiến những người khác mượn đề tài để nói chuyện của mình, muốn làm một chút. . . . Chuyện thú vị." Tùy Nhạc nhớ lại tình huống lúc đó, trong mắt thoáng qua một tia âm trầm.

Lúc Tùy Nhạc lên đại học ở tại ký túc xá trường học, việc này cha mẹ anh cũng tán thành, bình thường quan hệ với bạn học cũng rất tốt, cũng ít có người biết anh là con độc nhất của ông trùm ngành ăn uống. Hôm đó lúc anh chơi bóng rổ với anh em xong rồi trở về ký túc xá, ở cửa ký túc xá thấy Nhạc Kỳ Nhiên mặc áo dài màu hồng cánh sen.

"Nhạc Nhạc!" Nhạc Kỳ Nhiên nhìn thấy anh, lập tức nở một nụ cười ngọt ngào, phất tay với anh một cái, cũng trong lúc đó, mấy nam sinh bên cạnh Tùy Nhạc nháy mắt với anh còn phát ra tiếng huýt sáo bén nhọn.

"Cút! Đó là chị tôi!" Tùy Nhạc dùng quả bóng rổ chọi vào người của người cười hèn nhất, vẫy vuốt mồ hôi hột trên cánh tay chạy về phía Nhạc Kỳ Nhiên “Chị, sao chị đến đây?"

"Em đã rất lâu chưa về nhà, chị tìm em không phải để bắt người hay sao?"

Tùy Nhạc cười nhún vai: "Năm thứ tư đại học, khó tránh khỏi có nhiều hoạt động, không phải là không muốn về nhà. Ai, chị tìm em có chuyện gì?"

"Muốn nhờ em giúp một chuyện." Nhạc Kỳ Nhiên hơi nhíu chân mày “Gần đây có một người luôn bám lấy chị, thật sự không có biện pháp."

Năm Nhạc Kỳ Nhiên tốt nghiệp trực tiếp vào ‘Giang Bạn’ làm việc, nhờ vào tài năng của bản thân và thân phận tiểu thư Giang Bạn, trong nháy mắt trở thành điểm tụ của ánh mắt những người trong nghề, dĩ nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của cả đám công tử. Chỉ là chuyện như vậy y theo thủ đoạn của Nhạc Kỳ Nhiên, hoàn toàn có thể giải quyết nhẹ nhàng, lần này lại muốn Tùy Nhạc ra tay, xem ra đối phương cũng không phải là nhân vật dễ dàng đối phó.

Khi Tùy Nhạc lấy thân phận "bạn trai" Nhạc Kỳ Nhiên xuất hiện, vị công tử kia cũng không biết thân phận của anh, chỉ dùng giọng nói rất chân thành nói câu "cạnh tranh công bằng" với Nhạc Kỳ Nhiên.

Đồng ý với Nhạc Kỳ Nhiên, Tùy Nhạc đang bận rộn chuyện tốt nghiệp, nhưng phàm là Nhạc Kỳ Nhiên gọi điện thoại tới, anh đều rất tẫn trách đi đến bảo vệ chị. Có mấy lần anh đến, công tử kia đã bị Nhạc Kỳ Nhiên bỏ rơi, cũng có một vài lần là "ba người cùng đi".

Bằng thật lòng nói, Tùy Nhạc thật thưởng thức người này.

Có tất cả điều kiện của thanh niên tài tuấn nhưng cũng không liều lĩnh, ngay cả theo đuổi Nhạc Kỳ Nhiên cũng không khó trị như Tùy Nhạc tưởng tượng, chỉ là lý do hẹn hò mỗi lần của anh ta đều lễ phép đến mức khiến người ta không cách nào cự tuyệt —— Tùy Nhạc cũng rốt cuộc biết nguyên nhân Nhạc Kỳ Nhiên bó tay hết cách. Chỉ là, đối tượng như vậy, lại không lọt vào mắt Nhạc Kỳ Nhiên được?

"Chỉ là không thích mà thôi." Đây là trả lời của Nhạc Kỳ Nhiên.

"Sau đó thì sao?" Chiến Chiến nằm ở trong ngực Tùy Nhạc, vẫn chưa nghe ra cớ sự trong này “nếu người nhà anh cho rằng hai người yêu nhau, người đàn ông kia chính là vật hy sinh rồi?"

"Vừa đúng ngược lại. . . . Khi hai người ôm hôn ở cửa nhà cô ta, bị tóm vừa vặn."

Lúc ấy Tùy Nhạc đã đề cập tới chuyện ra nước ngoài với cha, mặc dù gặp phải phản đối, Tùy Nhạc vẫn len lén ông chuẩn bị. Chuyện của Nhạc Kỳ Nhiên xảy ra, Tùy Nhạc cũng chỉ hơi kinh ngạc, bởi vì bồi bạn lâu vậy, anh không thể hiểu vì sao Nhạc Kỳ Nhiên luôn mâu thuẫn lại đột nhiên đón nhận, thậm chí còn xảy ra hành động thân mật.

Từ đó có thời gian rất lâu Nhạc Kỳ Nhiên không có đến nhà Tùy Nhạc, Tùy Nhạc cho là cô ta ngượng ngùng cộng thêm rất bận, không thể về nhà. Nhưng không ngờ khi anh chuẩn bị xong nói ra chuyện ra nước ngoài lần nữa thì phản ứng của Tùy Nghị càng thêm cứng rắn.

"Lúc ấy cũng quên mất cãi vả thế nào, cuối cùng ngay cả lời mẹ anh nói cũng không có tác dụng. Anh trực tiếp đập tài liệu đã chuẩn bị xong lên bàn, kiên quyết nói mình phải đi. "Sau đó thì sao?"

"Sau đó ba anh thật sự đuổi anh đi rồi."

". . . . . ."

Đây là chuyện "Đoạn tuyệt quan hệ" qua loa nhất Chiến Chiến từng nghe, nhưng khi cô nói ý tưởng của mình cho Tùy Nhạc biết thì anh chỉ lắc đầu cười cười: "Thật ra thì không thể nói qua loa, ba anh chỉ là tương kế tựu kế mà thôi."

Khi đó Tùy Nhạc còn không biết mấy lần mình đi với Nhạc Kỳ Nhiên, đã bị tỉ mỉ chụp hình cộng thêm xử lý theo dụng ý khác, biên thành một cuộc "tình yêu thay đổi" có đủ màu sắc, mà nữ chính "thay tình", lại còn thừa nhận sự thật không tồn tại này.

"Cho nên anh lúc đó là. . . . Không thể không nghe lời ba nói cộng thêm, ách, trốn tránh tình yêu?"

"Không sai." Tùy Nhạc hôn gò má của Chiến Chiến, xem ra cô đã làm rõ quanh co trong đó “Ba anh quản giáo anh, cho tới bây giờ đều là mặc kệ, nếu như tức giận. . . . Chính là hoàn toàn mặc kệ. Cho nên anh cũng theo ý của ông ta, tạm thời rời đi."

"Ách, đợi chút, ‘ông ta’ là ai?"

"Nghe đến đó, vẫn không hiểu được ý đồ khó hiểu của Nhạc Kỳ à?" Thấy Chiến Chiến lập tức gật đầu mạnh, Tùy Nhạc cười đến ý vị sâu xa “Có biết hay không, công ty nhà giàu có, tiết mục thường thấy nhất chính là —— Tranh quyền đoạt thế."

******

Trước khi gặp ba mẹ Tùy Nhạc, Chiến Chiến thấp thỏm không ngừng, mà bây giờ ngồi ở trong phòng khách uống nước trà thơm ngát, cô lại hoàn toàn buông lỏng.

Nhạc Y Ảnh vẫn có thái độ ôn hòa như lần trước, hơn nữa sau khi cởi ra trang phục ưu nhã, bộ dáng ở nhà của bà càng thêm thân thiết. . . . và, uhm, hợp ý.

"Tại sao lại lấy thứ này ra." Nhạc Y Ảnh không vui xem nhìn bộ dụng cụ trà tinh xảo trên bà “Chiến Chiến khẳng định không thích uống, nước ép hoa quả của tôi đâu?"

Chiến Chiến vội vàng khoát tay: "Không cần không cần, cháu rất thích trà này, rất thơm."

"Có thật không? Chiến Chiến thích gì cứ việc nói thẳng, coi như nhà mình đi!" Nhạc Y Ảnh mỉm cười ngồi ở đối diện Chiến Chiến, càng nhìn càng vui, bà đã nằm mơ thấy cảnh tượng con trai dẫn bạn gái về nhà nhiều lần, lần này rốt cuộc thành thực hiện, hơn nữa còn nhắc tới kết hôn, còn là Chiến Chiến phù hợp tâm ý mình, thật là không tệ.

"Mẹ, đây là vợ con, mẹ thu hồi ánh mắt sói đó đi."

Tùy Nghị ngồi uống trà bên cạnh vừa nghe, lập tức cau mày: "Nói gì đó, hử?"

"Hai người câm miệng." Câu nói đầu tiên của Nhạc Y Ảnh đã ngăn miệng của hai người đàn ông này, bà nghiêng người về phía trước, không che giấu được mong đợi trong mắt “Chiến Chiến, cháu thật đồng ý gả cho Nhạc Nhạc à?"

Chiến Chiến đỏ mặt lên, này. . . . Đây là vấn đề gì? Cô quẫn bách dùng ánh mắt ra hiệu Tùy Nhạc, nhưng người này vẫn duy trì trạng thái "câm miệng", chỉ là nụ cười ở đáy mắt tỏ rõ của anh không có ý tốt. Chiến Chiến tức giận, cái tay đặt ở giữa hai người, mượn khay trà che giấu, len lén hung hăng bấu bắp đùi anh một cái.

"Úi!" Tùy Nhạc la lên, đổi lấy một ánh mắt hung dữ của Nhạc Y Ảnh, anh vô tội vuốt vuốt chân, hoàn toàn không có che giấu sự thực mình bị "Ngược đãi", mặt của Chiến Chiến đỏ hơn một phần.

"Vấn đề này nên để Tùy Nhạc tự hỏi, em hỏi thích hợp sao?" Tùy Nghị đúng lúc mở miệng hóa giải xấu hổ giúp Chiến Chiến, lại không nghĩ rằng bị bà xã trừng mắt, có chút bất đắc dĩ cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Chiến Chiến vừa tò mò vừa khẩn trương nhìn Tùy Nghị, xác thực có khí thế và tư thái trong tưởng tượng của cô, chỉ là từ khi Chiến Chiến vào cửa, mặc dù ông giữ bộ dáng vừa hiền lành vừa uy nghiêm, lại như bây giờ, không có chỗ nào không thể hiện. . . sủng bà xã.

"Được rồi được rồi, mẹ đổi vấn đề." Nhạc Y Ảnh tiếp thu được ánh mắt cảnh cáo của Tùy Nhạc, sáng suốt không đối đầu với con trai phúc hắc “Vậy tính lúc nào làm?"

"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt." Tùy Nhạc nói tiếp như chuyện đương nhiên “Cha mẹ của Chiến Chiến đang ở vùng khác, chờ họ trở lại con chính thức viếng thăm, sau đó sẽ đi đăng ký."

Chiến Chiến giật mình: sao nhanh như vậy! ? Quá. . . .

"Vậy phải xem cách nhìn của người ta đối với con nữa." Tùy Nghị nhíu mày quan sát Tùy Nhạc “Không thích thì sao?"

Nhạc Y Ảnh vừa nghe, thật đúng là lo lắng: "Đúng đó, vậy làm sao?"

Biểu tình của Tùy Nhạc rõ ràng từ gió xuân hòa thuận chuyển thành mây đen vây thành, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ với hai vợ chồng cúi đầu trầm tư: "Con, kém như vậy sao! ?"

"Khó mà nói." Lại hòa hợp lần nữa, Chiến Chiến đột nhiên không nhịn được cong khóe miệng, thấy Tùy Nhạc kinh ngạc, cũng không phải là chuyện thường xảy ra.

Tùy Nhạc đang muốn phát tác, đột nhiên chuông cửa vang lên, người giúp việc chạy tới nhìn một chút, nói với bốn người trong phòng khách: "Là Nhạc tổng và tiểu thư Kỳ Nhiên."

"Ai, sao hai người họ lại tới lúc này?" Nhạc Y Ảnh rất là nghi hoặc, mà hai người đàn ông thì liếc mắt nhìn nhau: tin tức rất nhanh không ngờ. Chuyến đi này của Chiến Chiến không chỉ gặp được ba Tùy Nhạc, còn gặp được "ông ta" mà biết được từ miệng Tùy Nhạc mấy ngày trước.

Nhạc Kỳ Nhiên đi vào trước một bước, khi nhìn thấy Chiến Chiến không có kinh ngạc, ngược lại nở nụ cười ôn hòa gật đầu đối với cô, bộ dạng chứa dao sau khuôn mặt tươi cười này khiến Chiến Chiến rất không thích ứng, chỉ có thể đanh mặt hơi gật đầu đáp lại. Trước khi người khác thấy được sự không tự nhiên của cô, Nhạc Y Ảnh đã đứng lên cất giọng với người đàn ông cao lớn theo sau: "Anh, mau đến xem con dâu của em!"

Chiến Chiến căn cứ lễ phép đồng thời đứng dậy theo, thấy rõ diện mạo người tới.

So sánh với bộ dạng của Tùy Nghị và Tùy Nhạc, Nhạc Thác không có khí thế phô trương bén nhọn, bề ngoài nho nhã xem ra ôn hòa vô hại, chỉ là thời điểm cặp mắt kia quét qua Chiến Chiến lại làm cho người ta dâng lên ý lạnh. Nhưng tất cả đều như Chiến Chiến đã đoán trước, điều duy nhất khiến cô giật mình là gương mặt này thật quá đỗi quen thuộc ——

Mặt của Nhạc Thác, căn bản là mặt của Trịnh Hạo khanh —— mang theo chút dấu vết của năm tháng.

Nhạc Thác nghe được lời nói kích động của Nhạc Y Ảnh, khóe miệng giương nhẹ: "A? Vợ[1] của em. . . . Tiểu Ảnh có thể lấy vợ lúc nào vậy?"

"Con dâu, là con dâu!"

Nhạc Thác đứng lại ở trước mặt mọi người, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Chiến Chiến kề vai sát cánh cùng Tùy Nhạc: "Quả thật phải xem kỹ."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Từ này ở Hán Việt là "tức phụ" vừa có nghĩa là vợ, vừa có nghĩa là con dâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.