&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Chiến&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot; Chiếm Hữu

Chương 39: Cuộc chiến thứ 39




Tình huống đột nhiên khiến Chiến Chiến sững sờ, cô vội vã xông lên trước kéo lại quả đấm cơ hồ sắp hung hăng vung ra ngoài của Tả Cường, cũng trong lúc đó, Tề Tễ trùn người chui vào giữa hai người, cản ngay ngắn trước người của Khâu Triết.

Chiến Chiến kéo Tả Cường bằng cái tay bị thương của cô, bởi vì động tác đột nhiên nên nhất thời bị động tới hơi đau đau,Tả Cường lập tức để quả đấm xuống, thuận thế vịn Chiến Chiến, nhỏ giọng quát lớn: "Không cần tay! ?"

Mà Khâu Triết, từ vừa mới bắt đầu cũng chưa từng tránh ra quả đấm của Tả Cường thời điểm Tề Tễ đột nhiên che ở trước người, anh liền lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, theo bản năng đẩy cô qua bên cạnh. Chiến Chiến vừa xoa cánh tay của mình, vừa không hiểu lại có chút tức giận nhìn Tả Cường: "Chú Tả chú làm gì thế! Đi lên liền động thủ."

Ánh mắt của Tả Cường nhìn chằm chằm Khâu Triết thật sâu, trong thanh âm tràn đầy chán ghét: "Chỗ này của tôi không hoan nghênh cậu tới, cút!"

"Chú Tả chú rốt cuộc sao thế!" Chiến Chiến rốt cuộc không nhịn được nâng cao giọng nói “Chú cũng thế, mẹ cũng vậy, sao nhìn thấy Khâu Triết lại như vậy!"

Sự cố năm đó, hai người đều là người bị hại, trừ ông nội, những người khác đều thương tiếc và khích lệ Chiến Chiến, nhưng thái độ đối với Khâu Triết, khiến Chiến Chiến thật không cách nào hiểu, nếu muốn truy cứu tiếp, nguyên nhân gây ra chuyện này là cô, là cô quấn Khâu Triết đi luyện tập với cô, là xe của cô mất khống chế sau đó cũng hại Khâu Triết, nhưng, tại sao?

Trong đôi mắt của Tả Cường cuồn cuộn tâm tình, cuối cùng chỉ hung hăng bóp bóp nắm tay, quay đầu không nói lời nào.Tề Tễ khe khẽ đẩy tay ôm ngang hông mình của Khâu Triết, từ từ đi tới trước mắt Tả Cường, nhỏ giọng nói ra: "Chú Tả, cuối cùng, đều là lỗi của cháu, anh ấy—— không nên bị đối xử như vậy."

Tả Cường chợt cau mày, không xác định nhìn Tề Tễ: "Nha đầu, cháu biết mình đang nói gì không?"

Chiến Chiến càng thêm không rõ ràng lắm, sao Bàn Nha cũng dính vào? Tề Tễ đưa lưng về phía Chiến Chiến, đưa ra một cái ánh mắt với Tả Cường, Tả Cường sắp thốt lời ra lại nuốt trở vào, mặt âm trầm nhìn Chiến Chiến: "Cháu mời tới, cháu giải quyết, chú đi làm việc."

"Ai ——" Chiến Chiến cầm ly nước trên bàn lên hô về phía Tả Cường, nhưng người đã sải bước đi ra ngoài, Chiến Chiến lắc đầu: không phải mới vừa làm xong ư, còn làm?

Bị sự việc xen giữa này quấy rối, cảm xúc ưu thương vừa rồi của Chiến Chiến đã sớm chạy mất bóng, Tề Tễ hỏi cô chuyện của Nhạc Kỳ Nhiên thì cũng chỉ cười nói quanh co: "Mình chỉ là thấy người ta có khí chất như vậy, trong lòng hơi tự ti, không có việc gì!"

Tề Tễ giống như có chuyện gì trong lòng, cũng không có phơi bày lời nói láo vụng về của Chiến Chiến, ngược lại Khâu Triết tựa hồ rất cảm thấy hứng thú hỏi Chiến Chiến thêm vài vấn đề. Thấy Khâu Triết một khắc trước sắc mặt còn đen tối, đột nhiên lại khôi phục vẻ lưu manh vô lại, trong lòng Chiến Chiến có cảm giác nói không ra lời, tựa hồ hơi đau lòng.

Cá tính của Khâu Triết, Chiến Chiến cũng rất hiểu rõ, bây giờ trên mặt càng nhẹ nhõm, nói rõ anh càng để ý chuyện vừa rồi, nhìn Tề Tễ và Khâu Triết, Chiến Chiến thở dài thật nhỏ ở trong lòng.

Ba người mới ngồi một lát đã sắp đến 5 giờ, Tề Tễ tựa hồ rất vội vàng nhìn đồng hồ thúc giục: "Khâu Triết, anh đưa Chiến Chiến trở về đi, vừa rồi em còn chưa làm xong chuyện, trở về làm nốt."

Khâu Triết yên lặng gật đầu, Chiến Chiến khoát tay ý bảo không cần, sau đó chỉ chỉ xe còn dừng ở cửa: "Tiểu Triệu luôn chờ mình, mình bảo anh ta chở là được."

Khâu Triết vốn muốn cho tiểu Triệu tan việc trước, anh chở Chiến Chiến là được, nhưng tiểu Triệu tận chức trách kiên quyết lắc đầu một cái, Khâu Triết bất đắc dĩ nhún vai với Chiến Chiến: "Dù sao hôm nay mình nhất định phải tiễn cậu về, vậy mình đi sau xe cậu là được."

Chuyện Chiến Chiến bị tập kích, sau khi Khâu Triết nghe Tề Tễ nói vô cùng tức giận, vào lúc này cũng rất lo lắng, mặc dù Chiến Chiến nói anh bảo vệ quá độ, nhưng cũng không thể thay đổi, hai xe một trước một sau lên đường. Mà sau khi xe Khâu Triết rời đi đầu hẻm, Tề Tễ vốn đã thuê xe rời đi, lại ngồi xe taxi đó trở lại cửa Chiến Xa.

******

Chiến Chiến quay đầu lại nhìn xe Khâu Triết, bất đắc dĩ chu mỏ, cô quay người lại hỏi tiểu Triệu: "Tùy Nhạc về nhà chưa?"

"Thiếu gia vẫn chưa nhận điện thoại, tôi biết cậu ấy ở đâu." Tiểu Triệu rất là nghi hoặc trả lời “Đã qua thời gian dài như vậy, sao còn chưa nghe điện thoại?"

"Có lẽ là chuyện công việc, bọn họ mà thảo luận thì sẽ quên thời gian."

Lúc xe tới nơi, tiểu Triệu cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, nhưng mà anh vẫn kiên trì muốn nhìn thấy Chiến Chiến vào nhà mới bằng lòng rời đi, Chiến Chiến nói lời từ biệt với anh rồi xuống xe, phía sau Khâu Triết cũng xuống xe, trong tay anh còn cầm một cái túi tinh xảo.

"Tề Tễ nói cái này cho cậu." Khâu Triết đưa cho cô, Chiến Chiến nhìn vào trong, lại là một trong hai bộ lễ phục hai người mua lúc chiều, một bộ lễ phục ngực thấp màu đỏ, lúc ấy Chiến Chiến còn cảm thấy quần áo này không mấy hợp với Tề Tễ, nhưng cô ấy lại cố ý muốn mua —— thì ra là, là mua cho cô.

Chiến Chiến một mặt thương tiếc giá tiền quần áo này một mặt nhận lấy túi: "Bảo Bàn Nha buổi tối chờ điện thoại của mình!"

Khóe miệng Khâu Triết mang theo nụ cười nhìn bộ dạng tức giận hừ hừ của cô, thật có sức sống. . . . Khâu Triết đưa tay kéo Chiến Chiến vào trong lòng ngực mình, hung hăng ôm ôm, yên lặng nói một câu ở trong lòng: thật xin lỗi.

"Hắc! Cậu làm gì thế!" Chiến Chiến nhân thể kéo cánh tay của anh làm ra động tác ném qua vai, Khâu Triết vội vàng cầu xin tha thứ, thật ra thì cũng là lo lắng cánh tay của cô, Chiến Chiến này, là loại người khi điên lên thì quên hết tất cả.

Chiến Chiến cho là anh kiêng kỵ thực lực của mình, rất kiêu ngạo buông tay giương cằm lên, nhưng thời điểm quay người lại, lại thấy Tùy Nhạc đứng ở phía sau.

Sắc mặt Tùy Nhạc không tốt, hơi tối tăm, không che giấu được mệt mỏi trên trán, Chiến Chiến chưa từng thấy Tùy Nhạc như vậy, anh trầm mặt đi qua từng bước, nhẹ nhàng linh hoạt kéo Chiến Chiến từ bên cạnh Khâu Triết vào trong lòng ngực mình: "Cám ơn anh đưa Chiến Chiến trở lại." Khâu Triết thức thời lui ra hai bước, nói lời từ biệt với hai người rồi lái xe rời đi, mà Tùy Nhạc thì không nói một lời kéo Chiến Chiến vào nhà, Chiến Chiến có chút nghi ngờ chọc chọc anh: "Anh. . . . Ghen à?"

Bước chân của Tùy Nhạc thoáng dừng một chút, chau mày lại nói: "Không có."

Chiến Chiến bị anh lôi kéo đi thêm hai bước, Tùy Nhạc đột nhiên xoay người lại cầm bả vai Chiến Chiến: "Về sau. . . . Em cách xa Khâu Triết một chút."

Chiến Chiến nhìn sắc mặt của anh, vội vàng gật đầu một cái, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ: còn nói không phải ghen!

Hôm nay Tùy Nhạc tựa hồ vô cùng mệt mỏi, vào nhà thậm chí không có ý định hỏi Chiến Chiến hôm nay làm cái gì, gục đầu ở trên ghế sofa, một cánh tay che kín mắt, nằm ngửa bất động. Chiến Chiến thấy bộ dáng này của anh, rất là đau lòng, yên lặng chạy vào phòng bếp lấy thức ăn ngày hôm qua đặt ở trong tủ lạnh ra nhét vào lò vi ba, lại lấy bịch nguyên liệu nấu canh trong ngăn kéo ra, dùng lò vi ba nấu một nồi canh rau mới.

Đang bận dùng muỗng khuấy đều nguyên liệu trong súp, sau lưng có một cái tay duỗi đến, cầm đi cái muỗng trong tay vụng về của Chiến Chiến, Tùy Nhạc thuần thục lo liệu cái nồi, quay đầu lại cười nhìn Chiến Chiến: "Sao hôm nay biểu hiện tốt như vậy?"

Chiến Chiến không nói lời nào, khó được không phát điên bởi vì sự nhạo báng của anh, ngược lại tựa đầu tựa vào trên cánh tay không có hoạt động của anh, nhỏ giọng nói ra: "Em luôn luôn biểu hiện rất tốt."

Tuyên chiến của Nhạc Kỳ Nhiên, Chiến Chiến không phải không để ở trong lòng.

Mặc dù biết Tùy Nhạc tốt với mình bao nhiêu, nhưng Chiến Chiến cũng ý thức được, tình cảm cũng không thể dựa vào một người cố gắng duy trì, có lẽ có vài lời Nhạc Kỳ Nhiên nói đúng, hoàn cảnh của Tùy Nhạc, có sự khác biệt rất lớn với hoàn cảnh của cô, không cho cô gánh nặng, là do Tùy Nhạc săn sóc, như vậy chính Chiến Chiến, cũng bắt đầu dâng hiến sự săn sóc của mình.

Hơn nữa, cam tâm tình nguyện.

Có lẽ do cô làm nũng, tâm tình Tùy Nhạc tốt hơn một chút, anht ùy ý hỏi: "Hôm nay làm cái gì?"

"Đi dạo phố với Bàn Nha, sau đó lại đến Chiến Xa."

"Đi dạo ở đâu?"

Chiến Chiến chỉ suy tư một giây, quyết định không nói chuyện ngày hôm nay với Tùy Nhạc: "Em cũng không biết, Bàn Nha dẫn em đi, tiếng Anh lộn xộn lung tung không biết tên gì."

******

Ăn cơm tắm rửa xong, Chiến Chiến cũng cảm thấy hơi mệt chút, nhưng Tùy Nhạc lại vẫn ngồi ở trong phòng khách không đi ngủ, anh rõ ràng rất không có tinh thần, Chiến Chiến mím môi đi tới túm cánh tay anh: "Mau ngủ đi."

Tùy Nhạc vốn ngồi ở trên ghế sofa cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì, bị cô kéo như vậy mới hồi hồn, nở nụ cười: "Đói khát thế à?"

Chiến Chiến nhìn thấy nụ cười xấu xa của anh cũng biết anh không nói ra lời tốt gì, phẫn hận đỏ mặt hất tay ra: "Có ngủ hay không!"

Tùy Nhạc thấy Chiến Chiến giận đùng đùng leo lên lầu, hô một tiếng ở sau lưng cô: "Em ngủ trước, anh còn phải chờ một cuộc điện thoại."

Bước chân lên lầu của Chiến Chiến dừng một chút, nghi ngờ liếc nhìn điện thoại trong phòng khách: "Đã mấy giờ rồi, điện thoại của ai?"

Trong mắt Tùy Nhạc lóe lên ánh sáng, nhưng mà bởi vì khoảng cách, Chiến Chiến cũng không có phát hiện: "Công việc, yên tâm, anh ngủ ngay”

Nhưng anh không phải chờ một lát, lúc Chiến Chiến tỉnh lại phát hiện bên gối vẫn trống không, chứng minh anh căn bản không hề ngủ. Chiến Chiến híp mắt liếc nhìn đồng hồ ở đầu giường, đã là hai giờ đêm, Chiến Chiến đưa tay sờ sờ vị bên người, lạnh như băng, gối đầu cũng không có nếp gấp, Chiến Chiến lập tức thanh tỉnh lại, vén chăn lên chạy ra phòng.

Từ trên lầu nhìn xuống, đèn lớn trong phòng khách đã tắt, chỉ có đèn trên tường tối tâm ở trước quầy bar, Tùy Nhạc lẳng lặng ngồi trên ghế cao ở quầy rượu, trong tay vuốt vuốt một cái ly thủy tinh.

Ban đầu nhìn thấy bài biện chỗ này, Chiến Chiến rất là tò mò và hâm mộ, cô không thể đụng rượu, nhưng cũng biết trong ngăn kéo đều là những bảo bối gì, nhìn Tùy Nhạc lấy ra một bình rượu lười biếng ngồi ở trước quầy rượu, Chiến Chiến cũng chỉ có thể ở một bên sờ tây sờ đông.

Nhưng giờ phút này, Chiến Chiến chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không phải phong cách ngày trước cô hâm mộ và hướng tới, bóng lưng của Tùy Nhạc ở dưới ánh đèn mờ mờ, có vẻ càng cô đơn, thậm chí lộ ra chán chường, Chiến Chiến nhìn mà đau lòng.

Khi Chiến Chiến đi tới, phát hiện Tùy Nhạc đã uống hết nửa bình rượu tây, cô vừa nóng vừa giận đi đến tay duỗi đến cái bình của anh, nắm chặt lấy đầu của anh nhìn mình: "Anh làm gì thế, nửa đêm không ngủ một mình uống rượu làm gì!"

Mắt Tùy Nhạc sáng trong không giống say rượu, chỉ là hai má lại mang theo đỏ ửng hiếm thấy, anh vừa lên tiếng liền phát ra mùi rượu nồng đậm, hun đến Chiến Chiến nhất thời hơi mềm người, một tay Tùy Nhạc kéo Chiến Chiến vào trong ngực, trong nháy mắt mùi rượu bọc lại cả Chiến Chiến, cô nghe thanh âm khàn khàn của Tùy Nhạc vang ở bên tai: "Bảo bối, đừng rời khỏi anh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.