&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Chiến&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot; Chiếm Hữu

Chương 38: Cuộc chiến thứ 38




Trịnh Hạo Khanh kéo hành lý đơn giản của mình trở lại chỗ ở, vào phòng liền trực tiếp ngã người lên ghế sa lon, mấy ngày bôn ba khiến anh vô cùng mệt mỏi, cố tình lúc gần đi, biểu hiện ngọt ngào của Tùy Nhạc và Chiến Chiến lại chiếm đoạt giấc ngủ thật là ít ỏi của anh.

Trịnh Hạo Khanh thở dài thật nhẹ, một tay khoác lên trên trán, trong hoàn cảnh quen thuộc, rốt cuộc có chút buồn ngủ.

Trong mơ hồ, anh nghe được một hồi tiếng gõ cửa dồn dập, tiếng vang kéo dài không ngừng đập vào trên đầu mình đau đớn. Trịnh Hạo Khanh giùng giằng ngồi dậy, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, anh vội vã vươn tay vịn lưng dựa của ghế sa lon.

Một lát, tiếng gõ cửa vẫn không ngừng, Trịnh Hạo Khanh chỉ đành phải đứng dậy đi mở cửa, thấy đứng ở ngoài cửa lại là Tùy Nhạc, anh hơi kinh ngạc: "A nhạc?"

Mình mới vừa trở lại, anh ta đã tới, trên mặt Trịnh Hạo Khanh nổi lên nụ cười: "Làm sao biết tôi đã trở về, mấy ngầy nay vẫn ổn chứ……”

"Bụp!" Tùy Nhạc chợt nâng quả đấm đánh một quyền ở trên mặt Trịnh Hạo Khanh, sức lực rất lớn, thân thể vốn không còn hơi sức của Trịnh Hạo Khanh thẳng tắp ngã xuống bên cạnh, lập tức nằm ở trên sàn nhà.

Tùy Nhạc vào nhà, hung hăng đóng sầm cửa, hai tay duỗi một cái xách Trịnh Hạo Khanh từ trên mặt đất lên, chợt ném ở trên ghế sa lon một bên, thân thể vươn ra trước, cánh tay đặt ở cổ họng Trịnh Hạo Khanh, dùng sức đè xuống, cắn răng phẫn hận trừng anh: "Trịnh Hạo Khanh, cậu thật con mẹ nó âm hiểm."

Trịnh Hạo Khanh vốn không thoải mái, bị Tùy Nhạc công kích mà không biết

Vì sao, hết sức khó chịu, một tay anh dùng hết toàn lực đẩy tay Tùy Nhạc trên cổ họng mình ra, thuận thế đẩy Tùy Nhạc qua một bên, cau mày ho khan.

Hai người từ nhỏ chơi đùa quen, thỉnh thoảng đánh nhau cũng là chuyện thường như cơm bữa, chỉ là sức lực hôm nay Tùy Nhạc dùng hoàn toàn không phải chơi đùa bình thường. Tùy Nhạc chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dạng an tĩnh suy nhược của Chiến Chiến nằm ở trên giường bệnh, liền hận không thể chặt Trịnh Hạo Khanh thành tám khúc.

Nhưng, nghĩ đến anh em tốt mình không có đề phòng nhất, ám toán người mình thương yêu nhất, Tùy Nhạc cũng hận không thể chặt mình thành tám khúc —— Đều là anh quá sơ suất.

"Tôi rốt cuộc làm gì cậu, sao vừa gặp đã đánh!" Trịnh Hạo Khanh thở ra, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng để lên khóe miệng đau đớn của mình, lấy xuống nhìn, quả nhiên chảy máu.

"Trịnh Hạo Khanh, cậu có cái gì bất mãn cứ nhắm vào tôi, tại sao động vào Chiến Chiến!"

Tùy Nhạc biết Trịnh Hạo Khanh vẫn đối xử với Chiến Chiến rất khác biệt.

Anh luôn ồn hòa với con gái, nhưng trong ôn hòa lộ ra xa cách, mặc dù có thể cho người cảm giác ôn tồn nho nhã, nhưng Tùy Nhạc lại hiểu rõ ràng, lúc bí mật ở chung với Trịnh Hạo Khanh thì nụ cười trong mắt bạn tốt mới là thật.

Mà nụ cười phát ra từ nội tâm này, lần đầu tiên Tùy Nhạc nhắc tới Chiến Chiến với Trịnh Hạo Khanh, lại thấy được.

Theo Trịnh Hạo Khanh và Chiến Chiến càng lúc càng thân, Tùy Nhạc cũng có chút ngạc nhiên với cô gái này, không nghĩ tới thế giới này nhỏ vậy, đó là tiểu tử lúc nhỏ đoạt bánh ngọt của anh, thời niên thiếu lại dội canh rau lên người anh.

Càng không nghĩ tới chính là, anh yêu tiểu tử này.

Lúc trước Tùy Nhạc cũng từng giãy giụa, nhưng anh ám hiệu Trịnh Hạo Khanh rất nhiều lần, lại vẫn chưa thấy anh ta có bày tỏ gì với Chiến Chiến, Tùy Nhạc rốt cuộc đã đuổi theo Chiến Chiến theo tâm ý, lại không nghĩ rằng, chờ anh rút người không ra, Trịnh Hạo Khanh lại đột nhiên ân cần với Chiến Chiến.

Sau khi biết hai người ở chung, đau đớn trên mặt Trịnh Hạo Khanh, khiến Tùy Nhạc cũng rất không dễ chịu, nhưng anh ở chung với Trịnh Hạo Khanh nhiều năm như vậy, tuyệt đối không nghĩ tới Trịnh Hạo Khanh sẽ tìm người công kích Chiến Chiến.

Nghe xong tin tức này, anh cơ hồ nổi điên, lại không thể biểu lộ trước mặt Chiến Chiến, đúng lúc hôm nay Chiến Chiến đi ra ngoài, anh nghe nói Trịnh Hạo Khanh trở lại, liền trực tiếp giết tới đây.

"Cái gì? Chiến Chiến thế nào?" Trịnh Hạo Khanh vừa nghe chợt cau mày, trên mặt hiện lên lo lắng.

"Hừ, thế nào? Lúc tìm người đánh cô ấy, chẳng lẽ cậu không nghĩ tới cô ấy sẽ như thế nào sao?!"

Trịnh Hạo Khanh lập tức nắm chặt quả đấm, không thể tin trợn to hai mắt: "Cái gì!? Chiến Chiến bị đánh?!"

Tùy Nhạc nhìn biểu hiện của Trịnh Hạo Khanh ở trong mắt, cảm thấy thật dối trá, anh lạnh lùng đứng dậy, tựa hồ không muốn ngồi chung với Trịnh Hạo Khanh, đi tới phía trước cửa sổ, tay không ý thức níu lấy rèm cửa sổ sát đất: " Thật nhìn lầm cậu rồi, hiện tại chứng cớ đều đã có, bị chộp được, cậu còn giả bộ, có ích sao?"

"Bốn người đàn ông vây đánh Chiến Chiến, gậy và đấm cùng lên. Sao ngươi lại nhẫn tâm vậy! ?"

Sắc mặt Trịnh Hạo Khanh lập tức trở nên xanh mét, cả người cứng ở nơi đó, gân xanh tuôn ra trên mu bàn tay cơ hồ muốn nứt ra: "Cậu nói. . . . Là thật?"

"Muốn tôi tìm mấy người đó tới đối chất với cậu mới chịu nhận sao! ?" Tùy Nhạc rốt cuộc không nhịn được xông lại, nắm cổ áo Trịnh Hạo Khanh lay động “Hay là lấy danh thiếp dát vàng cậu cho bọn họ nhét vào mặt cậu! ?"

Trịnh Hạo Khanh chợt sửng sốt, anh không để ý đau đớn trên cổ, hung hăng nhắm mắt lại, rồi sau đó giọng nói dị thường nhỏ, hỏi: "Là. . . . Bọn họ làm?"

"Tôi thật sự không nghĩ tới, cậu thật hung ác." Thời điểm Tùy Nhạc nhìn Trịnh Hạo Khanh, không che giấu chán ghét trong mắt mình chút nào “Không chiếm được liền hủy diệt, là tác phong trước sau như một của cậu sao?"

"A Nhạc cậu hãy nghe tôi nói. . . . . ."

"Cái gì đều không cần nói, một chữ tôi cũng không muốn nghe." Tùy Nhạc nheo mắt lại “Vậy khiến cho tôi rất ghê tởm."

Trong mắt Trịnh Hạo Khanh tràn đầy khiếp sợ: "A Nhạc, cậu. . . Trong mắt cậu, tôi là loại người như vậy! ?"

"Tôi không lo nhiều như vậy! Người tổn thương Chiến Chiến, tôi sẽ không bỏ qua cho ai —— nhất là cậu."

Trịnh Hạo Khanh đột nhiên bật thốt lên: "Chỉ vì một cô gái?"

Tùy Nhạc lạnh lùng nhìn anh: "Chẳng lẽ cậu không phải bởi vì cô gái này sao? Bởi vì cô ấy bị tôi đoạt cậu lại xuống tay với cô? Trước đó tôi đã cho cậu cơ hội, là chính cậu không chịu nắm bắt! Hiện tại thế nào, hối hận?"

Trong đầu Trịnh Hạo Khanh ào ào thoáng hiện hình ảnh, anh lầm bầm như mê sảng: ". . . . Cậu từng cho mình cơ hội lúc nào?"

Trịnh Hạo Khanh nhìn Tùy Nhạc gần trong gang tấc, đầu co rút đau đớn từng hồi khiến suy nghĩ của anh cũng hỗn loạn, tựa hồ trong đầu có một cái chùy khổng lồ hung hăng nện từng phát từng phát ở trên thần kinh yếu ớt của anh, đập hết lý trí của anh, nhẫn nại của anh, không còn thấy bóng dáng, Trịnh Hạo Khanh chợt đưa tay bắt lấy mặt bên của Tùy Nhạc, đụng môi đang đau đớn của mình vào ngoài miệng Tùy Nhạc.

Tùy Nhạc ngây người hai giây không có phản ứng, rồi sau đó chợt hung hăng đẩy Trịnh Hạo Khanh ra, sải bước lui về phía sau, dùng ánh mắt gặp quỷ nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Khanh, một hồi lâu không biết nên phản ứng thế nào.

Trịnh Hạo Khanh khổ sở cười một tiếng: "Cơ hội tôi muốn. . . . Dù một lần cậu cũng không cho."

***********

Tiểu Triệu ở bên ngoài chờ thật lâu, Chiến Chiến rốt cuộc đi ra rồi, anh vội vã xuống xe giúp cô mở cửa xe, Chiến Chiến không nói một lời ngồi vào, tiểu Triệu có chút thấp thỏm. Hôm nay nghe được Chiến Chiến và Tề Tễ muốn tới "Giang Bạn", trong lòng anh liền đánh trống, không nghĩ tới thật đúng là đụng phải Nhạc Kỳ Nhiên, tiểu Triệu nhìn sắc mặt của Chiến Chiến, cũng biết chuyện không hay —— Nhưng gọi điện thoại cho thiếu gia lại không ai nghe.

Tiểu Triệu xoa xoa tay lái, thấy Chiến Chiến cúi đầu ngồi ở ghế sau, nhỏ giọng hỏi: "Chiến tiểu thư, trực tiếp về nhà hay là. . . . ?"

Chiến Chiến thật lâu sau mới nói: "Trở về."

Tiểu Triệu cũng không dám nhiều lời, chỉ lái xe đi, Chiến Chiến bình thường hay nói chuyện phiếm với anh, hôm nay lại không nói một lời, tiểu Triệu chỉ có thể len lén quan sát cô từ trong kính chiếu hậu. Chiến Chiến bất giác chau mày lại nhìn cảnh sắc cực nhanh ngoài cửa sổ, đột nhiên có một loại cảm giác rất không chân thật.

Nhạc Kỳ Nhiên không che giấu ý đồ của mình chút nào, nói với Chiến Chiến nhiều như vậy, thật ra thì cũng chính là cảnh cáo cô, Chiến Chiến nhớ lại lúc nãy, mặc dù nghe nhiều tin tức ngoài dự đoán như vậy, lại vẫn vô cùng tỉnh táo, thậm chí không chút sợ hãi đối chọi gay gắt với Nhạc Kỳ Nhiên: "Tôi bất kể trước kia xảy ra chuyện gì, chỉ cần hiện tại người anh ấy quan tâm nhất là tôi, việc khác thì tôi không thấy có vấn đề."

Lúc ấy chắc là Nhạc Kỳ Nhiên không nghĩ tới cô thậm chí có phản ứng như thế, thái độ rất là rối rắm phức tạp, lúc này Chiến Chiến mới chính thức ý thức được, người phụ nữ xinh đẹp ưu nhã này, đã từ’người chị thân thiết hoàn toàn biến thành tình địch tràn đầy địch ý.

Tình địch? Chiến Chiến không khỏi giật giật khóe miệng, đây thật đúng là tình huống cô chưa từng nghĩ tới. Trước vẫn luôn là Tùy Nhạc chủ động: Chủ động tiếp xúc, chủ động quen thuộc, chủ động tỏ tình, chủ động trói cô lại bên người. Mà Chiến Chiến, chỉ thuận lợi an nhàn tiếp nhận theo đuổi, sau đón đồng ý lui tới ngọt ngào mà hạnh phúc.

Tấm lòng của Tùy Nhạc đối với cô, Chiến Chiến rất rõ ràng, cho nên Nhạc Kỳ Nhiên không thể khích bác hay cảnh cáo, cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì đối với cô.

Chỉ là, trong lòng rốt cuộc có chút không thoải mái.

Từ trong miệng Nhạc Kỳ Nhiên nói ra quá khứ, những thời gian điên cuồng và tùy ý kia, cô rõ ràng cẩu thả, lại khắc sâu ở trong đầu không sót một chữ, bỏ đi không được.

Tình cảm khắc sâu như vậy, Chiến Chiến nắm quả đấm, nghĩ đến ánh mắt tránh né lúc Tùy Nhạc nhắc tới Nhạc Kỳ Nhiên, còn lúc anh kể về thời gian ra nước ngoài, trong mắt xẹt qua bi thương —— Có một số tin tức, khiến Chiến Chiến, rất sợ.

Chiến Chiến ngồi ở trong xe, nhìn biệt thự càng ngày càng gần, suy nghĩ của Chiến Chiến rất hỗn loạn, đột nhiên không biết làm sao cô đột nhiên nói với tài xế tiểu Triệu: "Tôi muốn đến Chiến Xa!"

"A, cái gì?" Tiểu Triệu bị thanh âm đột nhiên phát ra của cô làm sợ hết hồn “Nhưng đã đến nhà. . . ."

"Làm ơn, hiện tại tôi không muốn về nhà." Giọng trầm thấp của Chiến Chiến khiến tiểu Triệu mềm lòng, không đành lòng cự tuyệt cô, xe chạy qua cửa nhà, hai mươi phút sau đi tới "Chiến Xa" .

"Sao cháu lại tới?" Tả Cường nhìn thấy cô, chau mày lại nói “Không phải bảo cháu ở nhà nghỉ đàng hoàng sao."

Địa phương quen thuộc, mùi vị quen thuộc, còn có người quen, Chiến Chiến cảm giác mình giống như được sạc điện, tìm về cảm giác phong phú trong nội tâm.

"Cháu đã khỏe rồi, nghỉ thêm nữa sẽ bị mốc meo rồi!" Chiến Chiến lăn xăn ở trong sân, nhưng muốn đưa tay đụng vào, liền bị Tả Cường đuổi đi, Chiến Chiến chu mỏ, xoay người vào phòng. Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, điện thoại di động liền vang lên, Chiến Chiến móc ra xem xét, là Tề Tễ.

Tề Tễ không yên lòng Chiến Chiến, cô cảm thấy trong đôi mắt Nhạc Kỳ Nhiên, giấu ở dưới hiền hòa chính là lạnh nhạt xem kỹ, nhưng ngại thái độ Chiến Chiến, lại không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể đợi, ước chừng lúc này Chiến Chiến đã tách ra với Nhạc Kỳ Nhiên, mới gọi điện thoại tới hỏi thăm.

"Bàn Nha, bây giờ cậu ở nơi nào?" Chiến Chiến nghe câu hỏi của Tề Tễ, không có trực tiếp trả lời, chỉ dùng thanh âm có chút trầm thấp nói “Cậu đến chỗ mình được không?"

"Thế nào?" Tề Tễ nhận thấy được cảm xúc tựa hồ có chút mất mác của Chiến Chiến, quan tâm hỏi.

"Không có sao. . . Chỉ là muốn gặp cậu một lần, có một số việc muốn nói với cậu. . . . Cậu ở chỗ nào vậy, mình ở ‘ChiếnXa’, nếu không mình đi tìm cậu”

Tề Tễ trầm mặc một hồi: "Hay là mình đi qua, vừa đúng mình ở không xa."

Đang đợi Tề Tễ, vừa vặn số hàng 'Chiến Xa' đặt được đem đến, Tả Cường nhìn Chiến Chiến tới tham gia náo nhiệt, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cháu thật biết chọn thời điểm, sao lại trùng hợp vào hôm nay?"

Vấn đề hàng hóa lúc trước, dưới sự nỗ lực từ nhiều phía, rốt cuộc coi như bình thường, số hàng có vấn đề cũng đã xử lý xong, hiện tại trong kho hàng mới vắng vẻ vô cùng, nhóm hàng này tới đúng lúc. Đây là kho hàng mới của "Chiến Xa", vừa mướn đã định xong giá hàng, nhưng cho tới bây giờ mới làm tốt.

Chiến Chiến không thể giúp chuyên chở, chỉ có thể đi theo bên cạnh giúp đỡ dẫn đường, chỉ điểm, nhưng cũng bận rộn đổ đầy mồ hôi, cô xoa xoa cái trán, xoay người nhìn thấy một người làm đang khom lưng nhìn cái gì, cô tiến lên vỗ vỗ bả vai người đó: "Này, làm gì !"

Người nọ bị Chiến Chiến làm sợ hết hồn, nhảy lên, vội vàng hấp tấp khoát tay: "Không có gì không có gì. . . ."

"Không có gì?" Chiến Chiến hồ nghi nheo mắt lại “Không có gì thì cậu khẩn trương cái gì? Nói!"

"Tôi. . . . Tôi vừa cưa méo tấm gỗ này. . . . Tôi không phải cố ý."

Thấy anh ta sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, Chiến Chiến không nhịn được bật cười: "Không sao, đem đi đi, bị nghiêng bị méo, không phải chuyện thường sao? Xem cậu sợ kìa."

Thấy Chiến Chiến không có nổi giận, người làm thở phào một cái, chạy qua bên kia hỗ trợ, Chiến Chiến xác định bên này đã xong, mới lui khỏi kho hàng trở lại trong phòng.

Một lát, bọn Tả Cường đều trở lại, vào phòng tìm nước uống, Chiến Chiến đang bận rộn, khóe mắt quét hai người xa xa tới, cô nhìn kỹ, nữ là Tề Tễ, nam, lại là…

Chiến Chiến để bình nước xuống đi ra ngoài đón, rất kinh ngạc đẩy Khâu Triết một cái: "Sao cậu lại tới đây? Lần trước bảo cậu đến xem một chút, cậu không đồng ý, lúc này. . . ."

Cô lườm Tề Tễ một cái, cười như tên trộm, mặt của Tề Tễ khẽ ửng hồng, nhưng vẫn trấn định: "Vừa rồi còn là giọng điệu uất ức, thế nào, trở lại bình thường rồi hả ?"

"Được rồi được rồi, vào nhà nói vào nhà nói." Ba người vừa vào nhà, Chiến Chiến liền vội vàng kêu Tả Cường “Chú Tả, chú xem ai tới rồi !"

Chiến Chiến, Khâu Triết và Tề Tễ từ nhỏ chơi chung tới lớn, nhưng ban đầu Tả Cường coi trọng nhất vẫn là Khâu Triết, tính ra hai người đã rất lâu không gặp, Chiến Chiến tin tưởng Tả Cường cũng nhất định rất nhớ Khâu Triết.

Chỉ là không nghĩ tới, lúc Tả Cường nhìn thấy Khâu Triết, sắc mặt chợt biến đổi, ly nhựa trong tay bị ông bóp vỡ, hung hăng quăng trên mặt đất.

Tả Cường cơ hồ vừa quăng cái ly xuống liền tiến lên, xốc cổ áo Khâu Triết, quả đấm sắp tung ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.