&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Chiến&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot; Chiếm Hữu

Chương 10: Cuộc chiến thứ mười




Chiến Chiến hít sâu một hơi, tận lực đè nén tâm tình của mình xuống: "Anh ——"

Ai ngờ Tùy Nhạc căn bản không cho cô cơ hội mở miệng, trực tiếp đi đến đè bả vai của cô lại, duỗi tay móc ra cái chìa khóa từ trong túi cô, xoay người muốn đi mở cửa, cả ánh mắt cũng không chuyển.

Lần này Chiến Chiến cả giận.

Làm trể nãi người ta làm việc chính là anh ta, giở trò lưu manh cũng là anh ta, sao cuối cùng nổi giận cũng là anh ta? Chiến Chiến vọt tới trước mặt anh, không vui mở miệng: "Thái độ này là gì, còn nữa không được tùy tiện vào chỗ của em!"

Tùy Nhạc mở cửa, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, tỏ vẻ anh khinh thường nói chuyện với cô: "Đi vào thay quần áo."

Bây giờ là thời điểm thay quần áo sao!? Chiến Chiến chỉ cảm thấy một cỗ tức giận đánh vào ngực, mặc dù trong lòng biết hành động của anh xuất phát từ ý tốt, nhưng phản ứng quá độ như thế thật sự không có cần thiết, cô không nhịn được quát Tùy Nhạc: "Anh rốt cuộc bị chạm mạch gì? Sao lại quan tâm em thay trang phục hay không, sao lại bắt em trở lại, linh kiện của em mà bị hư thì anh phụ trách phí tổn sao! ?"

"Được!"

Một tiếng hô lớn làm Chiến Chiến kinh hãi, cô chưa bao giờ thấy Tùy Nhạc tức giận như vậy, giờ phút này Tùy Nhạc thật khiến cô có cảm giác sợ hãi muốn chạy trốn. Tùy Nhạc nguy hiểm tiến tới gần, một tay kềm hông của cô, hung hăng lôi cô vào trong lòng ngực mình, lực đạo lớn đến hai chân cô dường như cách mặt đất, mặt anh đen lại trầm giọng nói: "Anh phụ trách, em muốn bao nhiêu anh cho em bấy nhiêu. Bây giờ, đi, thay, quần, áo!"

Chiến Chiến sững sờ nhìn gương mặt tuấn tú ghé vào trước mặt, lời nói vốn nên lẽ thẳng khí hùng lại thành cà lăm: "Em,em đâu có bảo anh cho em. . . ."

"Ách. . . . Đây là. . . ." Kế Toán bị tưới thành ướt sũng tội nghiệp tựa vào cửa, nhìn hai người tư thế mập mờ trong nhà, tiến lùi đều khó. Ánh mắt mang theo hung dữ của Tùy Nhạc bắn về phía cậu ta làm toàn thân Kế Toán run bắn, cậu ta bỏ lại linh kiện trong tay vừa hô vừa xông ra ngoài: "Em, em, em đi xem cửa kho hàng có khóa hay không!"

"Ai, đợi một lát, cái gì cũng thu thập xong à. . . ." Chiến Chiến đẩy Tùy Nhạc ra đuổi theo không nghĩ tới mới vừa bước một bước liền bị đồ vật trên mặt đất làm trượt lảo đảo một cái. Tùy Nhạc nhìn thấy cô lắc lư, lửa giận trong mắt ngập trời, Chiến Chiến vừa ổn định thân thể. Sau đó. . . . liền bị lôi vào phòng thay quần áo.

Tùy Nhạc ép cô lên tường, cắn răng rống cô: "Em nhất định đợi đến chân bị thương té xỉu mới bằng lòng nghe lời sao! ?"

Mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Chiến Chiến, Tùy Nhạc lạnh lùng nâng lên khóe môi: "Em không chịu thay à, được! Anh thay giúp em!"

Dứt lời, bàn tay to của anh rơi vào trên nút áo Chiến Chiến. Mấy động tác, cổ áo liền mở rộng ra, mắt thấy áo lót ướt đẫm của mình đã lộ ra ngoài, Chiến Chiến luống cuống tay chân níu lại cổ áo, ngăn cản anh cởi áo ra, trong giọng nói lộ ra kinh hoảng: "Anh. . . . Anh làm gì thế. . . . Biến thái!"

Tùy Nhạc cũng không để ý cô, cúi đầu bắt đầu cởi dây nịt của cô, Chiến Chiến thét lên nắm quần lót: "Anh, anh dừng tay! !"

Mắt thấy quần lót đáng thương của mình cũng sắp thất thủ, lần đầu tiên Chiến Chiến phát hiện hơi sức của Tùy Nhạc thật lớn, thanh âm của cô đã là sợ hãi: "Anh. . . . Em tự thay, em tự thay. . . ."

Động tác trên tay Tùy Nhạc dừng lại, anh chậm rãi ngồi thẳng lên, ánh mắt tĩnh mịch nhìn cô một cái thật sâu, rồi sau đó khẽ nguyền rủa một tiếng, bỏ lại một câu "Anh đi ra ngoài chờ em." Liền mở cửa đi ra ngoài.

Lúc Chiến Chiến mè nheo đi ra, Tùy Nhạc đang ngồi ở trên ghế sa lon, cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì. Trên người anh vẫn mặc quần áo ướt đẫm, nước trên tóc nhỏ tí tách, trên kệ bên cạnh rõ ràng có khăn lông, nhưng không thấy anh lấy lau.

Chiến Chiến từ từ đi đến một đầu sa lon khác, kéo quần áo mới thay trên người, suy nghĩ nên mở miệng như thế nào. Vừa rồi lúc cô thay quần áo, đã làm rõ suy nghĩ, nếu như Tùy Nhạc biết rõ chuyện cô té xỉu vì chân bị thương, như vậy, phản ứng vừa rồi của anh cũng không coi là quá khích.

"Ngày mưa to mấy tháng trước, người đưa em trở về, chính là anh." Không chờ cô mở miệng, Tùy Nhạc cúi đầu nhẹ nói,"Anh không cho chú Tả nói cho em biết, người cõng em trở về từ trên đường chính là anh, cho nên anh biết rõ chân của em gặp mưa xong nếu như không mau chóng xử lý sẽ. . . . Rất nghiêm trọng."

"Vừa rồi phản ứng của anh có hơi quá khích, thật xin lỗi." Tùy Nhạc ngẩng đầu sâu sắc nhìn cô một cái, giọng thành khẩn.

"Em. . . . Em không có tức giận, em hiểu rõ anh có ý tốt" Như thế này, ngược lại làm cho Chiến Chiến có chút ngượng ngùng. Ánh mắt của cô chuyển loạn, cảm giác có chút không được tự nhiên “Anh có thể nói chuyện với em như bình thường không, em thật không quen vẻ nghiêm túc của anh. . . ."

"Anh mới vừa giúp em nấu nước ấm, lát nữa em hãy ngâm chân, rồi chườm nóng đầu gối." Tùy Nhạc vừa nói vừa đứng lên “Anh đi về trước đây."

Chiến Chiến liền vội vàng đứng lên: "Vậy. . . . Vậy anh mau về. . . . thay quần áo đi."

Tùy Nhạc nhìn dáng vẻ bức rức của cô, đột nhiên nở một nụ cười: "Em vợ, anh tốt với em có phải khiến em rất cảm động không? Đừng có áp lực, nói tốt vài câu ở trước mặt Đình Đình là được."

Nhìn bóng lưng che dù rời đi của Tùy Nhạc, Chiến Chiến đột nhiên cảm thấy, hành động này của anh ta, tựa hồ không phải là vì Chiến Đình Đình. . . . Mà là vì cô, vì Chiến Chiến.

Loại cảm giác này, rất tốt.

******

Mưa rơi vẫn như cũ, Tùy Nhạc lái xe ở trên đường, ánh mắt rơi vào trên đường bị nước mưa cọ rửa, suy nghĩ của anh trở lại ngày đó, cũng là mưa lớn như thế.

Lúc đó, thời gian anh và Chiến Chiến chính thức tiếp xúc còn chưa tính dài, ban đầu vì muốn trêu chọc mà dùng tiền ăn để đổi lấy cơ hội gặp mặt Chiến Đình Đình, khiến Chiến Chiến cắn răng nghiến lợi đối với anh. Ngày đó khi anh lái xe đi ngang qua con đường, lại nhìn thấy trong mưa to có một bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi hoạt động.

Rất kỳ quái, anh lại chỉ nhìn một cái liền nhận ra người kia là Chiến Chiến, Tùy Nhạc ngồi ở trong xe không khỏi lắc đầu, mưa lớn như thế, cô đi chậm như vậy chẳng lẽ muốn hưởng thụ niềm vui thú gặp mưa?

Sự thoát nước trên đường phố không phải rất tốt, dòng nước gần như ngập đến ống bô xe ở đuôi xe, anh phải chạy cẩn thận để tránh nước chảy vào làm tắt lửa. Tùy Nhạc từ từ lái xe đến gần Chiến Chiến, khi anh nhìn rõ, người phía trước đột nhiên té xuống.

Tùy Nhạc cả kinh, vội vàng thắng xe, nhảy xuống xe chạy tới xem xét, Chiến Chiến lại té xỉu. Anh ôm lấy cô lên xe, lại phát hiện bởi vì vừa đột nhiên thắng xe, động cơ đã ướt không cách nào khởi động.

Cho nên, anh liền cõng Chiến Chiến, chạy qua hai con đường ở trong cơn mưa to, vọt vào sân "Chiến Xa", dùng xe nơi đó đưa cô đi bệnh viện.

Ở trong bệnh viện, Tả Cường nhíu mày, nhưng lại không nóng nảy, tựa như đã quen với chuyện này, rồi sau đó, bị anh truy vấn, Tả Cường chỉ nói cho anh biết, chân Chiến Chiến bị thương trong một tai nạn giao thông, nên để lại tật xấu này.

Anh luôn không lo việc bâng quơ, thế nhưng lại vận dụng quan hệ điều tra sự cố kia, nên đã biết chuyện xảy ra trước kia của Chiến Chiến. Từ đó, ánh mắt của anh luôn đi theo cô gái quật cường lại không dịu dàng này, dần dần, cũng không chuyển ra được nữa.

Tùy Nhạc nghĩ, anh đã lún vào từ khi đó.

Bất tri bất giác, xe đã lái về nhà hàng nhỏ, Tùy Nhạc xuống xe, trở lại trong phòng làm việc dưới sự quan tâm túm tụm của một nhóm người, nhiều quan tâm như vậy, nhưng anh chân chính để ở trong lòng, chỉ có một câu khuyến cáo lắp ba lắp bắp của Chiến Chiến.

"Nói nhỏ nói thầm ——" Tùy Nhạc thay quần áo xong ra ngoài, liền nghe thấy chuông điện thoại di động, anh cầm lênxem, lông mày ngọn núi nhíu lại, là lão Trần. Nếu như không phải có chuyện gì, lão Trần sẽ không gọi điện thoại tới.

"Này, chuyện gì?"

"Thiếu gia, có chuyện tôi nghĩ cậu nên biết." Thanh âm trầm thấp của lão Trần truyền đến “Tiệm trà hôm chủ nhật cậu đến, hôm nay đã đổi quản lý."

"Cái gì?" động tác lau tóc của Tùy Nhạc dừng lại “Ông nói Lý Húc? Tại sao?"

"Cấp trên ra lệnh, nói là kinh doanh không tốt."

Tùy Nhạc từ từ thở hắt, nhắm mắt lại: "Tôi biết rõ rồi. Ông an bài công việc mới cho anh ta đi."

"YES!, thiếu gia."

Để điện thoại xuống, Tùy Nhạc yên lặng hai giây, rồi sau đó hung hăng quăn khăn lông trong tay lên mặt đất.

******

Tối hôm đó, Chiến Chiến tắm nước nóng thoải mái xong, cảm giác đau đớn ở đùi phải biến mất dần, cô vùi ở trên giường gọi điện thoại cho Tề Tễ, hồi báo tình huống hôm nay của mình cho "Quân sư" theo thường lệ.

Tề Tễ nghe xong lời Chiến Chiến nói, nhẹ nhàng cong khóe môi lên, cô lẩm bẩm: "Mình nghĩ mình có thể xác định động cơ của anh ta rồi."

"A, cái gì?" Chiến Chiến không có nghe Tề Tễ nói rõ, muốn cô nói lại lần nữa.

Tề Tễ hơi ác ý trêu cô: "Mình không nói với cậu."

"Bàn Nha! Sao cậu lại như thế!" Chiến Chiến hươ quả đấm, tựa hồ muốn nắm Tề Tễ ở đầu điện thoại kia tới sửa chữa một phen.

"Mình chỉ có thể nói, người đàn ông cậu đụng phải, sao cũng thích dùng một chiêu đường vòng cứu nước[1] này đây?"

"À?"

"Thôi, nói cậu cũng không hiểu, mình muốn nói cho cậu biết một chuyện khác."

"Cái gì?" Chiến Chiến miễn cưỡng nằm lỳ ở trên giường, chơi hoa văn trên áo gối.

"Mình bảo đảm cậu cảm thấy hứng thú, là về Trịnh Hạo Khanh. Muốn mình nói với cậu, thì cậu ngồi dậy đi, xoay người đối mặt đầu giường, cái mông lui về phía sau năm bước, đôi tay rời giường, mở rộng chân."

Tề Tễ chỉ thị như vậy khiến Chiến Chiến hăng hái, cô dựa theo làm xong rồi, hưng phấn nói: "Mình đã xong, cậu nói mau!"

"Chiến Chiến, mình nói với cậu, Trịnh Hạo Khanh. . . và mình, muốn ở cùng nhau."

"Cái gì!?" Chiến Chiến nghe vậy đại não đột nhiên trống rỗng, rồi sau đó hô to một tiếng, thân thể cũng bởi vì kích động mà búng lên, sau đó chỉ nghe thấy "Bịch" một tiếng, cô đánh rơi cái gối mình đã chụp được vô số lần xuống giường.

Tề Tễ nghe tiếng vang khổng lồ, không nhịn được cười khanh khách, Chiến Chiến bò dậy nắm điện thoại di động rớt bên cạnh lên, hét lớn một tiếng về phía cô: "Cậu cố ý làm mình té!"

"Cậu đã té mấy trăm lần, thêm một lần thì thế nào."

"Vậy cũng không thể như vậy a!"

Tề Tễ nghe Chiến Chiến oán trách, vẻ hơi lo lắng ở mi tâm rốt cuộc hoàn toàn phai đi, cô khẽ nhạo báng hỏi: "Bây giờ cậu chỉ để ý mình hại cậu rơi xuống giường, sao không phát biểu ý kiến về chuyện của mình và Trịnh Hạo Khanh?"

Chiến Chiến nghe cô nói xong, chợt nhớ lại tin tức khiến cô khiếp sợ này, cô buồn bã hô với cái điện thoại: "Bàn Nha, cậu cư nhiên đào góc tường của mình! Trịnh Hạo Khanh là người mình xem trọng!"

Tề Tễ khinh thường hừ cô: "Cậu chỉ thích bánh ngọt của người ta, mình không biết sao?"

"Ách. . ." Chiến Chiến vò đầu, hình như đúng là như vậy, cô thích Trịnh Hạo Khanh, bởi vì anh rất tốt. Nhưng mà nhiệt tình dị thường đối với anh ta, dường như thật đúng là dành cho tài nghệ của anh ta. . . .

"Cậu nghĩ xem, trong hai ta người nào quen anh ấy không phải đều giống nhau sao, cậu tùy thời đều có thể ăn được bánh ngọt."

Chiến Chiến bất mãn giọng điệu của Tề Tễ: "Này, dầu gì anh ấy cũng là mối tình đầu của mình, sao cậu nói như mình trừ ăn ra cũng không quan tâm gì khác!"

"Mình hiểu rõ, đây là thuận miệng nói thôi." Tề Tễ thở dài thật nhỏ “Sao hai đứa mình còn chưa quyết định đâu."

Chiến Chiến nhận thấy suy sụp trong giọng nói của cô: "Thế nào, không phải nói sẽ ở chung ngay sao?"

Tề Tễ lại thở dài: "Anh ấy hình như có chút hiểu lầm thái độ của cậu, cảm thấy ở chung với mình thì có lỗi với cậu, luôn có chút do dự."

"Cái này thì có cái gì đâu! Mình lại không có gì với anh ta, yên tâm, chuyện như vậy cứ để mình lo, mình sẽ làm thay đổi tư tưởng của anh ta giúp cậu! Hạnh phúc của cậu chính là hạnh phúc của mình mà.”

Cúp điện thoại, Tề Tễ kéo tủ đầu giường ra, tấm hình cô và Chiến Chiến chụp chung lúc mười bảy tuổi an tĩnh nằm bên trong —— hai cô bé không có phiền não, không có trở ngại, nụ cười cũng rực rỡ nhất, hướng về phía ống kính, và chàng trai sau ống kính này.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Đường vòng cứu nước: từ này được sinh ra trong kháng chiến chống Nhật. Ý chỉ không trực tiếp đối địch mà dùng những phương pháp gián tiếp như đánh vòng ngoài, triệt tiêu lực lượng của địch từ từ, gom góc sức lực từ mọi nơi... Tuy thu được kết quả hơi chậm nhưng lại chắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.