&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Bạn Thân Là Con Trai&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;

Chương 44: Khi lại cách xa, cuộc sống thế nào?




Nhờ phước của biệt đội khủng bố nào đó mà tui cố kiết rặn ra viết thêm cho các độc giả thân yêu. Mới đầu còn định cho kết hôn luôn ker nhưng mà sợ không kể về Đơn lúc học đại học thì ăn đủ gạch xây nhà mất huhu:"<< Chúc mừng các cậu, đây chưa phải là chương cuối đâu, yên tâm đi orz... Thứ 5 tui lại đăng tiếp. Muốn khóc 1 dòng sông... T.T

***

5 năm sau.

Người ta nói, trường đại học sư phạm đang bị xáo trộn bởi một cô gái cực kì nổi bật...

-Cái gì? Nguyễn Giản Đơn ngành Quản lí giáo dục VA-TO-NN, cái khoa lấy chỉ tiêu 10 người, người mà cách điểm tuyệt đối có đúng 1.5 đang đứng đằng kia á?

-Đâu? Đâu? Đcm xinh thế? Xinh éo tả!

-Nhìn kìa, lại có thằng ra tỏ tình kìa! Lần nào mà chả giống nhau, chỉ có 2 chữ: Từ chối!

Dưới cổng trường đông người qua lại, dưới cái mái vòm sơn vàng đã cũ dần theo thời gian, Đơn đứng im tại chỗ, nhẹ nhàng đưa xiên nem chua rán vào miệng. Cậu con trai đứng cạnh, cả người run rẩy, môi mấp máy. Sau khi hít một hơi lấy đà, cậu ta cúi người xuống, hét to:

-Nguyễn Giản Đơn em thích chị!!!

-....

Đám người đi qua đi lại ở cổng trường nhìn thấy màn này liền tặc lưỡi, xem đó là việc hiển nhiên. Cái trường Sư Phạm nhiều gái ít trai này, mĩ nhân không thiếu, nhưng trai đẹp lại càng hiếm hơn. Thế mà cái con người đang đứng ăn xiên ngoài kia, đều như vắt chanh mỗi tháng có một đứa tỏ tình, mà toàn thuộc dạng ưa nhìn của trường thôi. Đơn giản, những đứa con trai không ưa nhìn thích cô thì nhiều, nhưng bọn nó tự ti về bản thân, chẳng dám lại gần Đơn.

Đơn thở dài thườn thượt, cầm lấy hai xiên nem chua, dúi vào tay cái cậu con trai đang đứng cạnh mình. Đợi đến khi cậu ta từ ngẩn ngơ dần định thần lại hỏi tại sao, cô mới chìa tay ra, chỉ vào cái nhẫn trên ngón áp út mà giải thích:

-Chẳng phải cậu biết rõ lí do rồi sao?

Cậu con trai nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn của Đơn, cảm xúc không phục dâng lên trong lòng. Rốt cuộc thì cái thằng "chồng chưa cưới" của Đơn là ai? Nó đi biệt cậu chưa bao giờ thấy mặt! Còn cậu, cậu đã luôn theo dõi chị từ lúc mới vào trường, tới nay đã được 2 năm rồi. Thế mà tại sao, tại sao chị lại vì một đứa không có ở đây mà từ chối cậu? Cậu giận, ném phăng 2 cái xiên trên tay đi, gào lên:

-Em biết thừa rồi, cái tên "chồng chưa cưới" đấy chẳng qua chỉ là chị thêu dệt ra mà thôi, hắn không có thật! Chị lừa được ai chứ không lừa được em, nếu không thì tại sao bao lâu nay hắn không xuất hiện chứ?

Đơn bất động thanh sắc nhìn cậu con trai lạ mặt, trước sự sững sờ của cậu ta, cô từ tốn cúi xuống nhặt 2 cái xiên lên, nhẹ nhàng vứt vào thùng rác gần đó. Xong xuôi, Đơn quay mặt, nhìn thẳng vào người đối diện, chậm rãi phân tích:

-Thứ nhất, tôi ghét người xả rác ra cổng trường, nó làm tôi mỗi lần đạp xe qua đây đều phải bịt mũi. Thứ hai, người mà tôi yêu sẽ chẳng bao giờ ném đồ tôi tặng đi như cậu. Vậy là đã đủ lí do rồi chứ?

Đơn vén lọn tóc mai ra sau tai, nói đoạn rồi trả tiền, lặng lẽ đạp xe đi mất, để lại cậu con trai mặt mày thể hiện rõ sự hối hận và thất vọng.

Cuộc sống đại học năm 3 của Đơn ngày nào cũng trôi qua như vậy, có tiết thì đến trường, tới giờ liền đi làm thêm, thời gian thừa ở nhà chơi bời dọn dẹp ăn bám bố mẹ. Hiện tại, Đơn mặc đồng phục của chỗ làm, người đeo cái tạp dề, mỉm cười như gió xuân đặt bánh xuống bàn:

-6 miếng mochi trà xanh, một kitkat vùi kem và 2 trà đào phải không ạ?

Trước nụ cười kia, hai vị khách nam lập tức trở nên ngây ngốc, rụt rè cảm ơn:

-V... Vâng đúng rồi!

-Đơn!

-Dạ?

-Mang cái này ra bàn số 3 hộ chị!

-Vâng!

-Em ơi còn bàn anh thì sao?

-A, anh làm ơn chờ một chút ạ!

Quán cà phê sách thơm ngát mùi trà và bánh ngọt, còn có cả mùi gỗ và mùi mực thoang thoảng. Chị quản lí không thể phủ nhận, từ lúc Đơn vào làm ở đây số lượng khách hàng tăng lên đáng kể, nhất là mấy khách nam đóng cọc tận vài năm trời. Chỉ tiếc, chị quản lí âm thầm thở dài, liếc qua chiếc nhẫn xinh đẹp tinh xảo trên tay Đơn, quyết định tập trung vào công việc của mình.

-Chị có cần em giúp không?

Sau khi quán đóng cửa, Đơn lặng lẽ vệ sinh bàn ghế, tiến đền gần chị quản lí đang cặm cụi cho nốt số bánh thừa vào hộp giấy. Chị thấy Đơn liền đứng lên, đưa cho cô cái hộp cùng với tập phong bì:

-Không cần đâu, cảm ơn em! Đây là tiền lương của em tháng này, em có thể về rồi!

-Dạ, nhưng còn....

Đơn chần chờ, bối rối nhận lấy hộp giấy từ tay chị quản lí. Chị biết Đơn nghĩ gì, chỉ tươi cười phất tay tỏ ý không sao:

-Bánh để đây dù sao cũng không ai ăn, em cứ mang về đi!

-Vâng, em cảm ơn.

-À, gần nghỉ hè rồi, em luôn xin nghỉ từ đầu tháng 7 tới đầu tháng 8 nhỉ?

-Vâng, chào chị em về!

Chị quản lí vẫy tay với Đơn, nhìn cô thu dọn đồ khuất bóng ở cửa, rồi chị lại cúi xuống làm nốt công việc của mình.

Đơn vừa đạp xe vừa nhìn vô định trên đường. Gió đêm hè khẽ luồn qua tóc cô, xua đi mệt mỏi trong thời gian vừa rồi. Đơn hít một hơi, nhớ về một ngày năm cô học lớp 12...

***

-Gì cơ gì cơ? Có người tỏ tình Nguyễn Giản Đơn?? Hơn nữa nó còn đồng ý rồi?

-Nà ní?!?!? Sẩm má?!?!?!

-Lần này không phải người trong trường, nghe nói là Dạ Từ Minh, thanh mai trúc mã của Đơn đó!

-A a tao nhớ ra thằng này rồi, 2 năm trước nó đột ngột xuất hiện trong prom cuối năm, rõ đẹp trai nhá!

-Nghe đồn nó còn mời cả lớp 12A1 đi biển đấy! Bao trọn~

-Đcm bao thì éo ai chả làm được?

-Ừ nhưng mà cái chính là nó hoàn diện vô cùng, học chuyên ở nước ngoài đó! Bảo sao Đơn chả đồng ý?

-Cái thằng mặt lạnh tanh chuyên Lí Hoá Toán với cờ vua đấy thì tỏ tình kiểu gì?

-Sao mày biết rõ về nó thế?

-Thì ngày xưa tao học với nó mà!

-Tình yêu của anh dành cho em như độ tan của rượu trong nước, tan vô hạn, vô hạn, vô vô hạn.

-Trái tim anh đang dao động điều hoà, khi em đến bỗng dao động lệch pha!

-Vãi cớt thành thơ cmnl kìa!

-Nhìn em anh thấy cả một sa mạc nóng bỏng.

-Anh yêu em như Hitler yêu phát xít, mất em rồi như Đức mất Liên Xô.

-Vờ lờ người ta chưa yêu đã trù ẻo mất là sao? Đấy là sử mà ***

-Em có muốn nếm thử "kết tủa trắng" không?

-Bậy nào!!

-You make person love me go?

-Đm cái thể loại việtlish rởm của mày đừng có show nữa làm ô uế engrick thật của bố mày!

Thành nhìn một đám chí choé phía bên kia, thản nhiên quay sang hỏi Thanh:

-Nếu mày là phương trình, tao nguyện làm nghiệm, yêu nhau đi mày!

Thanh liếc qua tên cợt nhả kia một cái, phán xanh rờn:

-Vô nghiệm thì tập xác định!

( Hầu hết những câu tỏ tình trên được sưu tầm từ mạng.)

Việc một tên con trai lạ mặt nhân giờ ra chơi xông vào trong lớp kéo Đơn đi đã trở thành tin hot, cùng với Thanh và Thành hậu thuẫn đứng sừng sững ở ngoài hành lang đã khiến cho một câu chuyện nhanh chóng được thêu dệt với tốc độ chóng mặt, thành công làm cấp III Thanh Lịch gần như bùng nổ. Goắt? Nguyễn Giản Đơn đứa con gái trong mộng của bao nhiêu anh em, nổi tiếng là máu lạnh khi từ chối không biết bao nhiêu thằng con trai nay lại dễ dàng bị kéo đi như thế? Bu khửa nứa!! No way!! Uso!! Không khoa học!!!

Trong lúc đó, Minh cứ thế lôi Đơn ra đằng sau sân sau trường, mạnh mẽ ôm cô vào lòng sau 2 năm xa cách. Tiếp đến, cậu từ đằng sau âm thầm lôi ra một cái hộp nhỏ, chơi đòn phủ đầu hôn Đơn đến khiến cô gái nhỏ mụ mị đầu óc. Lúc Đơn nhận ra tay mình có vật thể nhỏ lành lạnh ma sát thì đã quá muộn, lòng mềm tới mức không thể tháo nổi chiếc nhẫn kia ra.

-Không công bằng! Soái ca cầu hôn còn có cả hoa, cả pháo sáng, cả khung cảnh lung linh lãng mạn! Tại sao tao không có chứ?!

Đơn giận dỗi đấm thùm thụp vào ngực Minh, làm động tác muốn tháo nhẫn trên tay ra. Ai ngờ Minh nhanh chóng bắt kịp, mang tay cô kìm ra sau lưng mình, ôm chặt lấy cô mà nói:

-Mày có tao là đủ, những thứ vô vị đấy sau này lấy nhau có thể bổ sung dần dần.

Sau đó một thời gian, Đơn nghe được một bí mật nho nhỏ từ Thành, nói rằng Minh khi nghe được tin cô hàng ngày có mấy chục cái đuôi quấn lấy liền ghen đến người đầy mùi giấm, tức tốc mua đại cái nhẫn đem về để khẳng định chủ quền thế thôi, chứ tương lai sẽ cầu hôn cho đàng hoàng hẳn hoi. Đơn nghe thế mới nguôi nguôi, ngưng việc ngày nào cũng nhìn vào cái nhẫn để chửi rủa.

Nghĩ đến đây cô bất giác cười cười, cái nhẫn này cũng đã ngự trị trên tay cô tận 3 năm rồi chứ đâu có ít? Vật thì ở đây, thế còn người ở đâu? Sao người còn chưa về?...

***

-Nguyễn Giản Đơn, chiều nay em có rảnh không vậy?

-Không rảnh.

Lại thế nữa rồi... Đám sinh viên trong trường lén lút thì thầm với nhau. Anh kia là đàn anh năm 4, cò kè dây dưa với Đơn từ lúc cô mới vào trường rồi. Anh này nổi tiếng lăng nhăng, tay bắt đến mấy con cá ai mà chẳng biết? Có điều anh ta mà đã nhắm tới ai thì cố tán cho bằng được, lâu dần sinh ra bản tính kiêu ngạo và khinh thường phái nữ. Đối với anh ta, con gái chỉ là thứ đồ chơi và bla bla bla ừ tác giả đôn phắc kinh ke. Nói chung là thằng cha này suy nghĩ theo lối tra nam ngôn tình sến sẩm nên nhiều đứa ghét, mấy gái bị thằng này dụ hầu hết là mấy em năm nhất non nớt chưa hiểu rõ bản chất bị cái mặt tiền đẹp trai che mờ thôi, còn từ năm 2 là biết hết rồi không ai muốn dây cả.

-Thôi nào, đây là lần thứ n anh mời em rồi đấy! Đi chơi với anh một hôm thôi...

-Anh có cần tôi nhắc lại những gì tôi vừa nói không?

Đơn vứt phịch cặp sách lên mặt bàn của mình, chống nạnh nhìn thẳng vào bắn người đối diện. Liếc nhìn đồng hồ, còn 8 phút nữa vào giờ, không đuổi tên này đi nhanh thì nó ngồi đây làm phiền cô cả buổi mất. Đàn anh năm 4 trước khí thế của Đơn vẫn một mực xem như không khí, giữ nguyên điệu bộ cợt nhả, cộng thêm một chút khinh người trong lời nói:

-Cô nghĩ cô là ai? Năm lần bảy lượt được tôi nhường liền tưởng mình ngon? Vênh váo tự đắc thế là đủ rồi đấy, mau nhận lời để đỡ tốn thời gian của tôi!

Ha, Đơn suýt nữa cười thành tiếng. Ở đâu có cái thể loại ăn không được thì đạp đổ, không mời được người ta bắt đầu lật mặt là thế nào nhỉ? Mà thôi, đây cũng không phải lần đầu tiên anh ta xử sự như thế, Đơn không muốn đôi co lâu nữa.

-Ờ, tôi đang nghĩ mình ngon lắm đây! Mời anh cút giùm!

Đơn làm động tác chìa tay mời anh ta ra khỏi dãy ghế, phía sau còn không biết bao nhiêu bạn đang chờ anh ta ra để vào ngồi. Tên đàn anh năm 4 giận quá hoá thẹn, muốn  dở thói vũ phu, chẳng qua hắn không ngờ tay mới chuẩn bị đưa lên đã cảm nhận được vật sắc nhọn mát lạnh ở dưới vòm họng. Đơn nhếch miệng lên cười lạnh, không lạ lẫm lắm với hành động mang đầy tính quen thuộc của tên đối diện.

-M... Mày... Nội quy của trường cấm bạo lực...

-Ồ? Vậy sao? Tôi đếch quan tâm!

Gãi đầu thản nhiên, Đơn làm bộ vô lại khiến cho đàn anh muốn phát điên. Hắn ta lôi từ trong túi ra một cái máy điện thoại, doạ dẫm:

-Tao sẽ chụp ảnh mày đưa cho giáo viên!

-Ừ, nếu vậy tôi cũng có một đống người làm chứng là anh động thủ trước.

Đơn tiến thêm một bước, đàn anh liền sợ hãi lui về phía sau một bước. Chỉ trong chốc lát, mặt hắn ta đã chuyển sang màu gan heo, mạnh mẽ tháo chạy:

-Mày đợi đấy!!!

-Biến luôn đi tôi không đợi đâu!

Khuôn mặt gan của ai đó thành công chuyển sang tím sau tíc tắc. Đơn mệt mỏi thở dài, ngồi xuống soạn sách vở đợi giảng viên tới.

***

Bộp!

Tiếng vỡ của hộp sữa nào đó vang lên trên đỉnh đầu Đơn, cô bình tĩnh rút từ trong áo ra một cái khăn tay, lặng lẽ lau mặt. Định thần một chút mới phát hiện ra em gái xinh xắn phía trước mặt, nhớ không nhầm thì là người yêu thứ mấy chục của đàn anh năm 4 kia. Em gái năm nhất tay vẫn còn cầm nguyên vỏ hộp sữa đã bục, tức giận nhìn Đơn hét lên:

-Cái đồ hồ ly, đã nói bao nhiêu lần là tránh xa anh B ra rồi hả?!

-6 lần rồi.

Đơn thản nhiên đáp, đưa tay lên lau mái tóc mềm mại, nhắm một mắt đầy bất đắc dĩ. Em gái B nghẹn họng trăn trối nhìn cô, đoạn cau có như muốn đánh ghen:

-Nhớ được như vậy mà chị còn không chịu tránh xa ra là sao? Chị muốn chết hả?

-Ngu xuẩn!

-Chị nói gì cơ? Nhắc lại xem?

Em B gào lên, chân dậm phình phịch cách vỗ bành bạch như gà mái mẹ. Đơn bắt đầu cảm thấy thương cho bông hoa xinh đẹp này, não hơi thiếu nếp nhăn nên mới bị đàn anh năm 4 kia phù cho mê muội như thế.

-Em này, nể tình chị em mình gặp nhau lần thứ 6, chị mạn phép khuyên em một câu. Chú ý giữ chặt cái quần của mình vào, không có đợi đến lúc thằng người yêu em nó mần chán, nó bỏ thì lại ngồi trách cuộc đời này sao lắm bất công. Thế nhé!

Đơn nói xong không đợi em B đáp đã bỏ đi thẳng. Nào ngờ em B trông nhỏ nhắn mà cũng gớm lắm, Đơn đã thương không tính toán gì việc em úp sữa vào người mình rồi mà em vẫn không chịu dừng. Em vươn tay túm lấy tóc Đơn, hùng hổ giật ngược lại:

-Chưa nói chuyện xong mà định bỏ đi đâu hả con hồ ly này?

-Bỏ ra, không thì đừng có trách!

Đơn quát, vòng tay ra đằng sau giữ lấy tay em B. Cô thấp thoáng nhìn thấy nụ cười đắc thắng của đàn anh năm 4 trên tầng 2, hẳn là hắn đã xúi em gái này đi? Đúng là, thể loại đàn ông hèn hạ nhỏ mọn. Nhanh chóng, tiếng rít gào của em B thu hút được rất nhiều sự chú ý, nhất là Đơn bị úp cả hộp sữa vào mặt đã là tin nóng rồi. Rất nhiều sinh viên lập tức tụ tới, vài người còn xông lên tách em B kia ra. Mặc dù bị kìm kẹp nhưng em vẫn rất hăng, chất giọng chanh chua cao vút:

-Trách ai? Tôi không bỏ ra thì chị định làm gì tôi?

Không khí đang căng thẳng tột độ, mấy người xông vào cũng không thể cản được móng vuốt của em B, bị em cào cho xây xát da thịt. Dưới sự trợ giúp, Đơn nhăn mày lôi được mớ tóc của mình ra khỏi tay em, suy nghĩ làm cách nào để không phải dùng đến dao cắt giấy.

-Thì chị sẽ...

Giữa khung cảnh nhốn nháo ồn ĩ, Đơn muốn rút điện thoại ra. Nào ngờ cô chưa nói xong đã bị ai đó chặn miệng lại, bàn tay trái khẽ khàng vòng qua eo cô đầy dịu dàng, đồng thời kìm giữ hành động của cô. Chất giọng trầm ổn quen thuộc vang lên, thành công làm cho em B há hốc, toàn thể các sinh viên chứng kiến lâm vào tình trạng chết lâm sàng:

-Thì anh sẽ thay chị ấy tát em 2 phát, sau đó lột quần lột áo, quẳng ra đường lớn cho mọi người nhìn!

Đoạn, Minh quay sang nhìn Đơn đầy trìu mến, bộ dáng khiến tất cả lập tức khẳng định: Chồng chưa cưới bí ẩn của Nguyễn Giản Đơn thiên tài, rốt cuộc đã chịu xuất hiện rồi!

Khỏi phải nói, da mặt của cặp đôi nào đó đang muốn bày mưu tính kế Đơn chuyển sang xanh lét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.